Thời tiết trong ngày Nguyên Tiêu vẫn rất lạnh, sau khi vào tháp đèn, Thập Thất hoàng tử phải tìm một chỗ để tránh lạnh.
Trùng hợp đúng lúc này Úy Xuyên lại đến đây.
Trì Am có ấn tượng rất sâu sắc với vị Ủy đại nhân giữ chức vị quan trọng đồng thời khiến người ta phải kiêng kị này, khi thấy hắn ta đến theo bản năng lại cảm thấy có chuyện rồi.
Quả nhiên, sau khi Úy Xuyên đi vào trong tháp đèn liền đến bước tới trước mặt Thập Thất hoàng tử, hành lễ xong thì nói luôn: “Điện hạ, Thái tử điện hạ và đám người Thất hoàng tử hôm nay ở Thập Cẩm lâu.”
Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, Hoàng đế đưa sủng phi xuất cung đi du ngoạn, các hoàng tử khác đương nhiên sẽ không vào cung góp vui, cũng sẽ đi vào trong dân gian để vui chơi, cùng vui với dân chúng.
Thập Thất hoàng tử được bọc trong một chiếc áo choàng lông chồn dày, không để ý tới lời này.
Cậu đưa cho Trì Am lò sưởi tay bằng bạc mạ vàng tráng men hoa mà mình đang cầm trong tay, nói với nàng: “Am Am, nàng đi xem hoa đăng đi, ta ở đây chờ nàng.” Vừa nói vừa giơ bàn tay nhỏ lên che miệng mình tằng hắng một tiếng.
Trì Am liếc Úy Xuyên, Úy Xuyên cũng cũng âm thầm liếc nàng.
Ủy Xuyên cũng có ấn tượng rất sâu sắc về tiểu cô nương Trì gia này. Mặc dù Trì gia ở Hoài Lăng cũng nổi tiếng ở Giang Nam, nhưng ở Đại Tề hầu hết các gia tộc trừ ma mạnh đều Giang Bắc, Bắc địa. Bùi gia và Mao gia đất Giang Nam cũng nổi tiếng hơn Trì gia nhiều, Trì gia chỉ xếp ở hàng cuối.
Trong mắt những người nắm quyền ở kinh thành thì Trì gia chỉ là một gia tộc ít người chú ý dén.
Trì gia thực chất là một gia tộc trừ ma có lịch sử rất lâu đời, lâu đời hơn cả Bùi gia, Mao gia. Đáng tiếc là dòng họ này luôn thiếu người thừa kế, hơn nữa trong dòng họ còn có một bộ phương thức kế thừa đặc biệt, chỉ truyền thừa dòng chính, cũng vì phương thức kế thừa nghiêm khắc như thế nên đã khiến cho gia tộc này mãi vẫn không thể thịnh vượng được.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến cho con cháu Trì gia ưu tú hơn hẳn những dòng họ khác, ngay cả là một đứa trẻ của Trị gia thì cũng không nên coi thường.
Lúc trước Úy Xuyên chọn đứa bé này vì nàng là đứa trẻ tài giỏi nhất trong thế hệ này của Trì gia, lại là con một trong đại phòng Trì gia nên Ủy Xuyên mới nể mặt, đích thân đi đón nàng, đưa nàng lên thuyền.
Không ngờ đứa trẻ này quả thực rất giỏi, cuối cùng lại lọt vào mắt xanh của Thập Thất hoàng tử, được giữ lại trong cung Cảnh Dương.
Là phúc hay họa thì còn phải phụ thuộc vào vận may của nàng.
Trì Am biết hai người họ lại chuẩn bị hành sự nên ngoan ngoãn đi xem hoa đăng với Phỉ Âm.
Phỉ Âm trông rất ưa nhìn, khuôn mặt tuấn tú của hắn ta chính là một tờ giấy thông hành, hắn ta là tay sai đắc lực của Thập Thất hoàng tử, trong cung này không có ai dám chọc vào hắn ta.
Trì Am vui vẻ chạy đến bên hồ xem đèn, đang định nhặt một chiếc đèn không tính là đẹp lắm để thả vào hồ thì lại gặp những phi tần còn chưa rời đi. Lúc nãy bọn họ bị Thập Thất hoàng tử ở trong tháp đèn dọa sợ chạy ra ngoài nên đã đi vòng đi sang bên hồ bên này để xem hoa đăng, đèn hoa đăng ở đây tuy không đẹp bằng trong tháp đèn nhưng cũng có cái thú riêng.
Mặc dù những phi tần kia thắc mắc không biết nàng là ai, nhưng họ cũng không dám hỏi thăm Phỉ Âm.
Phỉ Âm nhìn những nữ nhân này, thấy khoảng cách hơi xa nên cũng không quan tâm đến họ, đưa Trì Am đến bên hồ thả hoa đăng.
“Ồ, tiểu cô nương này là ai vậy?” Một phi tần mặc cung trang bằng gấm Trang Hoa Thập Dạng màu trầm hương viền vàng hỏi cung nữ đi bên cạnh.
Cung nữ nhỏ giọng nói: “Nô tỳ cũng không nhìn ra, nhưng người bên cạnh nàng ta chính là Phỉ Âm tổng quản cung Cảnh Dương...”
Nghe đến cái tên “Phỉ Âm”, những cung nhân có mặt đều bất giác co rúm người, ngay cả cung phi cố ý hỏi chuyện để gây sự cũng mất tự nhiên. Tuy nhiên, mặc dù không được tự nhiên nhưng nàng ta vẫn không bỏ qua cơ hội gây sự này, còn nói với một phi tần mặc áo ngoài màu xanh ngọc thêu hoa mẫu đơn viền vàng: “Mai Phi tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, có phải Phỉ Âm đối xử với đứa bé kia quá tốt rồi không? Không biết nàng ta là tiểu cô nương nhà nào, dáng vẻ cũng đáng yêu ghế.”
Mai Phi là phi tần năm trước mới tiến cung, tuổi mới tròn đôi mươi, dung mạo xinh đẹp, tính tình như hoa mai thanh cao, Lão Hoàng đế rất sủng ái, nhưng loại sủng ái này so với Lan phi cũng chỉ như cặn bã. Cũng chính vì vậy mà Mai Phi vừa khinh thường kiểu sủng ái như chơi với thủ cưng của Lão Hoàng đế, lại cũng hận Lan phi mỗi lần đầu đến cung của nàng ta cướp người, phách lối quá mức. Cho nên nàng ta cũng ghét lấy cả Thập Thất hoàng tử do Lan phi đẻ ra.
Tuy rất ghét Lan phi phách lối, nhưng nàng ta cũng không ngốc, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn phi tần đang muốn kích mình gây sự kia rồi nói: “Dù cô nương nhà nào thì cũng sẽ không trở thành tỷ muội của chúng ta được, để ý đến người ta nhiều như vậy làm gì? Hay là Lệ Tần muội muội lại thích chõ mũi vào chuyện của người khác?”
Nghe nói như thế, người chung quanh cũng không nhịn được mà khẽ cười ra tiếng.