Editor: Ochibi
Đối mặt với vị lão gia quyền cao chức trọng này, người Từ gia còn có thể nói cái gì đây? Chưa kể nhiều tinh hạch như vậy, nếu mà nói đổi thành tiền, giá trị ít nhất trăm tỷ!
“Hàm Phong cũng không tồi, về sau đều là người một nhà. Không cần phải khách khí như vậy.” Ba Từ khách khí.
Con gái là của người ta, ông ngăn cản được sao?
……
Nửa năm sau, trong căn cứ nghênh đón một hôn lễ hoàn toàn mới.
Đây là lần đầu tiên nơi này náo nhiệt như vậy. Tất cả con nít đều hưng phấn.
“Oa, cô dâu thật xinh đẹp!”
“Anh chú rể cũng đẹp trai quá!”
Tuy rằng sinh hoạt ở mạt thế khiến người luôn trong hoàn cảnh áp lực, nhưng trị an nơi này vẫn rất rốt. Mọi người cũng hoà bình sống chung, vô cùng hòa hợp.
Dường như hôn lễ to lớn này, đã làm cho bọn họ tạm thời quên đi sự tồn tại của zombie. Mọi người tận tình cười vui.
Từ Như Ý mặc áo cưới đặc biệt định chế vì cô, nhìn Mộ Hàm Phong đắc ý quá mức.
Người nhà thật sự cho rằng bọn họ đã có quan hệ, cũng hy vọng nhanh chóng gả qua miễn cho có hại. Chứ không, cô thật không nghĩ sẽ kết hôn với hắn nhanh như vậy. Tên này, rõ ràng vẫn chưa có lớn lên mà!
Mộ Hàm Phong chỉ chỉ không trung, ý bảo cô nhìn lên.
Từ Như Ý ngẩng đầu, những quả bóng bay đầy màu sắc bay lên bầu trời. Trên mỗi quả, đều có một dải lụa, bên trên viết: Như Ý, anh yêu em!
Cô không khỏi bật cười.
Tuy rằng nam sinh này cử chỉ vẫn có chút ấu trĩ, nhưng cũng hiểu được lãng mạn.
Hắn sẽ vì một viên tinh hạch thiếu chút nữa bỏ mạng, tiếp thu Lục Sơ Vân vì không muốn cô khó xử, vì cô, hắn có thể từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ người nhà, từ bỏ hết thảy.
Hắn đáng giá để cô cho đi, để yêu sâu đậm.
Với sự giúp đỡ của các phù dâu, Từ Như Ý lên sân khấu.
Điều kiện tuy đơn sơ, nhưng bố trí lại không hề có lệ. Champagne, hoa tươi, trái cây……
Trước khi mạt thế đến, chúng chẳng hiếm lạ gì, nhưng ở thời điểm vật tư khan hiếm này, mấy thứ này quả thực còn muốn trân quý hơn cả tinh hạch!
Toàn bộ hôn lễ cũng rất phức tạp, khiến cô có chút mệt mỏi.
Rốt cuộc cũng kết thúc, cô cảm giác mình sắp ngã mất.
Trở lại nhà mới Mộ Hàm Phong đặc biệt bố trí, cô không khỏi cảm thán.
Một căn nhà kiểu biệt thự, phía trước có đài phun nước, vườn hoa, phòng cũng trang hoàng rất xa hoa. Hoàn toàn nhìn không ra là sinh hoạt ở mạt thế.
“Như Ý, thích không?” Mộ Hàm Phong đã chạy tới bên người cô, ôm eo cô, bên tai cô nhẹ giọng hỏi.
“Thích. Chỉ cần ở bên anh, dù là cái gì cũng thích.” Cô trả lời.
Mộ Hàm Phong cẩn thận bế cô lên. Lên lầu, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, giúp cô cởi giày ra.
Vốn là muốn cho cô nghỉ ngơi, kết quả khi đặt cô lên giường, bỗng nhiên có hơi không khống chế được bản thân.
Hắn nhịn không được đè trên người cô, nhìn cô tỉ mỉ ăn diện dung nhan quá kiều tiếu.
Mộ Hàm Phong hô hấp dồn dập, yết hầu lăn lộn, “Như Ý, anh, anh…… anh có thể chứ?”
Hắn suy nghĩ về cô đã lâu đã lâu. Hiện tại cô đã thuộc về hắn, thật là gấp không chờ nổi muốn có được ngay.
Từ Như Ý gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Mộ Hàm Phong kích động, hưng phấn không thôi. Nhưng vẫn cứ cẩn thận khống chế bản thân, sợ làm đau cô.
Động thủ lột váy cô mặc trên người, nhìn đến thân thể trơn bóng của cô từng chút lộ ra.
Tay Mộ Hàm Phong có chút run rẩy, hắn nhìn mắt cô, “Nếu đau, hãy nói cho anh biết…… Anh, anh sẽ dừng lại.”
“Ừm.”
Hắn thật cẩn thận tiếp tục cởi áo cưới trên người cô, hình thức có hơi phức tạp, khiến hắn giải nửa ngày cũng không thể cởi bỏ dây lưng quấn quanh eo.
21/3/2020