Từ sau khi biết được bản thân không phù hợp với tam quan của thế giới này, Trì Am cũng lười tốn nước bọt với người khác, nên làm thế nào thì cứ làm như thế đó.
Dù sao thì quyết định cuối cùng sẽ như thế nào, thực ra cũng không phải cô quyết, mà là Tư Ngang.
Tới phòng khách, Trì Am liền thấy quan chấp hành của khu bốn đã gặp nửa tháng trước, lần này đi cùng ông ta còn có một người đàn ông mặc quân trang màu xanh lục, có sự tao nhã nhẹ nhàng theo kiểu quý tộc, là một người đàn ông vừa nhìn liền khiến người khác có thiện cảm. -
- Anh ta đứng dậy hành lễ tao nhã với Trì Am, sau đó vươn tay ra với cô: “Chào cô, lần đầu gặp mặt, tôi là Đoan Mộc Thư.”
Trì Am vô cùng bất lịch sự mà mặc kệ bàn tay của anh ta, chậm rãi nói: “Tôi biết anh, anh và Đoan Mộc Linh là anh em, khi đó chính là anh ta nổ súng về phía tôi.”
Nụ cười trên mặt Đoan Mộc Thư hơi cứng lại, tạo nhã rút tay về, nói rằng: “Cô Trì, tôi rất tin lỗi.”
“Không có gì, dù sao thì anh cũng chẳng phải ba anh ta, không thể ở bên cạnh anh ta trông coi suốt được.” Trì Am tỏ vẻ rộng lượng tha thứ cho đối phương.
Sắc mặt Đoan Mộc Thư hơi cứng đờ.
Lục Hành và người của khu năm đều không nhịn được mà nghẹn cười trong lòng, nhìn thấy Đoan Mộc Thư luôn thuận lợi mọi việc trước mặt nữ giới giờ lại nghẹn ở họng không nói được câu nào, cảm thấy rất hả giận.
Lần này người của khu bốn lại cử Đoan Mộc Thư tới, cũng khiến bọn họ có chút lo lắng.
Dù sao thì Đoan Mộc Thư cũng có nhân duyên tốt với phụ nữ như vậy, thực sự khiến bọn họ khó mà yên tâm nổi. Nhỡ đâu Trì Am bị Đoan Mộc Thư mê hoặc, phát hiện khu năm không tốt như cô tưởng, muốn về khu bốn cùng với anh ta thì làm sao đây?
Bọn họ cũng không phải nghi ngờ sức quyến rũ của quan chỉ huy nhà mình, mà là anh đã có tiền án trước đó rồi, người đàn ông như thế, dễ gì có thể khiến phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu anh chứ? Tuy rằng Trì Am nói rằng chỉ cần một mình anh, nhưng cô còn nhỏ tuổi, chưa từng hưởng thụ hương vị đàn ông, nên mới có tam quan không bình thường như vậy, sau này đợi khi cô hiểu rồi, cô sẽ biết suy nghĩ hiện tại của mình là sai lầm.
Đương nhiên, tiền đề của những điều này đó là Trì Am bắt buộc phải ở lại khu năm.
Đôi bên ngồi xuống rồi, Đoan Mộc Thư mới nói: “Cô Trì, hôm nay chúng tôi tới đây là để bàn bạc với khu này về nghi lễ trưởng thành của cô.”
Suýt chút nữa Trì Am đã phát cáu, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi không cần tổ chức nghi lễ trưởng thành, khiến các anh nhọc lòng rồi.”
“Cô Trì đừng phản đối như vậy.” Đoan Mộc Thu vẫn giữ giọng nói tao nhã, không nợ chậm: “Chuyện này, cũng là do cô Mộng yêu cầu, cô Mộng vẫn luôn cảm thấy nợ cô, là một người chị, cô ấy không chăm sóc tốt cho cô, lần trước còn hại cô bị thương. Cả đời phụ nữ chỉ có một nghi lễ trưởng thành, là chuyện vô cùng quan trọng, cô Mộng quyết định muốn tổ chức lớn cho cô, cô ấy đã xin quan chỉ huy của khu chúng tôi rồi, sẽ tổ chức một nghi lễ trưởng thành long trọng cho cô. Mà quan chỉ huy của chúng tôi cũng đã đồng ý rồi.”
Trì Am khẽ cau mày lại, kỳ lạ nhìn anh ta: “Người anh nói tới là trưởng quan Kỷ sao? Sao anh ta lại đồng ý?”
Đoan Mộc Thư nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc: “Lẽ nào cô Trì không biết rằng, Kỷ Tu là một trong những bạn đời của cô Mộng sao?”
Cô thực sự không biết đấy.
Trì Am lặng lẽ nhớ lại, bởi vì mỗi lần gặp mặt chị gái, hai chị em đều cãi nhau vì thân phận của cô và chuyện cô tham gia vào đội săn vàng ở biên cảnh, cho nên nguyên chủ rất ít khi chú ý tới chuyện của chị gái, vì vậy cũng không biết chị gái có bao nhiêu bạn đời.
Thấy dáng vẻ im lặng của cô, ánh mắt Đoan Mộc Thư hơi động, làm thanh cổ họng rồi tiếp tục nói: “Cô Mộng rất yêu thương cô, nghi lễ trưởng thành chỉ có một lần trong cả đời của cô, cô ấy mong rằng có thể tổ chức một nghi lễ long trọng cho cô, cho dù cô không muốn quay về khu bốn thì cô ấy cũng sẽ không miễn cưỡng cô.”
Trì Am không nói câu nào.
Những người đàn ông ở đây đều không kìm lòng được mà nhìn cô, nhìn tới mức Trì Am thấy rất áp lực.
Trì Am do dự một chút rồi mới nói: “Để tôi suy nghĩ chút đã.”
Đoan Mộc Thư nở một nụ cười tao nhã ôn hòa, dịu giọng nói: “Được, chúng tôi sẽ ở lại đây ba ngày, thời gian ba ngày này, cô Am có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Nói rồi anh ta đưa một dãy số điện thoại cho Trì Am.
Trì Am lịch sự nhận lấy, đợi cô nhận lấy rồi, thấy rằng ánh mắt đàn ông xung quanh nhìn cô lập tức khang khác.
Trì Am giật thót trong lòng, lại sao nữa vậy?
Sau khi nói chuyện xong, mọi người sắp xếp cho người của khu năm đi nghỉ ngơi, Trì Am cũng có chút thất thần cùng rời khỏi phòng tiếp khách.
Vừa mới ra khỏi cửa, đi xuyên qua hành lang, liền thấy Tự Ngang mặc quân trang quay về từ bên ngoài, đằng sau còn có Nguyên Tịch và mấy thân vệ đi theo, sải bước đi qua đây, áo choàng màu đen bay lên độ công trong không trung.
“Tư Ngang!” Trì Am vui mừng gọi.
Tư Ngang đi tới, vươn tay ra ôm lấy eo cô, bình tĩnh nhìn thẳng Đoan Mộc Thư, đôi mắt vừa sắc bén mà lạnh lùng giấu dưới cái bóng mà mũ che xuống.
Đoan Mộc Thư nhìn hành động chiếm hữu của anh, cùng với cô gái ngoan ngoãn dựa bên người anh, đôi mắt hơi híp lại.