Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 251

Lục Hành tiến về phía trước, tay cầm một khẩu súng, nòng súng chĩa về phía họ, cười híp mắt: “Được rồi các quý ông, bây giờ rời đi được rồi đấy! Còn nữa, chào mừng quý vị tới tham dự bữa tiệc tối nay!”

Ánh mắt của đám đàn ông dừng trên người Trì Am, mặc dù không tiếp tục truy đuổi tấn công nữa, song ánh mắt ấy vẫn vô cùng cuồng nhiệt hung ác.

Giống như ánh mắt mãnh thú khi theo dõi con môi.

Trì Am sa sầm mặt, đột nhiên vén váy dài lên.

Tất cả đàn ông đều không nhịn được dời mắt xuống, nhìn cặp chân thon dài lộ ra dưới làn váy, còn chưa kịp ngắm thêm thì đã thấy cô lấy một con dao găm từ trên đùi, tiện tay ném ra ngoài.

Dao găm đâm vào ngực của một kẻ phục kích cầm súng ở cách đó không xa. Thấy thế, người khác không hề do dự bắn thêm một phát súng, cứ như thể trút hết nỗi uất ức bực dọc nhận được từ chỗ Trì Am lên đầu kẻ phục kích nọ.

Lục Hành hơi nghiêng tay, lập tức có binh lính đi theo kéo kẻ phục kích sang một bên, hơn nữa nhanh chóng thanh lý toàn bộ kẻ phục kích chung quanh.

Lúc này, vẻ mặt của đám đàn ông ở đây đã hoàn toàn thay đổi, trở nên lạnh lùng nghiêm túc, cứ như thể đột nhiên từ một con thú hoang bị dục vọng thao túng biến thành dã thú khoác da người.

“Xem ra hôm nay thật nhiều chuyện, không ngại để chúng tôi hộ tống quý cô này trở về chứ?” Một người đàn ông khóe mắt có một nốt ruồi lệ bắt mắt mỉm cười hỏi.

Trì Am nhìn người đàn ông này, phát hiện anh ta mặc quân phục màu đỏ, bông lúa mạch vàng ươm được quấn một vòng trên mũ quân đội, lúc mỉm cười trông như một vầng mặt trời sáng sủa, con ngươi màu khói cực kỳ phù hợp với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, trên người có một loại khí chất phóng đãng không câu nệ.

Vừa rồi có mấy lần, mặc dù người đàn ông này bị kiếm của cô đẩy lùi, nhưng lại không thật sự bị thương, vẫn rất điêu luyện.

Anh ta rất mạnh!

Lục Hành cũng nhìn anh ta, cười nói: “Đương nhiên là không ngại. Quý cô xinh đẹp cần được kỵ sĩ bảo vệ.”

Nghe vậy, những người khác cúi đầu nở nụ cười, khẩu súng trong tay tựa như kiếm của kỵ sĩ, những nơi họ đi qua, toàn bộ hắc ám và thế lực ác ôn đều sẽ bị họ diệt trừ.

Khi được một đám đàn ông cao lớn vây quanh rời khỏi quảng trường, trong lòng Trì Am vô cùng cự tuyệt.

Đám đàn ông này từ kẻ truy đuổi biến thành người bảo vệ, thân phận chuyển hoá chỉ trong tích tắc, trên người còn mang theo vết thương do cô gây ra, chứng minh sự truy đuổi của họ đối với mình vừa rồi, khiến cô thật sự không thể quên.

Nhưng bây giờ, họ giống như binh lính được huấn luyện bài bản, phối hợp với quân đội khu năm tiêu diệt những kẻ phục kích nấp trong bóng tối trên đường đi, hộ tống cổ bình yên trở về phủ thành chủ. -

- Trong lúc nhất thời, Trì Am không biết nên đánh giá những người này như thế nào.

“Tên có nốt ruồi lệ ở khóe mắt tên là Hato, quan chỉ huy của quân khu mười, tính cách quỷ dị khó lường, cô phải coi chừng anh ta.” Sau khi lên xe, Lục Hành nhỏ giọng nói với Trì Am.

Trì Am quay sang nhìn anh ta, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vụ tập kích hôm nay là sao vậy?”

Lục Hành vừa lái xe vừa nói bằng giọng bất cần đời: “Tóm lại cũng chỉ là mấy lý do như vậy. Thứ nhất là giết chết cô trước mắt mọi người, thứ hai là hủy hoại lễ trưởng thành lần này, thứ ba là khủng bố tập kích. Hai loại trước là khiêu khích khu năm, đồng thời cũng là khiêu khích quan chỉ huy, nếu có thể vì thế mà khiến khu năm bị trọng thương thì càng tốt. Loại cuối cùng là chuyện vô cùng thông thường, chắc hẳn cô cũng đã quen rồi, không đúng sao?”

Nữ nhân ở khu năm rất ít, lại thêm tính cách của người quản lý Tư Ngang thật sự không được lòng người, không hòa hợp với mấy khu khác, có người muốn làm cho anh không được thoải mái cũng là bình thường.

Nếu có thể giết chết nữ nhân tổ chức lễ trưởng thành hôm nay, đối với khu năm mà nói sẽ là tổn thất rất lớn.

Nghe vậy, Trì Am cạn lời.

Quả nhiên, thế giới này rất nguy hiểm, không có sự đe dọa từ ngoại tộc mà còn có đấu tranh từ trong nội bộ.

Rõ ràng con người đã bị đe dọa bởi Vũ tộc và người Romasen, nhưng trong lúc chiến đấu nhất trí đối ngoại, nội bộ cũng không có khả năng đoàn kết một lòng, thỉnh thoảng vẫn sẽ có những kẻ dã tâm muốn gây chuyện.

Cuối cùng khi trở về phủ thành chủ, Lục Hành đưa cô xuống xe, nói với cô: “Tôi phải đi giúp quan chỉ huy. Cô tự vào đi.”

Trì Am ừ một tiếng, nhìn theo Lục Hành rời đi, sau đó nhìn đám đàn ông chuyên môn hộ tống mình trở về. Thấy ánh mắt của họ như có như không dừng lại trên người mình, quả thực cứ như muốn lột sạch quần áo của cô ra, trong lòng cô ớn lạnh, lập tức về phòng dưới sự hộ tống của thân vệ của Tư Ngang.

Về đến nơi an toàn, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở cửa sổ, nhìn về nơi xa.

Khói bụi từ vụ nổ vẫn chưa biến mất, có thể nghe thấy tiếng súng truyền tới từ nơi xa. Trì Am chú ý thấy, mặc dù vụ nổ tập kích này ban đầu khiến mọi người trở tay không kịp, nhưng những người kia có phản ứng rất nhanh, cứ như thể đã quen với chuyện này, vừa ra cảnh giới toàn thành bổ vừa thanh lý những kẻ phản loạn trà trộn vào thành phố.

Còn chưa đến chiều tối, trận hỗn loạn bên ngoài đã được dẹp yên.

Trì Am ở trong phòng cầm vải lau vết máu trên kiếm, sau đó nghe thấy có người gõ cửa.

“Cô Trì, cô Trì Mộng đã đến.”

Trì Am đi mở cửa, nhìn thấy chị gái vẻ mặt bất an đứng ở cửa ra vào, khi thấy cô thì lập tức nhào tới, ôm chầm lấy cô: “Am Am, em có sao không?”

“Em không sao, rất tốt.” Trì Am thản nhiên đáp.

Trì Am quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, xác nhận cô thật sự không có việc gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo tay cô nói: “Am Am, khu năm thật sự quá nguy hiểm, em cùng chị về khu bốn nhé? Được không?”

Ánh mắt Trì Am thoáng động, kéo Trì Mộng vào phòng bảo cô ấy ngồi xuống, sau đó rót ly nước cho ấy, hỏi: “Tại sao chị lại cho rằng khu năm rất nguy hiểm? Mười ba khu của nhân loại, thực tế khu nào cũng như nhau thôi, không đúng à?”

“Không phải! Khu năm khác với các khu còn lại...” Trì Mộng chần chờ một lát rồi thấp giọng nói: “Am Am, Tư Ngang từng suýt nữa giết một người phụ nữ có ý đồ quyến rũ anh ta đấy. Mặc dù pháp luật không phán tội anh ta, nhưng anh ta thực sự là tội nhân. Vì chuyện này nên rất nhiều người ngứa mắt anh ta, vụ tập kích hôm nay cũng là do những kẻ ngứa mắt anh ta làm ra, anh ta không phải là phối ngẫu phù hợp với em.”

Trì Am cười như không cười nhìn cô ấy, hỏi: “Sao chị lại biết chuyện này?”

Trì Mộng mờ mịt nhìn cô, nghi hoặc nói: “Tại sao lại không biết? Rất nhiều người đều biết chuyện này. Từ nhỏ em sống trong thế giới người thường, không chú ý tới chuyện trong quân đội nên em mới không rõ.”

“Thật sao?” Trì Am đặt một tay lên đùi.

“Am Am, chị nói thật đấy!” Trì Mộng hơi sốt ruột, chỉ hận không thể dẫn em gái về khu bốn ngay lập tức.

“Em biết chị nói thật, nhưng em không muốn trở về.” Trì Am không hề do dự nói, chưa cho cô ấy cơ hội phản bác, nói tiếp: “Chị, chị biết em với chị từ nhỏ đã có mục tiêu khác nhau rồi, cho nên chị đừng khuyên em nữa! Còn Tư Ngang, em cảm thấy anh ấy tốt là được.”

"Am Am...”

Trì Am cười với cô ấy.

Trì Mộng không nhịn được mà thở dài, hơi suy sụp nói: “Am Am, chị nghe Đoan Mộc Thư nói em từng bảo là chỉ cần trưởng quan Tự làm bạn đời duy nhất của em thôi, đúng không?”

“Đúng, ngoài anh ấy ra, em không cần ai hết.”

“Nhưng làm vậy là trái với quy định của pháp luật, sau này em sẽ rất vất vả.” Trì Mộng nói tiếp.

“Em biết, nhưng không thử thì sao biết có được hay không?” Trì Am ám chỉ: “Pháp luật là do con người đặt ra.”

Trì Mộng nhất thời không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, Trì Mộng đứng dậy rời đi, nói với cô: “Được rồi, Am Am, nếu sau này em hối hận thì về khu bốn, chị sẽ nuôi em.”

Trì Am chợt sửng sốt, trong mắt hiện lên ý cười, nói: “Em sẽ không hối hận.”

Trì Mộng muốn nói lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng nói một tiếng xin lỗi, xoay người rời đi.

Trì Am tựa vào bên cửa sổ, nhìn Trì Mộng được mấy người đàn ông đón đi, không yên lòng nghĩ đàn ông thế giới này đúng là một thể mâu thuẫn, rõ ràng khao khát nữ nhân vô cùng, nhưng lợi dụng nữ nhân lại không hề nương tay, coi họ thành một đám chính khách sẽ càng phù hợp hơn.

Không lâu sau khi Trì Mộng rời đi, cuối cùng nhóm người Tư Ngang cũng trở lại.

Nghe được tin tức, Trì Am bèn sửa sang lại làn váy nhăn nhúm, chạy ra ngoài.

Tư Ngang dẫn theo một đám thân vệ mang theo mùi thuốc súng cháy khét trở về, lúc này trông anh rất lạnh lùng, trên người tràn ngập mùi máu và lửa pha trộn với nhau, quyền trượng đầu ứng biến thành thanh kiếm phương tây màu bạc, dính máu đỏ sậm, vắt trên khuỷu tay của anh, khiến anh trông rất lạnh lùng đẫm máu.

Khi thấy người chạy ra từ hành lang, khuôn mặt lạnh lẽo của anh mới dịu đi một chút.

Anh tiến lên, một tay ôm cô vào lòng.

“Anh Em có sao không?” Hai người đồng thanh lên tiếng.

Trì Am mỉm cười với anh, anh cũng hơi cong khóe môi, sau đó cúi đầu cho cô một nụ hôn ngọt ngào.

Đám đàn ông đằng sau nhìn chằm chằm cảnh tượng ngược câu này, sau đó lũ lượt dời mắt đi.

Tư Ngang dẫn cô về phòng.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, lại thấp thoáng lộ ra một chút áp lực vì kiềm chế, khó có thể miêu tả.

Sau khi đóng cửa lại, trường kiếm giắt ngang trên khuỷu tay của anh bị tùy ý ném sang một bên, sau đó anh bóp eo cô, nâng cô lên đặt trên cửa, cuồng nhiệt cướp đoạt hơi thở của cô, cứ như muốn hòa lẫn cô vào thân thể của mình.

“Am Am, em thật ngọt...”

Anh nỉ non bên tai cô bằng giọng khàn khàn, vùi mặt vào chỗ động mạch chủ trên cổ của cô.

Trì Am khó chịu kêu một tiếng, không biết là từ chối hay hùa theo, một bàn tay níu chặt dải lụa trên quân phục của anh, huân chương lạnh lẽo cẩn trên người khiến cô khó chịu...
Bình Luận (0)
Comment