Editor: Ochibi
Từ Như Ý đầy mặt không thể tưởng tượng: “Hoàng Thượng, thần thiếp vẫn luôn là kiêu ngạo của phụ thân, nơi nào có nghịch ngợm!”
Dáng vẻ của nàng, cùng với âm thanh trong veo như nước suối kia, làm Dạ Vô Thương cười ha ha lên.
Mỗi lần ở bên nàng, tâm tình của hắn rất thả lỏng. Cái loại cảm giác vô câu vô thúc* này thật sự rất tuyệt!
(*Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.)
Hắn nói: “Trước đây không lâu, phiên bang (nước ngoài) tiến cống trái cây tươi mới, ngày mai trẫm cho người đưa một ít đến nơi nàng để nàng nếm thử.”
“Được đó được đó, hôm qua thần thiếp đã nghĩ tới!” Từ Như Ý cao hứng, nhìn hắn, chớp mắt. Nàng ngoắc ngoắc ngón tay, “Hoàng Thượng, cúi xuống một tí đi.”
Dạ Vô Thương nhìn nàng. Tiểu nữ nhân này, bộ dáng thần thần bí bí muốn làm gì đây?
Thế nhưng, lòng hiếu kỳ của hắn lại thật sự bị chọc, cúi người ở trước mặt nàng.
Dáng người Dạ Vô Thương một tám năm to, đối với Từ Như Ý có chút nhỏ xinh vẫn cảm thấy cao, nàng giữ chặt chỗ vạt áo hắn, đặt nụ hôn trên mặt hắn.
Dạ Vô Thương ngẩn người.
Bên mặt có cảm giác ướt át, đó là nước miếng nàng khắc trên mặt hắn.
Đáng lẽ hắn nên tức giận. Vì chưa từng có người dám làm càn như thế. Nhưng mà, không hiểu sao, lần này tâm tình hắn rất tốt.
Dạ Vô Thương nhìn nàng cười rất vui vẻ, không hề che dấu đắc ý, khiến hắn rất bất đắc dĩ.
Hai người gần đây thân mật khăng khít, hắn đã quen thuộc khắp thân thể nàng, hôn môi nàng cũng vô số lần. Nhưng không nghĩ tới, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lần này, lại làm tâm hắn hơi co rụt lại.
Nàng vừa rời khỏi, Dạ Vô Thương thế nhưng cảm giác hư không. Nhịn không được bắt nàng lại, hôn trả lại môi nàng.
Từ Như Ý hơi giãy giụa, hắn càng thêm ngang ngược gia tăng nụ hôn này, mãi đến khi nàng hô hấp khó khăn, Dạ Vô Thương mới buông tha nàng.
“Xem nàng lần sau còn dám hay không!” Hắn trừng phạt xoa bóp má nàng.
Từ Như Ý như cá mất nước, miệng mở to thở hổn hển, “Không, không dám.”
Dạ Vô Thương cười, kéo tay nàng tiếp tục tản bộ.
Hắn biết: Càng không cho nàng làm, tiểu nữ nhân này ngược lại càng muốn khiêu chiến. Cho nên, có lẽ lần sau, nàng vẫn sẽ làm thế. Cô nhóc nghịch ngợm cá tính này, không biết Từ thượng thư đã dạy ra thế nào nữa.
Dạ Vô Thương bắt đầu có chút chờ mong, lần kế sẽ là khi nào? Cho hắn kinh hỉ ra sao?
Cảnh sắc nơi này rất đẹp, tâm tình hai người đều không tồi. Mãi cho đến tối, Dạ Vô Thương chuẩn bị cùng nàng trở về Mai Viện.
Lúc này, cung nữ tâm phúc bên người Đức Phi vội vàng chạy tới.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, không xong rồi……”
Tâm tình tốt một ngày của Dạ Vô Thương, hoàn toàn bị phá hư, hắn phẫn nộ: “Trẫm rất tốt! Nô tài không biết lễ từ nơi nào tới……”
“Hoàng Thượng thứ tội, nô tỳ đáng chết! Nhưng khẩn cầu Hoàng Thượng đi xem Nhị hoàng tử trước ạ!”
Dạ Vô Thương vừa nghe nhi tử mình xảy ra chuyện, cũng không truy cứu nữa, sốt ruột hỏi: “Lâm Nhi làm sao vậy?”
Dạ Dục Lâm là do Đức Phi sinh, năm nay mười một tuổi. Thông minh lanh lợi, vẫn luôn là đứa hắn thích nhất, cũng là người thừa kế ngôi vị hoàng đế trong cảm nhận của hắn.
Cung nữ vừa khóc vừa nói: “Nhị hoàng tử từ ngày hôm qua không ăn không uống, nương nương chỉ cho rằng là bệnh kén ăn, phái người tặng chút thức ăn dễ tiêu qua. Ai biết, trời vừa tối, đã nôn ra hết……”
Dạ Vô Thương sải bước chân, đi nhanh về phía trước.
“Đức Phi này, chuyện lớn như vậy, thế mà bây giờ mới cho người tới báo!” Hắn rất tức giận.
Vừa tới tẩm cung Đức Phi, liền nghe được âm thanh nàng kêu la khóc lóc, “Lâm Nhi, con mau khoẻ lên đi mà!”