Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 105

Trì Am im lặng. Thực ra cô cũng không biết Trì Tìm kiếm được cuốn sách triệu hoán ác ma này chỗ nào. Nghĩ tới ác ma mà Trì Tâm triệu hồi, rồi lại nhìn thiên sứ này, Trì Am hơi nghi ngờ quan hệ giữa anh và ác ma.

Họ trông quá giống nhau, hẳn là phải có sự liên hệ nào đó mới đúng.

“Ta có thể thực hiện nguyện vọng của em, em nguyện ý trả cái giá gì?” Lucifer hỏi.

Đối diện đôi mắt màu hổ phách của anh, Trì Am thử hỏi: “Tôi cần trả cái giá gì?”.

Anh buông mi nhìn cô, đôi môi xinh đẹp hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười trông có vẻ tà khí, nói: “Hiến dâng chính em cho ta đi!”

“Chẳng phải đó là cái giá phải trả khi giao dịch với ác ma hay sao? Anh là thiên sứ mà nhỉ?” Trì Am cổ tình hỏi, chẳng phải thiên sứ đều bác ái mà vĩ đại hay sao? Nào có thiên sứ còn đòi con người phải trả giá khi họ van xin được cứu chuộc như ác ma?

Thiên sứ này rõ ràng là bày ra dáng vẻ thiên sứ để làm chuyện của ác ma, nhưng lại không cho người ta cảm giác không phù hợp. Nếu để người khác nhìn thấy thì nhất định sẽ nảy sinh tâm trạng “vãi chưởng”.

Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô, không đáp lại lời nói của cô, đột nhiên quay sang nhìn về phía chiếc giường trong phòng.

Trong lòng Trì Am khẽ động, lập tức biết anh đang nhìn gì, căng thẳng nói: “Anh không thể đụng vào nó.”

“Là khí tức của Satan.” Trên mặt anh lộ vẻ chán ghét, nhìn cô thật sâu: “Em làm giao dịch với ác ma hả?” Anh dùng một tay kéo cô vào lòng mình, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô.

Trì Am bị anh nhìn chằm chằm đến mức run lên, đang suy nghĩ câu trả lời thì chợt anh nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô.

Trì Am trợn tròn mắt, một lời không hợp liền hôn người ta?

Sức lực của anh rất lớn, hoàn toàn không cho người ta kháng cự, hôn cô một lần xong, ngón tay đè lên xoa môi cô, nói: “Ta đáp lại lời triệu hoán của em mà đến, em là con mồi của ta, đừng bao giờ pha trộn một chỗ với ác ma, không thì ta sẽ rất thất vọng đấy.”

Chỉ cần anh thất vọng thì sẽ làm một số hành động cực đoan.

Trì Am: “...”

Anh khẽ hôn lên trán cô, nói: “Ta chờ đáp án của em..."

Không biết cơn gió từ nơi nào thổi qua, trong phòng chỉ còn lại một mình mình, Trì Am hơi sững sờ.

Cô xụi lơ trên sàn nhà, một lúc lâu sau mới nhặt lên một cây lông vũ trắng rơi trên sàn nhà, nhớ lại ngày đó ác ma kia đích thân đến đây lấy lại lông vũ đen bị cô thừa cơ lấy từ chỗ Trì Tâm, Trì Am liền biết lông vũ trắng này hẳn là do thiên sứ vừa rồi cố tình để lại cho mình, coi như tín vật.

Cô vô trán, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.

Thiên sứ và ác ma, thật là... khiến người ta không biết nên nói gì cho phải. Nhưng trong thế giới này Tự Ngang lại biến thành thiên sử quang dực Lucifinil.

Lúc trước khi cô đọc rất nhiều tác phẩm có liên quan, bất kể thiên sứ biểu hiện chính phái cỡ nào thì cuối cùng đều sẽ là nhân vật phản diện hy sinh phải bị ác ma đánh bại. Sự cấm dục và vô tình của thiên sứ càng làm tôn lên sự tùy ý và tà tứ của ác ma, còn có sự thâm tình thà phụ toàn thế giới chứ không phụ em khiến phái nữ ái mộ.

Trì Am không thể không bắt đầu suy đoán trong thế giới này, bao lâu nay cô không thể gặp Tư Ngang có phải là vì cô không dùng Sách Triệu Hoản triệu hồi anh hay không? Thiên sứ và ác ma muốn đến nhân gian thì cần phải dùng máu nhân loại làm môi giới triệu hoán họ mới được?

Đêm nay, Trì Am suy nghĩ quá nhiều, lúc ngủ mơ cũng vô tri vô giác, hôm sau khi bị người đánh thức, trông cô có vẻ mỏi mệt.

Thấy dáng vẻ của cô, quản gia cho rằng cô lo lắng cho em gái Trì Tâm đến mức ngủ không được, bèn khuyên nhủ mấy câu.

Trì Am không yên lòng nghe, hỏi: “Bây giờ Tâm Tâm sao rồi?”

“Lúc nãy tỉnh lại một lát, nhưng không lâu sau lại ngủ.” Quản gia trả lời: “Thời gian cô Tâm tỉnh lại quá ngắn nên chúng tôi không gọi cô.”

Trì Am ừ một tiếng, ăn qua loa chút đồ ăn rồi đến bệnh viện thăm Trì Tâm.

Lúc đến bệnh viện, Trì Tâm vẫn còn mê man, bà Khâu trông có vẻ rất mệt mỏi, tối qua ở đây trông chừng cả đêm.

Thấy thế, Trì Am bèn kêu bà ấy về nhà nghỉ ngơi trước, để cô và quản gia tiếp tục ở đây trông chừng là được.

Sau khi bà Khâu rời đi, Trì Am nhét cuốn “Sách Triệu Hoán” về túi đeo của Trì Tâm. Bây giờ cô đã nghiên cứu “Sách Triệu Hoán”, còn triệu hoán ra một thiên sứ, Trì Am cảm thấy không cần thiết nghiên cứu nữa nên trả nó về chỗ cũ.

Đến giữa trưa, Trì Tâm tỉnh lại một lần, lần này thời gian tỉnh táo khá là dài.

“Tâm Tâm, em có sao không? Lần này em làm bọn chị sợ chết khiếp đấy.” Trì Am nói với vẻ lo lắng.

Quản gia đứng bên cạnh cũng vẻ mặt lo lắng, dong dài nói: “Lần sau cô Tâm đừng như vậy nữa, nếu xảy ra thêm lần nữa thì ông quản gia này cũng không thiết sống.” Nói đoạn, ông không nhịn được lau nước mắt.

Tầm mắt tan rã của Trì Tâm rơi xuống trên người họ, cô ta mệt mỏi nói: “Được rồi, tôi còn chưa chết đâu...”

“Khi đó bác sĩ đều đưa ra thông báo tình trạng nguy kịch rồi, suýt nữa em đã chết rồi em biết không?” Trì Am nghiêm túc nói. Nếu không phải ác ma Satan đột nhiên xuất hiện đuổi Tử Thần đi thì Trì Am cũng không thể xác định huyết phù của mình có làm được hay không.

Ở thế giới này cô chỉ là người thường, không có cách tu luyện, rất nhiều kỹ năng đều bị giảm mạnh.

Trì Tâm xoay mặt đi không nói lời nào.

Thấy dáng vẻ cứng đầu của cô ta, quản gia thở dài thật sâu. Ông vốn hy vọng vụ tai nạn xe cộ lần này sẽ khiến cô Tâm tự xét lại hành vi của mình, về sau ngoan ngoãn một chút, đừng làm những chuyện khiến người ta lo lắng nữa.

Nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không có tác dụng.

Thấy cảnh này, Trì Am lại không nổi giận.

Dù sao trong lòng cô, tính cách của cô em gái này vốn là như vậy. Mặc dù nuông chiều đáng

yêu, nhưng đôi lúc cũng quậy trời quậy đất khiến người ta chẳng buồn quan tâm nữa. Bây giờ cô chỉ cần bảo đảm cô ta không chết là được.

Mặc dù không biết nguyện vọng của nguyên chủ là gì, nhưng Trì Am liên tưởng tới phương thức làm việc của nguyên chủ cùng với thái độ của người chung quanh, lập tức biết nguyên chủ cực kỳ coi trọng cô em gái song sinh này, hẳn là không muốn cô ta chết. Có lẽ còn bao gồm cả không muốn cô ta bị ác ma dụ dỗ sa đọa, nhưng bây giờ Trì Am còn chưa nghĩ ra có nên nhúng tay hay không.
Bình Luận (0)
Comment