Trong rừng, sâu rắn trốn chạy.
Còn trên bầu trời, một đám Vũ tộc bay qua, thỉnh thoảng lại hạ cánh xuống khu rừng, đứng trên tán cây tìm kiếm tung tích của nhân loại bên dưới.
Mấy binh lính mặc đồ rằn ri lặng lẽ mai phục trong bụi cây rậm rạp, nhìn chằm chằm Vũ tộc bay trên cao, chậm rãi trao đổi với nhau bằng thủ ngữ.
[Đám Vũ tộc này bị gì vậy? Sao tự nhiên đều chạy đến đây?]
[Ai mà biết, chắc là bị bọn Romasen dọn tổ chim?]
[Nơi giáp giới giữa địa bàn của người Romasen và Vũ tộc ở bên kia ngọn núi chứ không phải ở đây.]
[Chẳng lẽ là quan chỉ huy dẹp tổ chim của Vũ tộc?]
[Cái này thì có thể đấy.]
[Không thể nào, bên cạnh quan chỉ huy còn có cô Trì cơ mà, dẫn theo một người phụ nữ... Chậc.]
[Đừng coi thường phụ nữ, cậu dám nói câu này trước mặt cô Trì không?]
[... Không dám, cô ấy sẽ đâm cho tôi một nhát.].
[Thấy chưa? Ngay cả trưởng quan Lục cũng không dám đối chọi trực tiếp với cô ấy, chúng ta có là cái gì?]
[Thế thì bây giờ làm sao đây?]
[Chờ chỉ thị của quan chỉ huy thôi.]
Mấy binh lính trao đổi bằng thủ ngữ xong thì phát hiện thân ảnh của Vũ tộc đã bay qua, bèn rời khỏi chỗ ẩn nấp, tiếp tục tiến hành trong rừng, tiến về phía đích đến.
Lúc này, bỗng một tiếng nổ mạnh vang lên ở nơi xa, tiếng dã thú gào thét và tiếng chim kêu truyền tới.
Mấy binh lính nhìn nhau, ngửi mùi thuốc nổ trong không khí, chợt sắc mặt thay đổi.
Mèo Rừng khứu giác nhạy bén nhất khẳng định: “Là quan chỉ huy!”
Lần này không cần thương lượng, mọi người lập tức chạy về phía phát ra tiếng nổ.
Khi tiếng nổ vang lên, Trì Am được Tư Ngang bảo vệ dưới thân.
Vụ nổ xảy ra quá gần khiến màng tại cô rung lên cứ như sung huyết, đầu óc đều bị chấn động.
Vụ nổ dẫn khiến sơn thể sập xuống, toàn bộ thể giới núi lở đất nứt. Khi núi lở, Tư Ngang ôm Trì Am nhào sang một bên, hai người cùng nhau lăn xuống dốc, chung quanh là thực vật rậm rạp và chạm với thân thể của họ.
Ban đầu Trì Am còn có thể giữ tỉnh táo, mãi tới sau này tốc độ rơi xuống quá nhanh, trùng kích thần trí của cô, cuối cùng trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Một đám Vũ tộc vẫy cánh, kinh hãi bay lên trời.
Những vụ nổ bên dưới quá dữ dội, vẫn khiến mấy Vũ tộc bị vụ nổ lan đến. Chúng thét chói tai, lông vũ rơi xuống dính vết máu và khói bụi rơi lả tả trên bầu trời. Đám Vũ tộc chật vật bỏ chạy thật xa, mãi tới khi chạy trốn đến nơi an toàn mới xoay người nhìn về phía phát nổ.
Nơi tầm mắt có thể nhìn thấy là sơn thể sập xuống do vụ nổ dẫn tới.
Uy lực đáng sợ của thiên nhiên còn kinh khủng hơn cả vũ khí của con người. Trên mặt của đám Vũ tộc vẫn chưa thể bình tĩnh.
Mãi tới khi trận tại nạn ở nơi xa cuối cùng cũng bình ổn, đám Vũ tộc mới chậm rãi bay tới, nhưng vẫn không dám dễ dàng hạ cánh mà ở trên không trung cúi đầu nhìn xuống.
Khu rừng vốn tĩnh lặng tươi đẹp bên dưới giờ đã một đống ngổn ngang, hàng loạt cây cối bị đổ gãy, sơn thể từ trên cao sập xuống nhấn chìm chúng, một ít dị thú không kịp bỏ trốn bị vùi lấp bên dưới, còn có một ít dị thú cường đại, mặc dù trốn thoát, nhưng cũng bị thương toàn thân, trên mặt đất tràn đầy hố đất gồ ghề. Từ trên cao nhìn xuống, mặt đất gập ghềnh cứ như miếng vá trong khu rừng xanh um.
“Hai nhân loại kia đâu?” Vũ tộc mắt ưng lạnh lùng hỏi. Đôi cánh sau lưng anh ta có màu đen, là thủ lĩnh trong đám Vũ tộc này.
“Không cảm nhận được hơi thở của chúng, chắc là đã bị chôn bên dưới rồi.” Một Vũ tộc cười trên nỗi đau của người khác.
Vũ tộc mắt ưng kia cười lạnh một tiếng: “Đây chính là kết cục khi nhân loại đối địch với Vũ tộc chúng ta.”
“Nhưng Greer, hai nhân loại kia lấy thẻ từ của Keys, còn lấy đi tư liệu quặng năng lượng, lỡ tấm thẻ từ với tư liệu bị nhân loại tìm được...” Một Vũ tộc lo lắng nói.
Họ tự tin làm giao dịch với con người thực ra cũng là vì nắm giữ mệnh mạch của con người, khiến con người không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại còn có thể kìm hãm sự phát triển của cn người ở khắp mọi nơi. Nếu số tự liệu kia rơi vào tay con người thì sẽ gây tổn thất rất lớn cho Vũ tộc, cả khu vực bí mật do họ xây dựng, nếu để con người phát hiện thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
“Chúng đã bị chôn dưới lòng đất, chắc đã chết rồi, cả thẻ từ và tư liệu cũng đều chôn cùng chúng.” Greer lạnh lùng nói.
Đám Vũ tộc ở bên dưới tìm kiếm một vòng, không tìm thấy bóng dáng và khí tức của con người thì mới rời đi.
Không lâu sau khi bầy Vũ tộc này rời đi, sắc trời dần trở tối.
Mấy binh lính mai phục gần đó thừa dịp bóng đêm che giấu, tiến đến tìm kiếm.
“Vụ nổ lần này là do Vũ tộc à?” Mèo Rừng hơi rối rắm: “Chẳng lẽ quan chỉ huy bị đám Vũ tộc kia xử lý rồi?”
Ba người còn lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, nói: “Cậu cho rằng chỉ dựa vào mấy tên Vũ tộc đó mà có thể xử lý một con quái vật như quan chỉ huy hả?”
Mèo Rừng tỉnh táo lại: “Nói cũng đúng! Nhưng mà hiện trường này là sao?”
Một binh lính xem xét một chút rồi phỏng đoán: “Tôi nghĩ chắc quan chỉ huy lỡ tay dẹp một tổ chim của Vũ tộc, sau đó bị Vũ tộc khác đi ngang qua phát hiện nên đuổi theo họ tới đây, kế tiếp để thoát thân, quan chỉ huy đã dùng mìn kíp nổ. Mùi mìn kíp nổ mà lúc trước Mèo Rừng ngửi thấy chính là của quan chỉ huy. Để phản kích, Vũ tộc cũng dùng mấy thứ bom mìn mua từ chỗ con người chúng ta, hai loại lực lượng va chạm vào nhau mới gây ra núi lở.”
Nghe xong phỏng đoán này, đám binh lính lập tức bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
Mặc dù vụ nổ lúc trước rất đáng sợ, núi lở thì càng khủng bố, nhưng trong lòng đám binh lính này, quan chỉ huy của họ là quái thú khủng bố hơn cả vụ nổ và núi lở, mấy thứ này sao có thể giết chết quan chỉ huy được?
Cho nên họ hoàn toàn không lo lắng, nên làm gì thì vẫn làm nấy.
Khi tỉnh lại, Trì Am phát hiện trước mắt tối om, nhiệt độ không khí chung quanh hơi ẩm ướt lạnh lẽo, cơn gió mong manh thổi tới từ nơi xa.
Nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, cô chợt nhổm dậy, bắt đầu mò mẫm chung quanh, hét lên: “Tư Ngang, anh đang ở đâu?”
Trước khi hôn mê, Tư Ngang ôm cô cùng nhau từ trên cao lăn xuống dưới. Mặc dù không biết rơi xuống chỗ nào, nhưng xem tình huống khi đó thì chắc là rơi xuống một con đường núi bị vùi lấp trong rừng cây.
Lúc đó bên trên núi lở, đất đá lăn xuống dưới, họ sẽ không bị chôn vùi dưới lòng đất chứ?
Chẳng qua chung quanh có gió thổi tới, chắc hẳn là có lối đi khác.
Mò mẫm một lát, Trì Am chạm đến một thân thể.
“Tư Ngang!”
Tim cô đập hụt một nhịp, nhớ lại tình huống lúc ngã xuống, anh gần như lót bên dưới thừa nhận trùng kích, cô không nhịn được mà sờ soạng bộ ngực của anh, gần như không cảm nhận được tiếng tim đập. Cô lại ghé sát vào một chút, vừa sờ lên mặt anh để cảm nhận hô hấp vừa dán mặt lên ngực anh. Mãi tới khi tiếng tim đập mỏng manh vang lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiếp trước bầu bạn bốn mươi năm, khiến cô cũng bắt đầu tham lam.
Trong lòng cô, Tư Ngang mạnh đến mức bất bại, dù hoàn cảnh khắc nghiệt đến mấy anh vẫn có thể sống yên ổn, cho dù cô đã chết thì anh vẫn có thể sống bình thường.
Sau khi biết Tư Ngang không có mệnh hệ gì, Trì Am tìm một chiếc đèn pin đơn sơ trong ba lô mang theo bên mình, bật mở đèn pin. Ánh đèn mờ nhạt xua tan bóng tối, đồng thời cũng làm cho cô thấy rõ tình hình của Tự Ngang.
Trên quần áo của anh dính vết máu, mấy chỗ bị thứ gì đó sắc bén cửa trúng, để lộ ra vết thương sâu đến mức thấy xương trắng.
Trì Am xác nhận tình huống chung quanh trước tiên, phát hiện ngoại trừ hai người họ thì không có sinh vật nguy hiểm khác, tạm thời an toàn.
Sau đó mới dùng một miếng vải sạch thấm nước lau sạch mặt cho anh, lấy thuốc chữa thương và băng gạc sơ cứu vết thương trên người anh.
Trong quá trình này, anh vẫn hôn mê chứ không tỉnh lại.
Sau khi sơ cứu ngoại thương trên người anh, Trì Am thở hồng hộc ngồi nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu kiểm tra nội thương của anh.
Từ trên cao ngã xuống không có khả năng chỉ bị thương ngoài da.
Trì Am điều động linh lực ít ỏi trong người, đưa linh lực vào trong cơ thể anh để kiểm tra tình huống trong thân thể, lập tức phát hiện nội thương của anh còn nghiêm trọng hơn cả ngoại thương, nội tạng bị rạn nứt nghiêm trọng, trên người bị gãy xương ở nhiều nơi, bị gãy mấy cây xương sườn.
Cổ họng cô hơi khô khốc, điều động linh lực ít ỏi trong cơ thể điều dưỡng nội tạng cho anh.
Sau khi linh lực cạn kiệt, cô cũng mỏi mệt không chịu nổi, cảm thấy toàn thân nhức mỏi vô cùng, có một số nơi truyền tới cơn đau nhè nhẹ.