Editor: Ochibi
“Nương nương nói cũng đúng. Nhưng có lẽ Quý Phi cũng bị người khác châm ngòi, muốn tới hại nương nương.”
“Cứ để nàng ta tới. Bổn cung chờ.” Từ Như Ý không có sợ hãi.
Yến Nhi cười, “Nương nương, người thật lạc quan.”
“Không lạc quan thì thế nào? Hà tất phải lấy lỗi lầm của người khác để tự trừng phạt mình?”
Yến Nhi nghiêng đầu, “Nương nương nói rất có đạo lý!”
Khó trách Hoàng Thượng thích như vậy! Người luôn có giải thích độc đáo, tâm tư không giống người khác!
Từ Như Ý cười, “Ngươi cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về, đổi thành những người khác nói ra, không thể không nói đại nghịch bất đạo.”
Yến Nhi khăng khăng một mực với nàng, đương nhiên nàng nói cái gì cũng đúng, làm gì cũng ủng hộ.
Từ Như Ý cảm thán.
Thật tốt, tuy rằng không thích nơi này, nhưng mỗi người gặp được đều tốt với nàng như vậy.
Liên tục nửa tháng Dạ Vô Thương đều bồi hai mẹ con kia, nàng không có việc gì liền chạy đến nơi Dạ Dục Cẩm.
Cùng với hắn, luôn đặc biệt vui vẻ.
Nàng chán ghét cảm giác muốn nói một lời phải suy nghĩ nửa ngày. Nơi này hoàng quyền tối thượng, một khi thật sự chọc giận Hoàng Thượng, chịu khổ chẳng phải nàng sao?
Chỉ có cùng Dạ Dục Cẩm, mới không cần bận tâm điều gì.
“Tỷ tỷ!” Chỉ cần Dạ Dục Cẩm vừa thấy nàng, chuyện gì cũng không rảnh lo.
Sách trong tay ném đi, lập tức chạy như bay tới.
“Tỷ tỷ, Cẩm Nhi sẽ đọc một bài thơ!” Mỗi một lần, hắn đều đặc biệt muốn khiến nàng vui.
Hắn nhìn ra được, Từ Như Ý hy vọng hắn tiến bộ, chỉ cần hắn hơi chút nỗ lực, nàng sẽ vô cùng cao hứng.
Chỉ cần nàng cao hứng, làm gì hắn cũng đều nguyện ý!
“Đến đây, phụ hoàng đệ mang ít trái cây, nói là phiên bang tiến cống, đặc biệt mang đến cho Cẩm Nhi ăn.” Từ Như Ý nói.
Lần trước nàng nói ăn ngon, Dạ Vô Thương liền phái người đưa tới thêm một ít. Hiện tại hắn một lòng nhào vào đứa con thứ hai, hẳn là đã sớm đã quên đi đại nhi tử còn tồn tại rồi?
Có điều, Từ Như Ý không mong hy vọng của Dạ Dục Cẩm tan biến, tính càng trẻ con, càng khát vọng được cha mẹ yêu thương quan tâm.
Cho nên, mỗi lần nàng tới, mang đồ đến sẽ luôn dùng từ Dạ Vô Thương đặc biệt mang lại.
“Phụ hoàng thật tốt với Cẩm Nhi!” Dạ Dục Cẩm thập phần thỏa mãn. Tuy rằng thời gian thật dài không tới, nhưng phụ hoàng vẫn luôn nhớ hắn!
Như Ý tỷ tỷ nói, phụ hoàng thật sự bận quá, căn bản không thể đến gặp hắn. Cho nên dặn dò tỷ tỷ, nhất định đến đây nhiều, bồi bồi hắn.
Phụ hoàng quả thật là phụ thân tốt nhất trên đời!
Xem hắn ăn đến ngon, Từ Như Ý cũng rất thỏa mãn.
Trải qua khoảng thời gian điều trị này, trí lực Dạ Dục Cẩm rõ ràng được nâng cao.
Cũng may hắn không tiếp xúc nhiều những người lung tung rối loạn, nhìn thấy chuyện rối lung tung trong cung, vẫn luôn duy trì bản tính thuần lương.
Khi hắn muốn đọc sách càng ngày càng nhiều, thời gian của Dạ Dục Cẩm cũng âm thầm bị chiếm hết.
Rất nhiều lúc, Từ Như Ý lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, bồi hắn đọc sách.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ thường hay ngẩng đầu nhìn tìm một cái, sợ thừa lúc hắn không chú ý, nàng lặng lẽ đi rồi.
Nhìn thấy nàng vẫn cứ an an tĩnh tĩnh, đối diện tầm mắt hắn, nàng sẽ hơi mỉm cười.
Dạ Dục Cẩm liền lại an tâm.
……
“Tỷ tỷ, đây là Cẩm Nhi làm cho tỷ, không được ghét bỏ.” Dạ Dục Cẩm lấy ra một cái hộp gỗ.
“Tinh xảo quá, thật xinh đẹp.” Từ Như Ý cảm thán, “Tỷ tỷ rất thích, cảm ơn Cẩm Nhi!”
Đây là một hộp trang sức tiểu xảo. Dù là thiết kế hay thủ công đều tinh vi cực kỳ.
Trước kia hắn chưa từng tiếp xúc nghề mộc, ban ngày còn đọc nhiều sách như thế. Nhất định là đã thức đêm vội chế tạo rồi?
Nghĩ đến nơi đây, Từ Như Ý có chút đau lòng.