Editor: Ochibi
Bên kia
Thi Giai Nghi tiến cung lâu như vậy, thật vất vả được một lần cơ hội nhìn thấy Hoàng Thượng, không hề nghĩ sẽ để lãng phí. Chuyện này khiến nàng vô cùng không cam lòng.
Người trong nhà thúc giục nàng trở về, nàng vẫn ăn vạ Đức Phi trong cung không đi.
Thi Giai Nghi tìm mọi cách đả thông quan hệ, để nàng biết được hành trình ngày hôm sau của Hoàng Thượng.
Buổi tối trước một ngày, nàng tỉ mỉ tắm vòi sen, sau đó sớm rời giường trang điểm mình tinh xảo.
Kiếp trước nàng học qua trang điểm kiểu Hàn, trông tự nhiên lại tươi mát thoát tục, tin tưởng một lần là bắt được tâm Dạ Vô Thương!
Thật vất vả trà trộn vào Ngự Hoa Viên, nhìn đến thân ảnh sắc minh hoàng bên kia, nàng một trận vui sướng. Hít sâu một cái, cổ vũ chính mình.
“Thi Giai Nghi, mày nhất định làm được! Mày sao có thể kém hơn so với cổ nhân? Cố lên! Cố lên!”
Làm xong này đó, nàng bắt đầu xuyên qua trong bụi hoa.
“Lớn mật, ai ở đằng kia?!” Tổng quản thái giám bên người Dạ Vô Thương quát.
Ngự Hoa Viên này là hoàng gia chuyên dụng, lại xuất hiện một nữ tử bắt bướm đằng kia?
“Còn không mau tiến lên bắt lấy!”
Các cung nhân tiến lên, một phen bắt chéo hai tay Thi Giai Nghi trói sau lưng.
Thi Giai Nghi có chút xấu hổ. Nàng thiết nghĩ gặp mặt cũng không phải như vậy! Làm hình thức tù nhân, bị trói đưa đến trước mặt Dạ Vô Thương!
“Hoàng Thượng……” Nàng vội vàng kêu lên.
Dạ Vô Thương trí nhớ từ trước đến nay siêu tốt, vừa thấy, liền nhớ lại đây là nữ tử hiến vũ đêm trừ tịch đó, trưởng nữ Thi gia - Thi Giai Nghi.
“Buông nàng ta ra đi.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Hoàng Thượng.” Thi Giai Nghi hành lễ với Dạ Vô Thương, hào phóng nói, “Thần nữ ở nhờ chỗ biểu tỷ, hôm nay nghĩ ra ngoài đi dạo đỡ nhàm chán nào ngờ kết quả lạc đường. Lưu luyến cảnh đẹp nơi này, kinh ngạc quá mức, thỉnh Hoàng Thượng khoan thứ.”
Nguyên cốt truyện cũng có chuyện này. Thi Giai Nghi trong yến hội thành công thắng được hảo cảm nam chủ, vì tiến thêm một bước để hắn gia tăng thêm ấn tượng, liền ở nhờ chỗ biểu tỷ Đức Phi.
Lại lần nữa tương ngộ tại Ngự Hoa Viên, Thi Giai Nghi tự nhiên hào phóng, năng động nghịch ngợm, lưu lại ấn tượng rất tốt với Dạ Vô Thương, mai phục phục bút vì sủng mỗi nàng.
Chẳng qua, nàng chuẩn bị tỉ mỉ lên sân khấu cũng không có đạt được hiệu mong muốn, lúc này Dạ Vô Thương có hảo cảm nhất định với nàng, nhưng vẫn chưa tới nỗi hấp dẫn được hắn.
Dạ Vô Thương biểu tình hờ hững, chỉ nói: “Bình thân.”
Thi Giai Nghi nhìn biểu tình hắn lạnh nhạt, không khỏi ngẩn người.
Hôm nay nàng tỉ mỉ trang điểm, nam nhân này thế nào không yêu mình? Nàng một người hiện đại, không có khả năng kém hơn so với cổ nhân!
Người khác xuyên qua đến hồng trần có bạn đồng hành, cuộc sống hạnh phúc, sao nàng có thể hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt?
Thi Giai Nghi không phục lắm, nhất định là Dạ Vô Thương chưa nhìn thấy nàng tốt!
Nàng nhịn xuống ngạo khí, tiếp tục nói: “Tạ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng, vừa rồi thần nữ nhìn cảnh đẹp đến thế, bỗng nhiên nghĩ tới một câu thơ.”
Nàng phát hiện, nơi này là thời đại hư cấu, không có Lý Bạch cũng không có Đỗ Phủ. Như vậy, những tài phú đó tất cả đều là của nàng!
Có những câu thơ kinh điển, còn sợ hấp dẫn không được nam chủ sao?
Dạ Vô Thương nhìn nàng, gật đầu: “Được. Vậy ngươi đọc cho trẫm nghe chút.”
Thi Giai Nghi bước bước nhỏ, có bài bản hẳn hoi mà thì thầm: “…… Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.”
(*Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay / Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không.)
Nàng xuyên qua bụi cây, mặc quần áo lượng lệ mỏng manh. Nàng kiều tiếu như hoa, khiến Dạ Vô Thương động lòng.
Trong cung đã lâu không người mới vào, gần đây tuy rằng Từ Như Ý khiến cho hắn chú ý, nhưng là một người có thể đồng thời được rất nhiều nữ nhân như hắn mà nói, thêm một người nữa cũng không nhiều.