Trì Am cảm thấy cứ như mình đột nhiên đi đến một bữa tiệc do một đám đàn ông độc thân tổ chức, hơn nữa đám đàn ông độc thân này còn là phần tử nguy hiểm có thể biến thành dã thú bất cứ lúc nào. Phụ nữ đi đến đây cứ như một bé thỏ trắng tiến vào bầy sói.
Thế nên cô kề sát bên cạnh Tư Ngang, ôm chặt cánh tay anh, bày tỏ thái độ sẽ không bao giờ rời khỏi bên cạnh anh.
Điều này khiến một đám đàn ông vốn còn đang chờ đợi nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực lửa nóng cực kỳ nghẹn lòng, trợn mắt nhìn Tư Ngang.
Tự Ngang khẽ nhếch môi, con ngươi màu tím thẫm nhìn chung quanh một lượt, sau đó kéo Trì Am đi vào hội trường, đứng trên sân khấu khiêu vũ được xây dựng giữa phòng tiệc, dùng thân phận chủ nhà đọc diễn văn cho mọi người.
Trì Am tựa vào bên cạnh anh, chịu đựng những tầm mắt kia.
Cứ như thể cảm nhận được sự khó chịu của cô, Tư Ngang nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô để cô bình tĩnh lại.
Trì Am hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu mỉm cười với anh. Nụ cười này vừa mềm mại vừa ngọt ngào, khiến một đám đàn ông bên dưới nhìn mà suýt nữa biến thân thành sói.
Thiếu nữ vừa trưởng thành tựa như một đóa hoa mềm mại hé nụ, tỏa ra hương thơm nửa che nửa lộ, còn có sức hấp dẫn hơn cả những người phụ nữ đã hoàn toàn thành thục. Thực tế đối với đám đàn ông mà nói, thứ càng thu hút họ là đêm đầu tiên của người con gái, làm cho một thiếu nữ từ từ chuyển biến thành một người phụ nữ thành thục quyến rũ dưới thân mình cũng là một loại lạc thú, cực kỳ có cảm giác thành tựu.
Sau khi đọc diễn văn xong, bữa tiệc bắt đầu.
Một đám đàn ông bưng rượu vang đi về phía họ, trò chuyện với Tư Ngang, trong đó có mấy người đàn ông ban ngày đã truy đuổi Trì Am. Từ huân chương trên quân phục của họ có thể thấy được thân phận của họ rất cao.
“Tự Ngang, từ khi nào mà anh có được một cô bé ngọt ngào đáng yêu cỡ này, thế mà không nói với chúng tôi, đúng là không nghĩa khí chút nào hết.” Hato giơ ly rượu vang trong tay lên với Tư Ngang, sau đó buông mi cười với Trì Am, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo.
Trì Am không nhìn anh ta, vẫn đứng bên cạnh Tư Ngang.
Kỷ Tu cũng nâng ly rượu với Tự Ngang, sau đó nói với Trì Am: “Cô Trì, thân thể của chị cô hơi khó chịu nên bữa tiệc hôm nay, cô ấy không thể tham dự, cô ấy cảm thấy rất có lỗi với cô.”
“Không sao.” Trì Am bình tĩnh đáp: “Chị ấy sao rồi?”
“Không có việc gì, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được.” Kỷ Tu đáp, sau đó nở nụ cười: “Cô Trì, ở đây tôi đại diện khu bốn chào mừng cô trở về bất cứ lúc nào, cô có thể suy xét một chút về đề nghị của chị gái cô.”
Sắc mặt Tư Ngang lạnh lùng.
Kỷ Tu liếc xéo anh, không hề sợ hãi.
Trì Am nở nụ cười lễ phép, đáp: “Cảm ơn, tôi sẽ không suy nghĩ.”
Kỷ Tu mỉm cười, vẫn không vì thế mà tức giận, bắt đầu trò chuyện với Tư Ngang.
Kế tiếp, càng ngày càng đàn ông tìm Tư Ngang nói chuyện, đấy Trì Am sang một bên biến cô thành một tấm bích họa, đứng bên cạnh nhàn rỗi uống nước trái cây mà Tư Ngang kêu người khác đổi cho cô.
Thấy vậy, đám đàn ông trong bữa tiệc không khỏi rục rịch.
Lúc này, một giọng nói vang lên: “Cô Trì.”
Trì Am ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông không biết khi nào đi đến bên cạnh mình. Cô không lên tiếng, mím môi nhìn anh ta.
Hato cười khẽ, nói: “Cô Trì, chuyện hôm nay nếu khiến cô hoảng sợ thì tôi rất xin lỗi. Có điều, chắc hẳn cô cũng biết cô quyến rũ cỡ nào, khiến tôi khó kìm lòng được, nên mới làm chuyện truy đuổi cô như thế. Đây là bản năng truy đuổi của đàn ông, mong cô thứ lỗi.”
Anh ta nói “mong cô thứ lỗi”, nhưng lại không hề cảm thấy hành vi của mình là sai trái, không hề cảm thấy đã mang lại phiền toái lớn cho người ta cỡ nào.
Trì Am phát hiện tam quan của thế giới này quả nhiên không thể suy xét theo trước kia, quyết đoán ngậm miệng không lên tiếng.
“Cô Trì, tôi có thể theo đuổi cô không?” Anh ta lại hỏi.
Vẻ mặt Trì Am lạnh lùng, nghiêm túc nói với anh ta: “Không thể!”
“Tại sao?” Vẻ mặt anh ta tràn ngập khó hiểu.
Trì Am nghiêng đầu nhìn anh ta, cố ý nói bằng giọng điệu ngây thơ cố chấp: “Bởi vì tôi đã quyết định chỉ cần một mình Tư Ngang thôi. Đàn ông chỉ cần một người là đủ, tôi không tham lam.”
Nghe vậy, khóe miệng Hato không nhịn được mà run rẩy, cuối cũng phát hiện người phụ nữ này đúng là rất kỳ quặc, giống hệt như những gì anh ta âm thầm điều tra.
Chưa nói tới kiếm thuật dứt khoát lưu loát của cô trong lúc chạy trốn ở quảng trường hôm nay, chỉ nói suy nghĩ kỳ lạ này của cô thôi, đã không phải là thứ mà phụ nữ bình thường sẽ có. Ngoài đó ra, phụ nữ là vật phụ thuộc vào đàn ông, không nên độc lập tự chủ như vậy.
Cô hoàn toàn không giống một người phụ nữ.
Nhưng mùi hương mã gen trên người cô rất ngọt ngào, đúng là hương vị của nữ nhân.
Hato cười nói: “Cô Trì, có lẽ cô không biết, trước kia Tự Ngang từng nổ súng với một người phụ nữ vì cô ta có ý đồ quyến rũ anh ta. Người đàn ông nổ súng với phụ nữ vô cùng nguy hiểm, cô thật sự quyết định chọn anh ta sao?”
Nếu Tư Ngang cũng chấp nhận bị người phụ nữ kia quyến rũ như những người đàn ông khác, trở thành khách trên giường của người phụ nữ đó thì cô mới hộc máu, sẽ không nhịn lòng nổi mà mang anh ra thiên đạo vạn quả, sau đó vứt bỏ không cần đấy!
Trì Am thầm nghĩ, đồng thời trên mặt lộ vẻ vui sướng, nói: “Nếu là một người đàn ông không thể chống lại sự quyến rũ của người phụ nữ khác thì tôi cũng không cần. Như Tư Ngang rất tốt, tôi thích đàn ông như anh ấy!”
Hato không còn lời nào để nói.
Tam quan khác nhau, lý niệm khác nhau, thật sự không thể trò chuyện.
Chờ đến khi Hato cuối cùng bị Trì Am bật đến mức bỏ đi, Tư Ngang cũng thoát thân lại đây, khiến đám đàn ông khác đang rục rịch thất vọng vô cùng, Anh nhìn Hato rời đi, cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: “Lúc nãy hai người trò chuyện gì vậy?” Hơn nữa còn cười vui vẻ đến thế.
Ánh mắt anh tối tăm, kìm nén cảm xúc hắc ám trong lòng.
Ánh mắt Trì Am xoay tròn, nhận thấy anh rất để ý, bèn cười nói: “Anh ta nói anh từng nổ súng với một người phụ nữ có ý đồ quyến rũ anh, anh làm như thế là phạm pháp, anh là một người cực kỳ nguy hiểm, bảo em xác nhận lại xem có thật sự muốn ở bên cạnh anh hay không.”
Tự Ngang hơi siết chặt ly rượu vang, suýt nữa bóp vỡ ly rượu trong tay, may mắn lý trí còn sót lại khiến anh kiềm chế.
Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt vô tội của cô, thản nhiên nói: “Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng đó không phải là người phụ nữ anh muốn, cho nên lúc đó anh đã từ chối cô ta rất thẳng thắn. Ai ngờ cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nhào lên sau lưng anh, anh tưởng là kẻ địch nên mới bắn cô ta.”
Nghe thấy lời giải thích này, Trì Am không khỏi thương thay cho người phụ nữ kia.
Phụ nữ ở thế giới này bởi vì hiếm hoi, cho dù thời điểm nào đó hơi thảm một chút, nhưng cũng có phụ nữ hưởng thụ chuyện này. Phụ nữ vẫn được đàn ông săn đón, nếu phụ nữ thật sự coi trọng người đàn ông nào thì rất hiếm có đàn ông từ chối. Mà khi đó Tư Ngang từ chối, có lẽ đã khơi dậy lòng hiếu thắng của người phụ nữ kia, cho nên mới liều mạng nhào tới, bị Tư Ngang coi là kẻ địch mà nổ súng.
Đúng là xui xẻo.
Trì Am chợt thấy buồn cười, sau đó đột nhiên dâng lên một loại xúc động, nhón chân hôn lên cằm anh.
Hành động này nhận được sự chú ý của toàn bộ đàn ông ở đây. Trong phút chốc, các loại ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận bao phủ Tư Ngang.
Tư Ngang làm lơ ánh mắt giết người của đám đàn ông kia, thấy cũng đã đến giờ, nói với Trì Am: “Nếu em không muốn ở lại đây thì về phòng trước đi.”
Trì Am hơi kinh ngạc, hỏi: “Có thể rời đi trước hả?”
“Đương nhiên, yêu cầu của phái nữ, không một người đàn ông nào có thể từ chối.” Khóe môi Tư Ngang hơi nhướng lên, lộ ra nụ cười không rõ hàm ý.
Trì Am sờ mũi, vừa thấy vẻ mặt này của anh liền biết anh muốn giở trò.
Thể là cô rất khoái trá bày tỏ mình buồn ngủ rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi.
Tư Ngang gọi hai thân vệ đưa cô về phòng, cúi lưng nhẹ nhàng hôn lên thùy tại của cô, nói bằng giọng trầm thấp: “Chờ anh.”
Trì Am: “...”
Sau khi về phòng, Trì Am nhớ lại giọng nói trầm thấp ấy, trên mặt lại dâng lên từng đợt nóng bỏng.
Đều là tài xế lâu năm, sao không thể hiểu ý anh được. Chính vì hiểu nên trái tim mới bắt đầu vào động, loại xao động này bắt nguồn từ phản ứng trong mã gen, cho dù cô muốn bình tĩnh cũng không được.
Chỉ tiếc khi bữa tiệc kết thúc, một quân lệnh khẩn cấp đến từ thành phố trung tâm khiến tất cả mọi người ở đây đều bắt đầu chuẩn bị.