Bà tổ cha nhà nó! Giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp dân nữ.
Trì Am phát hiện bản thân mình bị xách đi như một con gà, tên đó xách nàng đi rồi chạy, động tác không hề nhẹ nhàng, nàng vô thức lướt qua khuôn mặt quả dưa của tên thị vệ đang xách nàng đi, dán một tấm bùa lên trên đó, cũng không biết nàng đập trung đầu của tên thị vệ đó, chỉ thấy hắn gào to một tiếng rồi vứt Trì Am trong tay đi.
Lúc trước tên thị vệ đó đã được Thập Nhị hoàng tử dặn dò, sau khi cướp được người lập tức bỏ chạy, cho nên hắn không đi về phía cửa lớn của cung Cảnh Dương mà nhảy qua tường. Sự việc này khiến hắn cứ thế vứt người trong tay đi, một cô nương rơi từ bức tường hai mét xuống không chết thì cũng bị thương.
“Cô nương!”
Lưu Âm muốn chạy ra cứu thì đã không kịp nữa, chỉ biết trơ mắt nhìn Trì Am rơi từ trên cao xuống đất, nàng rơi gần xuống đến một tảng đá sắc nhọn thì tự nhiên cơ thể nàng lơ lửng giữa không trung rồi với một tốc độ chậm rãi hơn, từ từ rơi xuống đất như một chiếc lông vũ.
Giống như có một sức mạnh vô hình nào đó đã giữ nàng lại, khiến nàng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, hơn nữa còn tránh được hòn đá sắc nhọn dưới đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Nhất là Thập Nhị hoàng tử, hắn ta vội vàng quay người lại liền nhìn thấy một cậu bé sắc mặt nhợt nhạt xuất hiện trước cửa cung Cảnh Dương, đang dùng đôi mắt màu tím lẳng lặng nhìn chăm chú về phía hắn, khuôn mặt không chút cảm xúc, rõ ràng đó là một cậu bé xinh đẹp nhưng lại khiến người nhìn thấy hắn không khỏi liên tưởng đến hình ảnh một sinh vật đáng sợ như yêu ma quỷ quái.
Hắn là yêu ma!
Thập Nhị hoàng tử kêu lên một tiếng rồi lùi lại về phía sau mấy bước liền, ngã thẳng xuống bậc thềm, cũng may hắn ta được một thị vệ nhanh tay đỡ được nên mới không ngã bệt xuống đất, làm trò cười cho mọi người.
Lúc này, Trì Am đã bình an đáp đất, nàng còn hơi ngơ ngác thì Lưu Âm đã lao tới để bế nàng lên, khi đó nàng vẫn còn ngơ ngẩn không hiểu gì.
Lúc trước nàng cũng tưởng rằng mình sẽ ngã một cú rất đau nhưng không ngờ về sau một nguồn năng lượng kỳ lạ đã giữ cơ thể nàng lại. Năng lượng đó không lạnh lẽo như sức mạnh của ma quỷ, cũng không giống như thuật pháp, nói tóm lại thì với sự hiểu biết hiện tại của nàng thì nàng không thể nói rõ được đó là gì.
Thế giới này có yêu ma quỷ quái và cả những sức mạnh mà người phàm không thể nhìn thấy, mặc dù Trì Am không nói ra được nhưng vì nàng không cảm thấy sự ác ý trong đó nên cũng không quá để ý.
Thập Nhị hoàng tử ban đầu hùng hổ xông vào cung Cảnh Dương giờ thì có vẻ đã bị ác quỷ làm cho sợ hãi, ngã từ trên bậc thềm xuống.
Trì Am quay đầu lại nhìn, nàng cũng nhìn thấy cậu bé xuất hiện ở cửa điện, lập tức hai mắt nàng sáng lên.
“Tự Ngang!” Trì Am vui mừng chạy về phía hắn.
Thập Thất hoàng tử đưa tay xoa mặt nàng, thấy nàng không hề sợ hãi mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Thập Nhị hoàng tử còn đang sợ hãi, nét mặt nhìn hắn như cười như không, thần sắc không hề giống của một đứa trẻ mười tuổi. Hắn nói: “Những gì trước đây ta từng nói, các người đều quên hết rồi phải không?”
Lúc hắn nói chuyện, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự lãnh lẽo đáng sợ.
Sắc mặt Thập Nhị hoàng tử chuyển sang xanh xám, hắn ta nuốt nước bọt xuống, khó khăn nói: “Ha ha, Thập Thất đệ, đệ, đệ không sao chứ?”
Thập Thất hoàng tử chậm rãi nói: “Ta không sao, có phải Thập Nhị ca rất thất vọng không?”
Thập Nhị hoàng tử làm sao dám nói là mình thất vọng, hắn ta đã từng nghe nói vị Thập Thất đệ do yêu ma chuyển thể này có một nhược điểm, đến các năm tuổi tròn chục đều sẽ gặp một kiếp nạn, nếu chịu được thì có thể sống tiếp, nếu không chịu được thì chỉ còn một bộ xương khô, lưu lạc trở thành yêu ma.
Năm nay hắn lên mười, nghe Huyền Môn thuật sĩ nói có một luồng tử khí tập trung xung quanh cung Cảnh Dương, Thập Thất hoàng tử chuẩn bị mất hết sức sống, nghe đến đây hắn ta còn khá vui mừng.
Dù sao có một huynh đệ là yêu ma giáng thế cũng là một chuyện khá đáng sợ, nếu tự nhiên người huynh đệ này không còn nữa không phải cũng là một chuyện tốt sao?
Nhưng Thập Nhị hoàng tử làm sao dám nói như vậy, chỉ có thể cố nở một nụ cười cứng nhắc, hắn ta đảo mắt vòng quanh, cười nói: “Thập Thất đệ, đệ không sao thật là tốt quá, lúc trước ta nghe phụ hoàng nói là đệ lại bị bệnh, làm vị huynh rất lo cho đệ.”
“Vậy sao?” Thập Thất hoàng tử kéo Trì Am, đi tới trước bậc cầu thang, đứng từ trên cao nhìn xuống hắn ta.
Bậc cầu thang hơi cao, Thập Thất hoàng tử đứng đó có thể dễ dàng từ trên cao nhìn xuống Thập Nhị hoàng tử đã thành niên ở dưới, cảm giác bị người khác đứng từ trên cao nhìn xuống đúng là khó chịu. Trong lòng Thập Nhị hoàng tử cảm thấy không thoải mái lắm nhưng nụ cười trên mặt đã quay lại vẻ thân thiết gần gũi như lúc đầu. Hắn ta anh tuấn, nụ cười thân thiết, trông giống một thiếu niên tuấn nhã, lịch lãm, rất dễ để lại cho người khác ấn tượng tốt đẹp.
“Ha ha, Thập Thất đệ, hai huynh đệ chúng ta lâu ngày không gặp, niềm mong nhớ của vị huynh dành cho đệ...” Thập Nhị hoàng tử mỉm cười nói.