Editor: Ochibi
Sứ thần Thái Dương Quốc bị kéo đi xuống, việc này cũng coi như bình ổn.
Mọi người ai cũng cười, duy nhất một người ngoại lệ —— đó chính là Thi Giai Nghi.
Làm một người từ hiện đại xuyên qua, Thi Giai Nghi cảm thấy bản thân không thể bình phàm giống những người khác. Nàng nhất định phải trở nên nổi bật!
Thi Giai Nghi có ưu thế người cổ đại không có, hiểu được thế nào mượn sức tâm nam nhân. Xem nhiều tiểu thuyết cung đấu như vậy, nàng tự tin có thể cười đến cuối cùng, mẫu nghi thiên hạ.
Từ hậu vị hiện tại vẫn trống có thể thấy được: Dạ Vô Thương không phải một nam nhân bạc tình thật sự. Chẳng qua, sau khi hắn thích một nữ nhân, sẽ không động tâm với những người khác nữa.
Nếu đã từng có người đi vào tâm hắn, như vậy, nàng cũng tin tưởng đạt được độc sủng của hắn!
Nhưng mà, nàng đã xem nhẹ chỉ số thông minh của Dạ Vô Thương. Tỉ mỉ an bài lên sân khấu (tuổi tuổi bình an) cũng không khiến hắn xem nhiều một lần.
Tuy rằng vũ đạo khiến hắn hứng thú, nhưng cũng kéo không ít cừu hận phi tần, coi như tốn công vô ích.
Rồi sau đó, tài trí nàng không thể phát huy tác dụng, giải ra cửu liên hoàn cũng chính là Hoàng Thượng!
Không được, nàng cần lại nghĩ cách.
Làm một người từ hiện đại xuyên qua, lại có ưu thế thân phận được trời ưu ái, sao có thể không gả cho đế vương tôn quý nhất thiên hạ chứ?
Nàng mới không chấp nhận an bài trong nhà, gả cho con trai đệ nhất phú thương kinh thành gì kia đâu!
…………
Bên kia
Trong lòng Dạ Vô Thương rất rõ ràng, không có Từ Như Ý, hôm nay hắn cũng ra không được khẩu khí này.
Từ quý nhân này thật thông minh lanh lợi, rồi lại không cao ngạo không nóng nảy. Nàng rõ ràng đã giải ra, lại cố ý hạ bộ, để hắn có cớ giết chết tên sứ thần kia cho hả giận, càng để cho mọi người nhìn thấy, quân vương của bọn họ cơ trí phi phàm.
Nếu nàng muốn thêm một ít sủng ái, vậy hắn cho là được. Từ Như Ý xuất thân không tính rất cao, tốt với nàng một chút, cũng không gây ra bất kỳ sóng gió nào.
Buổi tối, Dạ Vô Thương điểm bài nàng.
Thái giám của Kính Sự Phòng đã thông tri xuống, để nàng chuẩn bị sẵn sàng.
Từ Như Ý ngâm mình trong thau tắm, nhắm mắt hưởng thụ thanh hương cánh hoa hồng mang đến. Nhẹ nhàng vén nước vào trên tay, nàng tưới lên mặt mình.
Khi nàng tắm xong ra tới, Yến Nhi liền giúp nàng mặc y phục.
“Hoàng Thượng giá lâm ——”
“Tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Những người khác lui ra, chỉ còn lại Từ Như Ý và Dạ Vô Thương.
Mới vừa tắm xong má nàng đỏ ửng, trên người toả hương như có như không.
Dạ Vô Thương nhìn nàng cười, “Từ quý nhân hôm nay đã giúp trẫm thở nhẹ một hơi.”
“Là do Hoàng Thượng anh minh.” Nàng ngoan ngoãn đáp.
Lúc này đáp hiển nhiên khiến hắn rất vừa lòng, Dạ Vô Thương ngồi ở mép giường, “Lại đây.”
Từ Như Ý đi bước nhỏ, nhẹ nhàng đến trước mặt hắn.
Dạ Vô Thương một tay kéo nàng vào trong lòng ngực, để nàng ngồi trên đùi mình. Đôi tay vòng lấy eo mảnh khảnh của nàng, ở bên tai nàng bật hơi.
Nhìn khuôn mặt nàng kiều tiếu che kín mây đỏ, hắn không khỏi cười: “Bây giờ, lại nghĩ muốn được khen thưởng gì?”
“Thời điểm Hoàng Thượng thật sự nhàm chán, có thể đến nơi đây ngồi nhiều chút.” Nàng đáp.
Dạ Vô Thương cười đến vui vẻ.
Nàng trả lời, luôn ngoài dự kiến, rồi lại là tình lý bên trong.
Không nhân cơ hội tiến thêm một bước tranh công, càng không có nói yêu cầu quá phận gì. Mười phần cũng chỉ là một tiểu nữ nhân an phận.
Một nữ tử quá thông tuệ! Dạ Vô Thương không khỏi thầm than.
Đẩy ngã nàng trên giường, Dạ Vô Thương đè ép đi lên.
Cơ thể nữ nhân dưới thân mềm mại, thanh hương nhàn nhạt lệnh người say mê. Hắn động thủ, dễ dàng cởi bỏ dây lưng bên hông nàng.
29/3/2020