Editor: Ochibi “Anh xin lỗi.” Hắn chân thành.
Cô phát giận là đúng. Bởi vì không có sự đồng ý của cô, mà hắn tự ý giúp cô hẹn nam sinh khác.
Cũng như hồi trước cô nhận quà của nữ sinh khác, không phải hắn cũng giận thế sao?
“Không sao hết. Vào đi, dù sao thì em cũng hết giận rồi.” Từ Như Ý tiến lên, kéo hắn tiến vào, khóa trái cửa.
Hành động này, làm Sở Tĩnh hơi kinh ngạc.
Cô đóng cửa làm gì?
Từ Như Ý khoá cẩn thận, quay người nhìn hắn chớp chớp mắt, đặt ngón tay lên môi.
“Hưm, anh đừng lên tiếng, em có bất ngờ cho anh.”
Nói xong, cô đi đến mép giường, nửa quỳ trên sàn. Tay nhẹ nhàng kéo ra một cái rương gưới gầm giường. Sở Tĩnh chăm chú nhìn cô mở ra.
Một bé mèo con cuộn tròn bên trong. Nó đang ngủ rất ngon, mềm như bông, trông vô cùng đáng yêu.
Sở Tĩnh kinh ngạc.
Đây là con mèo từng bị người ngược đãi, không những rất bài xích người lạ, còn ghét bị nuôi dưỡng.
Mà hiện tại, nó ngủ đến thơm ngọt như thế, được tắm sạch sẽ, thậm chí có một mùi hoa nhàn nhạt. Chứng tỏ Như Ý đối đãi rất tốt với nó.
“Anh trai, thích không?”
“Ừ.” Nội tâm Sở Tĩnh phức tạp, chỉ nhàn nhạt đáp.
“Lúc mới đầu, em thật sự giận anh.” Từ Như Ý nhìn hắn một cái, “Nhưng sau đó không còn nữa. Bỗng em nhớ tới bé mèo này, luôn cô độc sống ở ngọn núi hoang, quá đáng thương. Nên em đến ôm nó về.”
“Ba em, không thích động vật nhỏ không phải sao?” Sở Tĩnh nói.
Cũng vì lý do này, hắn mới không có ý định đem nó về. Nào ngờ, cô cứ thế mà đưa tới trước mặt hắn.
“Ba không thích đâu. Cho nên, chúng mình mới nuôi trộm.”
Sở Tĩnh trầm mặc.
Tuy rằng cô làm ầm ĩ, nhưng nhiều lúc tri kỷ hiểu chuyện, khiến tâm tư hắn càng phức tạp.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo của nam chủ +5, độ hảo cảm hiện tại đối với ký chủ là 60, độ hảo cảm đối với nữ chủ Hứa Nhã Như là 30. Ký chủ, không tồi, hãy tiếp tục cố gắng! 】
“Như Ý, Sở Tĩnh, ra ăn cơm.” Mẹ Sở ở bên ngoài gọi.
Như Ý lại giấu mèo con vào, làm mặt quỷ với hắn, sau đó khoá cửa đi ra.
Trên bàn cơm
“Như Ý, học ở trường mới thế nào rồi?” Ba Từ quan tâm hỏi.
Dù sao thành tích cô cũng không quá tốt, vốn định đưa đến trường tư, nhưng cô muốn học cùng anh trai, nên mới dùng tiền tới trường trọng điểm Thị Nhất Trung.
“Dạ…… Thật tình thì, con cũng cố hết sức.” Từ Như Ý tiếp nhận thức ăn mẹ Sở đưa tới, ăn rất ngon miệng.
“Sở Tĩnh, con là anh, phải kèm em gái học nhiều một chút.”
“Không cần đâu ạ. Anh đã cuối cấp rồi, đang là thời điểm gấp rút. Con có thể nhờ ba mời gia sư, để không làm phiền anh.”
Thấy cô hiểu chuyện, mẹ Sở cũng vui mừng. Trước khi đến đây, bà thật sự rất sợ đứa bé này không tiếp nhận bà.
Bây giờ gia đình hòa thuận, bà càng cảm thấy rất quý trọng. Vì thế đốc xúc: “Sở Tĩnh, em gái con thật hiểu chuyện, nhất định phải giúp đỡ em nhiều vào.”
“Vâng ạ.”
Sở Tĩnh ăn thức ăn, lại vô cớ nhớ về mì sợi cô nấu lần trước.
Hắn thật sự không ngờ, cô em gái lớn lên trong sự nuông chiều, lại có thể lên được phòng khách, xuống đến phòng bếp.
Hắn vừa ăn, vừa chú ý hành động của cô.
Từ Như Ý rất kén ăn. Nếu có món cô không thích, chiếc đũa cũng lười động đến một lần, chỉ có món cô thích, cô mới gấp mấy lần, nhưng lượng ăn cũng rất ít.
Sở Tĩnh yên lặng ghi nhớ món cô thích.
Ăn cơm xong, hai anh em bắt đầu làm bài tập.