Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 144

Lúc Trì Tĩnh vắng mặt, Lâm thị chính là người đàn bà mạnh mẽ, một thân một mình chèo chống toàn bộ Trì gia. Người ở các chi khác đều rất kính trọng bà ấy, rất có phong phạm của đương gia chủ mẫu. Còn khi trượng phu về nhà, bà ấy tựa như một phụ nhân theo bên cạnh chồng mình, dáng vẻ hệt như chim non nép bên người, tôn lên dáng người lung linh của bà ấy.

Trì Am cảm thấy chắc nàng cao lớn do di truyền từ phụ thân, sau này lớn lên thân cao mét bảy, giống mẫu thân ở dáng người lả lướt. Trong ngầu biết bao nhiêu!

Mặc dù vắng nhà nửa năm nhưng giữa Trì Tĩnh và thê nữ không hề có khoảng cách, ông ôm vợ ôm con gái, vui vẻ chơi đùa. Mãi đến khi tối trời sẫm, ông ấy mới cho nhũ mẫu ôm khuê nữ đi nghỉ ngơi.

“Am Am ngủ đúng giờ mới cao được nhé.” Trì Tĩnh mỉm cười ngắm con gái.

Trì Am hơi luyến tiếc vì đây là kiếp đầu tiên nàng được gặp phụ thân mình. Mặc dù muốn chen chúc một giường cùng phụ mẫu nhưng nhớ tới bọn họ là vợ chồng son nửa năm không gặp, tất nhiên sẽ muốn làm chút chuyện của người lớn thì nàng mới nghe lời theo nhũ mẫu quay về.

Không còn nữ nhi ở lại, Lâm thị và trượng phu nói chuyện thoải mái hơn, hỏi ông nhiệm vụ lần này có thuận lợi không.

“Rất thuận lợi, may nhờ có Tam ca Mao gia và Bùi Ngũ ca giúp đỡ mà rốt cuộc yêu nghiệt kia cũng hiện nguyên hình, bị bọn ta kịp thời bắt được, không tạo nhiều thương vong.” Nói đến đây, ông hơi nhíu mày, chần chừ nói: “Gần đây đám yêu ma kia càng ngày càng lộng hành to gan, ta nghe người trong Huyền Môn nói có thể liên quan đến lời tiên tri lúc trước của Quốc sư.”

Lâm thị lấy làm hoảng sợ: “Chẳng lẽ tiên tri là thật? Quốc sư không gạt người ư?”

Trì Tĩnh lắc đầu: “Quốc sư chúng ta là người trong Huyền Môn, không thể nghi ngờ năng lực của ông ta được Quốc sư đã nói thế thì đó chính là sự thật.” Vẻ mặt ông trở nên nghiêm nghị: “Cũng không biết trong tương lai, thế giới này sẽ trở nên thể nào... Đúng rồi A Noãn, nếu tin tức của ta là đúng thì có thể trước cuối năm, chúng ta phải đưa Am Am vào kinh.”

“Cái gì?” Lâm thị lại giật mình, vội la lên: “Tĩnh ca, chàng có ý gì? Đang êm đang đẹp sao lại muốn dẫn Am Am vào kinh?”

Căn cơ Trì gia vốn ở Hoài Lăng, tuy có họ hàng trong kinh thành nhưng cũng không có thành tựu gì. Lâm thị hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ sẽ vào kinh, lại càng khỏi cần nói đến việc đưa nữ nhi đến đó.

Trì Tĩnh ôm bà vào ngực, trấn an rồi thở dài nói: “A Noãn à, ta chỉ nghe nói thôi, vẫn chưa chắc chắn.”

Cuối cùng Lâm thị cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn hơi bất an, không khỏi hỏi mãi. Đợi đến khi trong cung truyền ra tin tức thì bà lại giật mình tiếp.

Ngày hôm sau, Trì Am tự động thức sớm, trở mình rồi xoay người ngồi dậy, gọi nhũ mẫu mặc quần áo cho nàng.

Nhũ mẫu thấy hôm nay nàng không nằm nướng thì rất vui vẻ, nói: “Tiểu thư muốn đi tìm lão gia sao?”

“Vâng ạ...” Trì Am non nớt trả lời. Hiện tại nàng là hài tử nên luôn luôn khô khống chế giọng nói của mình. Lúc nói nhanh sẽ mang theo giọng dẻo dẹo, bản thân khi nghe con tim gan run rẩy, huống chi là người lớn.

Bây giờ, Trì Am rất may mắn khi không gặp Tư Ngang, nếu không với dáng vẻ này thì sẽ bị hắn cười cho mà xem.

Hắn cười thôi còn chưa tính, nếu làm hắn nảy sinh hứng thú kì lạ gì đó thì Trì Am sẽ đập đầu xuống đất mất.

Với hiểu biết của nàng về người kia từ mấy thế giới trước thì mỗi sở thích kì dị của hắn đều có dấu vết để lần theo, vậy nên nàng cần chờ đến khi lớn hơn mới đi tìm hắn.

Rửa mặt thay đồ xong, Trì Am không cho nhũ mẫu ôm mình nữa, nàng lạch bạch chạy tới phòng phụ mẫu.

Bởi vì hai vợ chồng Trì Tĩnh thành thân đã lâu, cũng chỉ có đứa con gái này nên họ rất yêu chiều nàng. Thế nên khi Trì Am sắp đến gần viện tử của phụ mẫu thì cũng chẳng bị chặn đường.

Đi vào chính phòng, nàng đã trông thấy vợ chồng Trì Tĩnh đã thức dậy.

Trì Tĩnh nhìn phụ thân của mình. Ông ấy nghỉ ngơi một đêm nên mặt mày rạng rỡ, tuấn lãng bất phàm, rồi nàng lại nhìn mẫu thân, vẻ mặt mệt mỏi, thi thoảng còn đấm eo là biết ngay cuộc sống về đêm của hai vợ chồng rất phong phú. Nàng rời đi là quyết định sáng suốt.

Trì Tĩnh thấy con gái bèn tiến lên ôm nàng, cọ cọ mặt Trì Am rồi nói: “Hôm qua về muộn nên quên tặng quà cho khuê nữ của chúng ta rồi.”

Nói xong, Trì Tĩnh đích thân mở một chiếc hộp sơn đỏ hoa hồng mạ vàng quý giá.

Trì Am ngồi trên đùi phụ thân, ngước đầu quan sát thì phát hiện bên trong hộp là một thanh kiếm Tiểu Ngọc. Cái thanh kiếm Tiểu Ngọc này có thể cài trên tóc như trang sức, quan trọng nó là linh khí được phòng ngự dưới dạng thanh kiếm Tiểu Ngọc, rất được trẻ con yêu thích.

“Am Am thích không? Đây là kiếm linh bảo vệ sự an toàn của con.” Trì Tĩnh cầm nó đưa cho nữ nhi.

Trì Am cầm thanh kiếm Tiểu Ngọc, nở nụ cười ngoan hiền quay sang phụ thân: “Thích ạ, phụ thân là tốt nhất.” Nói rồi, nàng hôn một cái đẹp lên mặt ông ấy.
Bình Luận (0)
Comment