Hoàng đế kéo tay nàng, ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn nàng, nhìn nhìn khoảnh khắc nàng thất thần, giọng nói trầm thấp trở nên khán khàn, tràn đầy dục vọng: “Sinh con thì có gì tốt? Trẫm không cần một đứa trẻ đến làm phiền chúng ta.”
“Nhưng những người đó...”
“Bọn họ muốn tiểu hoàng tử thì giết trẫm đi, lập một Hoàng đế khác, nếu không sẽ không bao giờ có tiểu hoàng tử.” Hắn lạnh lùng nói vậy, rồi nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của nàng, tay nhẹ nhàng vuốt mồ hôi trên mặt nàng, nói: “Trẫm đã là thân yêu ma, thiên hạ này không cần xuất hiện một đứa con của ma tử nữa, sẽ nhiễu loạn trật tự của nhân gian.”
Nếu hắn thật sự sinh ra tiểu hoàng tử cho đám triều thần kia thì e rằng lúc đó sẽ lại đến phiên Quốc sư và thiên hạ lo lắng.
Trì Am không phản bác được.
Thật ra trong lòng nàng cũng hiểu rõ, những thể giới này tuy chân thực, nhưng họ chỉ là những vị khách qua đường, cho nên dù ở đây bao lâu thì họ cũng sẽ không có con cháu. Trong thế giới của Diops, sau khi nàng trở thành Vương tử phi của Tarrans không lâu thì đã biết quy tắc này.
Vì vậy, ở thế giới này nàng đã ở bên hắn lâu như vậy mà trong bụng vẫn không có tin tức gì, Trì Am cũng không lấy làm lạ.
Chỉ có điều thiên hạ không biết, thậm chí còn tưởng rằng bởi vì hắn thân là yêu ma nên mới không thể có con với con người là nàng.
Cuối cùng, dù là triều thần hay tổn thất, cuối cùng họ đều phải từ bỏ ý định để Hoàng đế nào đó tuyển tú, coi như đã chết tâm, không còn quan tâm vấn đề con nối dõi của Hoàng đế nữa.
Một hôm khi Thái hậu vẫn còn xinh đẹp trẻ trung đi dạo ngự hoa viên ngắm hoa với Trì Am, bà thở dài, nắm lấy tay nàng, nói: “Người lo lắng cho vấn đề con thừa kế của Hoàng đế bên ngoài kia nói gì con cũng không cần phải để ý đến, Hoàng thượng tự có chủ trương.”
Trì Am hoàn toàn không lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Thái hậu đặc biệt an ủi mình thì đương nhiên nàng cũng phải tỏ thái độ lại.
Thái hậu không quản chuyện, ngày thường sống rất phóng túng như muốn giải tỏa bản tính bị đè nén khi phải vào trong hậu cung của Tiên để từ khi còn trẻ, bà càng ngày càng trẻ ra, nhìn thế này thì có lẽ còn có thể sống mấy chục năm nữa.
Mặc dù Thái hậu cũng rất quan tâm đến con trai mình, nhưng bởi vì từ nhỏ Hoàng đế đã khác với người thường, cho dù hắn có làm gì thì Thái hậu cũng coi như là chuyện đương nhiên, bà không bao giờ lắm chuyện đi nói quá nhiều. Đối với Hoàng hậu như Trì Am cũng không có ý kiến gì.
Có một bà mẹ chồng không lắm chuyện, Trì Am sống trong hậu cung hết sức tự do, thoải mái.
Năm thứ mười lăm trở thành Hoàng hậu, cuối cùng Trì Am cũng biết được bí mật của mật thất trong cung Cảnh Dương.
Mật thất kia dẫn đến Hoàng Lăng, tổ tiên Tư thị từng xây cả một hoàng cung trong lòng đất, cái không muốn người khác biết đến ở nơi đó.
Trong cung điện dưới lòng đất này có một tế đàn cực lớn, bên dưới tế đàn là một ao máu khô cạn, mặc dù vết máu trong ao đã khô nhưng Trì Am vẫn có thể cảm nhận được ma khí trùng thiên từ khí tức còn sót lại bên trong tản mát ra. Còn có tinh phách yêu ma vô cùng hung thần tứ tán ở bên trong cung điện dưới lòng đất, có thể thấy được năm đó có bao nhiêu yêu ma đã bị tru sát đây.
Trì Am vừa đến đây thì Hoàng đế đã đến theo.
Hắn đứng đối diện với ao máu, nhìn người trước tế đàn, vẻ mặt khó đoán.
Trì Am vừa nhìn thấy dáng vẻ này của hắn là liền biết vị Hoàng đế này lại bắt đầu hắc hóa, nếu không làm gì thì hậu quả sẽ không thể chịu nổi. Thế là nàng rất tự giác đến gần hắn, nắm lấy vạt áo hắn, vào lúc hắn cúi người trực tiếp hôn lên.
Khi nụ hôn kết thúc, Trì Am nói: “Hoàng thượng, năm đó trước khi chàng nhập ma, phải dựa vào thứ này để sống sót sao?”
Hoàng đế khẽ ừ một tiếng, nhìn nàng chăm chú.
Mặc dù thái độ của nàng đối với hắn chưa bao giờ thay đổi trong suốt nhiều năm qua, nhưng hắn vẫn không muốn nàng thấy mình yếu đuối đến mức chỉ có thể sử dụng tà ác tàn nhẫn như vậy để duy trì sinh mệnh, giành lấy sự sống bằng cách nuốt chửng máu huyết của yêu ma, đây không phải là chuyện mà người bình thường có khả năng chấp nhận được.
Năm đó mặc dù hắn là nhân loại, nhưng bởi vì là người yêu ma núi Thái Thường chọn trúng, nên có thể điều khiển những con yêu ma đó, làm quỷ thần phải tránh xa, những yêu ma cấp thấp lại trở thành lương thực duy trì sinh mệnh cho hắn, tà ác và tàn nhẫn là phương thức sống sót của hắn.
Sau đó, sau khi rời khỏi cung điện dưới lòng đất, Hoàng đế đã ra lệnh phong tỏa các lối vào khác, chỉ để lại lối đi bí mật trong cung Cảnh Dương.
Trì Am biết chuyện cũng không nói gì.
Có lẽ nàng đã biết hắn muốn làm gì, nghĩ đến chuyện ngàn năm sau, biết được lựa chọn của hắn, trong lòng nàng lại thấy đau xót.