Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 162

Sau khi trở lại tháp chiêm tinh, hai đứa trẻ được cho đi nghỉ ngơi.

Trên đường đi, Bùi Cảnh Tuấn nhân cơ hội nói với Mao Nhân: “Vừa rồi nhìn dáng vẻ của Am muội muội thì có vẻ như sống khá tốt ở cung Cảnh Dương. Không ngờ Thập Thất hoàng tử lại bằng lòng để Phỉ Âm đi theo muội ấy, có lẽ là để bảo vệ muội ấy... không biết Thập Thất hoàng tử có ý gì nữa. Ta nghe nói tính cách Thập Thất hoàng tử rất xấu, là người tàn bạo.”

“Có lẽ không phải đâu?” Mao Nhân không nhịn lòng được mà phản bác lại: “Nhìn cách Am muội muội nhắc tới Thập Thất hoàng tử thì có thể thấy muội ấy rất thích Thập Thất hoàng tử. Có lẽ Thập Thất hoàng tử không tàn nhẫn như lời đồn đâu.”

Bùi Cảnh Tuấn cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ muội cho rằng yêu ma có tính người chắc?”

“Dù có là yêu ma thì cũng có người tốt kẻ xấu mà...” Mao Nhân bĩu môi nói. Cô bé chịu ảnh hưởng từ sự dạy dỗ của Mao gia, biết rằng mọi thứ trên đời đều không có gì là tuyệt đối. Giống như con người, cũng có người tốt và người xấu, quỷ cũng vậy, cũng có quỷ tốt và quỷ xấu, yêu ma cũng giống vậy.

Nhìn thấy Trì Am vui vẻ như vậy, cô bé chợt cảm thấy có lẽ Thập Thất hoàng tử cũng không tệ như lời đồn.

Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của cô bé, Bùi Cảnh Tuấn lại nghĩ đến cách giáo dục của Mao gia, cậu cũng không tiện phản bác lời nói của cô bé, chỉ nói: “Để sau này rồi xem! Tuy chúng ta đã vào tháp chiêm tinh nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, chúng ta phải cố gắng hơn mới được.”

“Ta biết rồi.” Giọng Mao Nhân có vẻ rầu rĩ không vui.

Khi Trì Am quay lại tháp đèn thì Ủy Xuyên đã rời đi, Thập Thất hoàng tử thu mình trong áo choàng, trông có vẻ rất sợ lạnh.

Trì Am nép vào bên cạnh cậu, kéo đôi bàn tay lạnh ngắt của cậu tới, cố gắng làm cho cậu ấm hon.

“Nàng đã xem xong chưa?” Thập Thất hoàng tử hỏi nàng, vẻ mặt xưa nay luôn lạnh lùng lại có đôi nét dịu dàng.

Trì Am ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Xem xong rồi, chúng ta về đi.”

Thập Thất hoàng tử sờ mặt nàng, cho người khiêng kiệu đưa họ về cung Cảnh Dương.

Trên đường đi, Trì Am luôn mỉm cười, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.

Ngón tay Thập Thất hoàng tử vô thức vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay mà cậu đã đeo từ khi mới sinh ra, vừa trầm ngâm nhìn Trì Am như có điều suy nghĩ, hỏi: “Vừa rồi có gặp ai không?”

Trì Am nhìn cậu, cảm thấy cậu biết rõ còn cố hỏi, với ham muốn kiểm soát của nam nhân này thì cậu nhất định sẽ bố trí những người xung quanh theo dõi nàng. Nàng nói thẳng thắn: “Có, gặp được Nhân tỷ tỷ và Ngũ ca lúc trước cùng vào kinh với ta...” Sau đó nàng kể về Bùi Cảnh Tuấn và Mao Nhân cho cậu nghe.

Thập Thất hoàng tử nhìn nàng dò xét, thấy trên mặt tiểu cô nương không có vẻ gì là luyến tiếc hai người kia thì mới hài lòng.

Tiểu cô nương của cậu chỉ cần thích cậu là được rồi, những người khác đều chỉ là khách qua đường, không cần để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng nàng.

Sau khi trở về cung Cảnh Dương thì cũng đã muộn, cung nhân hầu ha bọn họ rửa mặt, hai người lại cùng lên giường nghỉ ngơi như mọi khi.

Nhưng hôm nay Trì Am ngủ đến nửa đêm lại thấy cả người khó chịu, rõ ràng là trên giường có một túi nước nóng, trong phòng đốt địa long, nhưng nàng vẫn cảm thấy không khí rất lạnh, không nhịn được mà cuộn trong người rúc vào một chỗ, ý thức mơ hồ...

Không đúng!

Tiếng còi báo động vang lên trong lòng Trì Am, nàng cố giãy dụa để mình nhanh chóng tỉnh lại, không ngủ tiếp nữa Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng phủ lên mi mắt nàng, ngăn nàng tỉnh giấc.

Trì Am cảm thấy không cam tâm, bàn tay trắng nõn nhỏ bé cầm lấy chăn, mí mắt run lên, đôi môi hồng hào cũng dần trở nên tái nhợt.

Thập Thất hoàng tử ôm nàng vào trong lòng, vẫn không buông bàn tay che mắt nàng ra, lạnh lùng nhìn trước giường.

Bức màn nặng nề bị một cơn gió ma quỷ kỳ quái thổi tung lên, một đôi mắt như ẩn như hiện trong bóng tối nhìn về phía giường, đôi mắt đó không giống như mắt người hay mắt quỷ, nó được bao quanh bởi một làn sương mờ màu tím, giống như một đôi mắt ma.

“Cút ngay!” Hắn lạnh lùng nói.

Màn sương đen nổi lên từ trong không khí, cuồn cuộn trong cung điện, khí thế hùng hổ, mang theo khí tức tà ác mục nát, rèm châu làm từ những viên long chậu cực lớn va vào nhau, phát ra âm thanh mà người phàm không thể nghe thấy. Vật kia muốn lao về phía giường, thèm muốn cơ thể ở trên giường, nhưng cuối cùng lại như sợ điều gì đó, không dám tùy tiện tới gần, chỉ có thể giường đôi mắt tà ác đầy tham lam nhìn hai đứa trẻ trên giường.

Mãi đến rạng sáng canh năm, đôi mắt ma trong màn sương đen kia mới liếc nhìn cậu rồi không cam lòng nhảy ra khỏi cửa sổ khép hờ.

Đêm lạnh sao cũng lạnh, trên đỉnh tháp chiêm tinh, Quốc sự của Đại Tề đang nhìn về hướng Tây Bắc hoàng cung, trong bóng đêm vô tận có thể nhìn thấy làn sương mù đen kịt kia đang rời đi.

Đạo bào màu xanh lam bay phất phới trong gió, cuối cùng Quốc sự không nhịn được mà thở dài.

Yêu ma hàng thế, nhân gian đại loạn!

Mà người có thể khắc chế yêu ma lại có trái tim như ác quỷ, không hề biết rằng yêu ma mà người đời hay gọi thực ra là ma chướng không thể thoát khỏi trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment