Trì Am vừa nghe thấy tiếng động liền thu thanh kiếm đào trong tay mình lại, xách tà váy nhanh chóng chạy về phía đó.
Khi nàng chạy tới, vừa hay nhìn thấy Thập Thất hoàng tử đi từ một mật đạo sau tường ra ngoài. Cậu đã thay thành bộ cẩm y màu xanh ngọc thạch họa tiết xương rồng sạch sẽ, trên eo đeo một đại ngọc, mái tóc đen bóng buộc lên chỉnh tề dưới tử kim quan, bên tại có lưu tô điểm bảo thạch rủ xuống, ăn mặc cao quý thanh nhã, nét mặt mặc dù còn hơi nhợt nhạt nhưng đã lấy lại được sức sống.
Trì Am chớp mắt, cảm thấy khó tin.
Tình trạng của người này... hình như tốt một cách quá đáng rồi đấy. Rõ ràng khi đưa vào mật thất, tử khí quanh người, dáng vẻ như sắp mất hết sức sống, chuẩn bị rời xa cõi đời tới nơi rồi. Làm sao ở trong mật thất có mấy ngày mà sức sống trên người cậu đã tràn trề như vậy. Trì Am nghi ngờ không biết cậu ở bên trong mật thất đó có dùng yêu pháp bàng môn tà đạo gì hay không.
Nghĩ đến việc một người đàn ông trước nay đều khỏe mạnh, ở thế giới này phải dùng đến một số mánh khóe không rõ ràng để sống được, trong lòng Trì Am cảm thấy hơi chua xót.
“Am Am.” Thập Thất hoàng tử kéo nàng, thấy tiểu cô nương ngẩn người, cậu còn tưởng rằng lần này cậu đổ bệnh khiến nàng sợ hãi, liền nhẹ nhàng nói: “Trong mấy ngày ta không ở đây, nàng có ngoan không đấy?”
Trì Am nhìn cậu một cái rồi đưa tay ôm cậu thật chặt.
Trên mặt của Thập Thất hoàng tử bất giác nở một nụ cười dịu dàng, cậu bé tiểu cô nương lên rồi đi về chiếc giường tháp bên cạnh để ngồi xuống.
Rõ ràng Thập Thất hoàng tử là một người yếu đuối nhưng bỗng dưng sức lực lại lớn một cách bất thường, sự đối lập này... Trì Am bỗng chốc không hiểu vì sao cậu nhóc này có thể trưởng thành như vậy, cảm thấy trên người cậu có rất nhiều bí mật.
Mặc dù Trì Am không biết được trên người cậu có bí mật gì nhưng vẫn đặc biệt kiểm tra một chút, thấy tình trạng hiện giờ của cậu rất tốt, một sinh mạng vốn đã tưởng chuẩn bị đứt ngang tự nhiên lại nối lại được, cảm nhận được cậu có thể sống thêm một khoảng thời gian, trong lòng cũng không còn gì rối rắm nữa. Dù sao đây cũng là nam nhân của nàng, cho dù cậu có là một tên yêu ma thì nàng cũng nhận, cho dù có nhiều bí mật thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết được thôi.
Trì Am mở rộng trái tim mình, ngồi xuống nghe mật thám của Thập Thất hoàng tử báo cáo lại tình hình mấy ngày nay ở bên ngoài cho cậu nghe.
Tin tức đầu tiên được báo cáo chính là tin của Thái tử.
“... Quốc sư nói lần này Thái tử bị tấn công, đã gặp phải một con yêu ma vô cùng lợi hại, khiến tinh huyết trên người Thái tử bị tổn thất nghiêm trọng, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài thêm được nửa năm nữa, thời gian về sau thật sự không chống đỡ được. Hoàng thượng đã phải người tới Bắc Địa, tìm kiếm người của gia tộc Cốc Lương để bọn họ vào kinh, định dùng mật pháp để kéo dài sự sống cho Thái tử điện hạ.”
“Kéo dài sự sống?” Thập Thất hoàng tử không nhịn được cười, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn* không khỏi làm lòng người cảm thấy lạnh giá. Hắn nói: “Mạng mượn được thì sớm muộn gì cũng phải trả, thuật pháp kéo dài sự sống là bàng môn tả đạo mà chỉ những kẻ yếu đuối mới dùng đến.”
(*: Từ giờ sẽ đổi ngôi 3 nhén) Nghe hắn nói vậy, Trì Am không kìm được nhìn hắn, nàng cũng hiểu ra có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn không đồng ý kéo dài sinh mạng.
Cho dù là ở thế giới nào, dù ở vào một tình huống thế nào đi chăng nữa, người đàn ông này đều không cho phép mình ở vào địa vị ở người yếu.
Cho dù bên trong thế giới này, trong hắn có vẻ yếu đuối nhưng bên trong suy nghĩ của mình, hắn lại là một kẻ mạnh, không chịu ràng buộc của cơ thể mà để bản thân trở thành một kẻ yếu.
Sau đó, Trì Am lại nghe mật thám bẩm báo tiếp, sau khi biết được Thái tử bệnh nặng, những hoàng tử khác bắt đầu hành động, trong số đó người hành động tích cực nhất là một số hoàng tử đã trưởng thành như Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử và cả Thập Nhị hoàng tử năm nay mới đến tuổi búi tóc, tất cả bọn họ đều nhắm vào vị trí Thái tử, không một người nào muốn từ bỏ.
“Thập Nhị hoàng tử đã biết việc Hoàng thượng có ý định đi Bắc Địa, mời người của gia tộc Cốc Lương vào kinh, hắn tiết lộ việc này cho những hoàng tử khác, hiện tại những hoàng tử khác đều đã âm thầm phải người đi Bắc Địa, định giết chết người mà Hoàng thượng đã phái đi, ngăn cản người của gia tộc Cốc Lương vào kinh.”
Thập Thất hoàng tử nghe xong cũng không quan tâm lắm, hình như hắn chê mọi việc vẫn chưa đủ hỗn loạn, thản nhiên nói: “Nếu như vậy thì tiết lộ thông tin này cho phụ hoàng đi, nhất định phải để cho ông ấy biết mấy đứa con ngoan của ông ấy đã làm việc tốt đẹp gì.”
Hoàng thượng nhất định sẽ tức chết.
Trong lòng Trì Am nghĩ vậy, nàng liếc mắt nhìn Tiểu Chính Thái, quả nhiên là một Tiểu Chính Thái vừa độc ác vừa biến thái.
Đợi đến khi mật thám báo cáo xong, Thập Thất hoàng tử dựa vào giường, vừa cầm tay Trì Am để nghịch vừa mỉm cười hỏi nàng gần đây đã làm những gì.
Trì Am cảm thấy với đức hạnh của hắn thì mặc dù hắn ở bên trong mật thất nhưng chắc cũng biết được nàng đã làm những gì. Nhưng nếu hắn đã muốn nghe thì nàng cũng nói một lần, cũng không có gì là không thể cho người khác biết.
Nghe nàng nói xong, Thập Thất hoàng tử lại xoa bóp bàn tay ấm áp, mập mạp của nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Am Am có thích học thuật pháp không?”
“Thích.” Trì Am nói không hề do dự: “Ta muốn học thuật pháp để bảo vệ người mình muốn bảo vệ.”
Mắt hắn hơi chuyển động, đôi mắt hơi có màu tím thoáng qua một tia ma mị, giọng điệu của hắn càng trở nên dịu dàng hơn: “Am Am muốn bảo vệ ai?”
“... Ờm, bảo vệ chàng, bảo vệ cha mẹ ta và cả nhà họ Trì nữa.” Trì Am rất thức thời khi đặt hắn lên vị trí đầu tiên.