Thể là trên đường trở về doanh địa đều là Hato bắt chuyện, đề tài cực kỳ rõ ràng. Mặc dù Trì Am cũng từng nghe Tư Ngang cười xấu xa dùng những câu nói lộ liễu như vậy để trêu đùa cô trên giường, nhưng đó là chồng cô, cô có thể coi đó là tình thú. Còn người đàn ông khác nói với có những lời như vậy, quả thực ghê tởm hết sức.
“Từ sau khi cô trưởng thành tôi không còn biết tin tức của cô, thì ra Tư Ngang đã giấu cô ở chỗ này, chẳng trách bao nhiêu người đi tới đi lui ở khu năm mà không tìm thấy cô.” Hato lộ vẻ không tán đồng: “Sao phụ nữ có thể sinh tồn ở chỗ này được chứ, Tư Ngang đúng là không lãng mạn chút nào.”
Trì Am không quan tâm tới anh ta.
“Nghe nói bây giờ cô chỉ có một người đàn ông, khi nào cố định tìm người thứ hai? Cô thấy tôi thế nào?”
Tiếp bước Lục Hành tự đề cử bản thân, Hato không gặp mặt suốt ba năm cũng đến đây tự đề cử.
Một thanh kiếm lạnh lẽo gác lên cổ anh ta, lọn tóc hơi dài rủ trên cố bị kiểm khí chém đứt, Hato kinh hãi nhìn cô, kinh hãi không phải vì thanh kiểm đặt trên cổ mà là vì khí thế trên người cô.
“Anh muốn chết hả? Muốn chết thì tôi sẽ thỏa mãn anh.” Trì Am lạnh lùng nói.
Đối diện với ánh mắt đầy sát khí của cô, Hato biết cô gái này từng dính máu, khác với những cô gái được nuôi dưỡng trong kim ốc, vội vàng giơ tay lên: “Cô Trì, tôi rất khẳng định lúc này tôi chưa muốn chết.”
“Vậy thì câm mồm!” Trì Am thu kiếm lại, vẻ mặt bất mãn.
Hato nhìn cô rồi lại nhìn mấy binh lính trên xe, thấy vẻ mặt họ đã quen rồi, lập tức biết chắc hẳn chuyện như vậy cũng đã từng xảy ra.
Người phụ nữ này đúng là vững tâm như sắt, không thể lay động.
Sau khi chiếc xe chạy vào doanh địa, cửa xe được mở ra từ bên ngoài, sau đó thấy người đàn ông ngoài cửa xe khom người bế Trì Am ra.
Trì Am ngoan ngoãn cho anh ôm, giơ hai quả trứng kiến cát lên, nói với vẻ lấy lòng: “Tư Ngang, em tìm được hai quả trứng kiến cát, lát nữa kêu người xào lên ăn.”
Tư Ngang ừ một tiếng, ánh mắt rơi xuống trên người Hato từ trong xe bước ra.
Hato sửa sang lại nếp nhăn trên quân phục, nở nụ cười vô lại với anh, nói: “Tư Ngang, đã lâu không gặp.”
Tư Ngang gật đầu chào anh ta, vẫn không buông người trong lòng ra, nói với Lục Hành bên cạnh: “Dẫn khách tới phòng cho khách trước đi, lát nữa tôi sẽ đến.”
Lục Hành đáp lời.
Sau đó một đám người nhìn anh công khai ôm người ta đi.
Trì Am được anh bế về phòng, đặt lên trên giường, sau đó hai quả trứng kiến cát trong lòng cô bị lấy đi, cả người bị đẩy ngã trên giường.
Thân thể mạnh mẽ của người đàn ông đè lên người cô, hormone nam tính cùng hơi nóng trên người anh bao phủ thân thể của cô. Cho dù đã quen với hơi thở của người đàn ông này, nhưng mỗi khi gần gũi cô vẫn sẽ hoảng loạn vì hơi thở tràn đầy tính xâm lược của anh, nhưng ngặt nỗi lần nào hơi thở ấy cũng khiến cô cảm thấy rất yên tâm.
Anh liếm khoang miệng cô thật tỉ mỉ, lấy dính hơi thở của mình lên người cô rồi mới nói: “Am Am, anh đang rất không vui.”
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, Trì Am lập tức sợ tới mức đầu óc đang mê muội lập tức tỉnh táo trở lại, vội nói: “Em không làm gì hết!”
“Ừ, anh biết.”
“Nhưng em không cần làm gì cũng đủ để khiến đàn ông điên cuồng vì em.” Anh vuốt ve mặt cô, ngón tay có vết chai lướt qua làn da mịn màng của cô: “Thật muốn xây nhà giam nhốt em vào đó, ngoài anh ra không ai có thể thấy em, không cảm nhận được mã gen của em, vậy thì em sẽ chỉ thuộc về mình anh thôi.”
Anh nói những lời điên cuồng bằng chất giọng cực bình tĩnh.
Thế này là muốn nhốt vào phòng tối đây mà!
Trì Am vội vàng nắm tay anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh yên tâm, ngoài anh ra em không cần ai hết. Lúc nãy em còn dùng kiếm đe dọa quan chỉ huy khu mười cơ mà.”
Cho nên anh đừng hắc hóa, hắc hóa không có lợi gì đâu!
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, sự u ám dày đặc trong đôi mắt vẫn chưa biến mất. -
- Anh tiếp tục hôn cô một lát, sau đó mới đứng dậy chỉnh sửa lại quân trang trên người, nói với cô: “Lát nữa anh sẽ trở về ăn bữa tối với em, chờ anh được không?”
“... Vâng.” Lúc này anh nói gì cũng đúng hết.
Sau khi anh mang theo bóng ma màu đen gần như biến thành thực thể rời đi, Trì Am vỗ vỗ ngực, ngồi dậy từ trên giường, sờ lên đôi môi sưng đỏ, sau đó nên làm gì thì cứ tiếp tục làm.
Sau khi xử lý xong việc khu mười đến đây, Tư Ngang về phòng thì thấy cô gái đang ngồi trước cửa sổ sửa soạn lại thảo dược hôm nay thu thập được. Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, ánh nắng chiều tà rực rỡ vấn vương trên người cô, gương mặt trong veo trắng nõn cứ như tỏa sáng, xinh đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu nhìn lại, thấy người đàn ông mặc quân trang phẳng phiu đứng ở cửa, nở nụ cười ấm áp với anh.
Nụ cười ấy càng ấm áp tươi đẹp hơn cả ánh chiều tà ngoài cửa sổ, khiến cả trái tim anh đều trở nên thoải mái.
“Anh về rồi à. Để em kêu Mèo Rừng mang bữa tối đến đây.” Nói rồi, cô bẩm lên máy liên lạc.
Không lâu sau, Mèo Rừng mang bữa tối hôm nay đến cho họ. Khi nắp đậy trên đĩa được mở ra, một mùi thơm nồng xộc vào mũi, thoáng chốc cả căn phòng đều tràn ngập mùi thơm rung động lòng người ấy.
Trì Am đi rửa tay, sau đó vội vã kéo anh ngồi vào bàn, chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc trứng kiến cát thịnh soạn.
Trứng kiến cát được chế biến thành mấy món ăn, một đĩa trứng chiên vàng óng ánh, một đĩa bánh trứng rau, một đĩa trứng cuộn, một bát trứng hấp tôm tươi, bên cạnh còn có thịt nướng xì xèo, sườn nướng mật ong, rau dại luộc, một bát canh trứng, bữa tối cực kỳ thịnh soạn.
Cô ăn mà mặt mày hớn hở, không quên gắp đồ ăn cho anh.
Tư Ngang chậm rãi ăn, vừa ăn vừa nhìn cô, cô gắp cái gì anh ăn cái nấy, thỉnh thoảng còn đút cho cô mấy miếng, nhìn đôi mắt cô cong lên, đôi môi hé mở dính vết dầu, trơn bóng xinh đẹp, ánh mắt anh tối sầm xuống.
Ăn bữa tối xong, Trì Am tiếp tục đi xử lý thảo dược âu yếm của mình, đồng thời lấy một lọ thuốc viên đưa cho anh: “Đây là thuốc cầm máu, dùng cho ngoại thương hay nội thương đều được. Ngoại thương thì bóp nát rồi đắp lên, nội thương thì uống trực tiếp.”
Tư Ngang nhìn chiếc lọ, tiện tay ném nó vào túi dụng cụ.
“Ệ!” Trì Am trừng anh: “Cái đó em làm cho anh đấy, sau này bị thương thì nhớ phải dùng.”