Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 124

Trì Am bình tĩnh đáp: “Chúng tôi không sao. Lái xe cẩn thận một chút.”

Nghe thấy câu trả lời của cô, tài xế thở phào nhẹ nhõm, rất bình tĩnh tiếp tục lên đường.

Chỉ có Trì Tâm chịu khổ một trận cảm thấy cực kỳ không khỏe.

Trán của cô ta bị va đập tới mức sưng đỏ đau nhói, nhưng nhìn thấy bất kể là tài xế hay Trì Am đều trông như đã quen rồi, khiến cô ta không nhịn được mà bùng nổ.

“Rốt cuộc anh lái xe kiểu gì vậy hả?” Trì Tâm chất vấn.

Trì Am bịt miệng cô ta lại, liên tục nói xin lỗi tài kể: “Không sao đâu, anh cứ tiếp tục lái xe đi.”

Sau khi tài xế tập trung vào lái xe, Trì Am buông tay ra, thấy cô ta trừng mình thì cũng không giận, sờ lên vết thương cô ta, vẻ mặt thương tiếc nói: “Em gái ngoan, làm quen là được thôi.”

Trì Tâm cảm thấy cô cố ý, bị cô chạm vào khiến cô ta đau tới mức nhe răng, sau đó mới hiểu được ý của cô, kinh ngạc hỏi: “Cái gì mà làm quen là tốt rồi?”

Trì Am ngẫm lại, cũng không nói dối với cô ta mà nói thẳng: “Tử Thần vẫn muốn lấy linh hồn của chị, nhưng chưa thành công, cho nên luôn chế tạo một ít tai nạn nhỏ, làm quen thì tốt rồi.”

Trì Tâm trợn tròn mắt.

Sau một lúc lâu, cô ta ôm đầu, suy yếu hỏi: “Thế là thế nào? Tại sao Tử Thần lại theo dõi chị?”

“Sao chị biết? Dù sao nó vẫn không thành công.” Trì Am thờ ơ nói, chợt nghĩ tới chuyện khác nên quyết định thể hiện sự tồn tại của chồng mình, nói tiếp: “Nhưng Lucifinil vẫn luôn bảo vệ chị nên Tử Thần mới không thể lấy đi tính mạng của chị.”

Nghe vậy, Trì Tâm cười khẩy: “Anh ta là thiên sứ do chị triệu hoán, đương nhiên phải bảo vệ chị rồi.”

Được rồi, xem ra ấn tượng ban đầu của người này đã hình thành, không có cách nào thay đổi!

Mẹ kiếp, cả thế giới đều cho rằng cô thích Satan, nhưng sự thật là cô chỉ thích thiên sứ mà trong mắt người ngoài chỉ biết giam cầm sự tự do của cô thôi, tại sao họ lại không chịu tin thế?

Trì Am đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi về tới nhà, Trì Am làm lơ ánh mắt thương hại của em gái hờ, ném cô ta cho quản gia với bà Khâu rồi về phòng nghỉ ngơi.

Hôm nay dậy quá sớm, bây giờ vừa lúc ngủ một giấc ngủ trưa.

Trì Tâm thấy cô bình tĩnh như không có chuyện gì, tức giận tới mức đẩy ly trà mà người hầu bưng tới, cảm thấy chị gái này vẫn thật đáng ghét, rõ ràng trong lòng lo lắng vô cùng mà còn ra vẻ như không có chuyện gì, lừa mình dối người, quả nhiên là kẻ gian xảo vô cùng.

Khi Trì Am tỉnh dậy thì thấy Lucifinil nằm bên cạnh mình.

Lúc này anh là thiên sứ tóc vàng áo trắng, đôi cánh sau lưng đã thu hồi, hai mắt nhắm lại, im lặng nằm đó, thực sự thuần khiết không tỳ vết giống hệt một thiên sứ, khuôn mặt thâm thủy tuấn mỹ hoàn hảo đến từng centimet, càng khiến anh trông như mỹ nam đang ngủ say, khiến người ta không nhịn được hít thở thật nhẹ, sợ đánh thức anh tỉnh dậy.

Trì Am chậm rãi vươn tay, kéo mạnh vạt áo của anh, lôi quần áo của anh ra.

Trên lồng ngực của anh có một ngôi sao năm cánh, thoạt nhìn như vết bớt, nhưng trong mắt Trì Am, nó càng giống vết sẹo do bị lửa đốt cháy.

Lucifinil vươn tay ôm cô vào lòng, xoay người đà cô xuống dưới, cúi đầu cho cô một nụ hôn triền miên, nói: “Sao tự nhiên em lại nhiệt tình vậy?”

Nhiệt tình cái búa!

Trì Am trừng anh, hỏi: “Bị thương chỗ nào?”

Đôi mắt hổ phách nhạt màu của anh híp lại, nhìn cô nói: “Satan bị thương nặng hơn.”

Da mặt Trì Am co giật, rốt cuộc người đàn ông này ghi hận tới mức nào thế?

Mà phản ứng của cô lọt vào mắt anh chính là bằng chứng cô đang chột dạ. Vẻ mặt anh càng lạnh lẽo, cười lạnh: “Em yên tâm, hắn ta chưa chết đâu, nhưng cũng không chịu nổi.”

Thấy anh càng nói càng kỳ cục, miệng thì nói hung ác, trong mắt lại sôi trào cảm xúc đen tối, Trì Am tức giận nói: “Anh ta thế nào không liên quan gì tới em, em chỉ quan tâm anh thôi.”

“Thật sao?” Vẻ mặt anh dịu đi nhiều, trong mắt hiện lên vui sướng.

Trì Am ôm cổ anh, chủ động hôn anh một cái, cười tủm tỉm nói: “Thật chứ! Được rồi, nói cho em nghe xem hôm nay hai người bị sao vậy? Chạy tới công viên vui chơi đánh hội đồng hết à?”

“Họ rảnh rỗi sinh nông nỗi, đụng phải nhau thì đương nhiên phải đánh một trận.” Lucifinil thờ ơ.

Trì Am cười lạnh: “Các anh đúng là rất rảnh.”

Nói rồi, cô lập tức đẩy anh ra, đứng dậy bắt đầu kiểm tra vết thương trên người anh, phát hiện trừ ngôi sao năm cánh như vết thương trên ngực, những chỗ khác trên người anh vẫn còn nguyên vẹn, không bị thương chỗ nào.

Trì Am coi như hài lòng.

Trì Tâm nôn nóng chờ trong phòng một buổi chiều, cuối cùng cũng chờ được Satan trở về, cơn tức còn đang ứ đọng trong lòng chưa kịp bùng nổ thì đã hoảng sợ vì dáng vẻ thê thảm của Satan.

“Anh... anh... sao anh lại bị thương ra nông nỗi này?” Trì Tâm sợ hãi đến mức run rẩy.

Satan lau vết máu trên khóe miệng, mặc dù vết máu trên người và bộ trường bào rách rưới khiến anh ta trông rất chật vật, nhưng khí tức tà ác vẫn khiến anh ta trông vô cùng tà mị gợi cả, giống như quân vương đến từ địa ngục.

“Em nghĩ rằng hôm nay đối thủ của tôi là ai?” Nói rồi, Satan trực tiếp ngồi lên giường cô ta, xé rách quần áo rách rưới, lộ ra vết thương trên người.

Vết thương dính máu trên thân thể hoàn hảo của đàn ông không chỉ chẳng hề dữ tợn, mà ngược lại tăng thêm sự cám dỗ tà ác.

Trì Tâm chỉ nhìn thoáng qua rồi đỏ mặt dời mắt.

Khi cô ta phát hiện Satan trực tiếp nằm lên giường mình nghỉ ngơi, không bận tâm tới thương tích trên người, cô ta do dự nói: “Anh không xử lý vết thương trên người một chút à?”

“Không cần, nó sẽ lành lặn rất nhanh.” Satan nhắm mắt lại: “Mặc dù Lucifinil ra tay rất ác, nhưng anh ta sẽ không giết tôi.”

Nhớ tới ánh mắt lạnh lùng vô tình vô dục của Lucifinil sau khi biến thành thiên sứ, trong lòng Trì Tâm lại cảm thấy khó chịu. Thiên sứ thật sự rất thánh khiết, lại có vẻ quá lạnh lùng vô tình, bây giờ cô ta cảm thấy hình như Trì Am rất đáng để thương cảm.

Trì Tâm ngồi trước giường nhìn anh ta, ngay khi bầu không khí rơi vào sự bình tĩnh ngưng đọng thì cô ta đột nhiên hỏi: “Satan, nói cho em biết tại sao Tử Thần lại theo dõi Trì Am?”
Bình Luận (0)
Comment