Đến tận bây giờ khu bốn vẫn chưa hết hy vọng đối với cô, cho dù biết tam quan của cô không đúng, họ vẫn cố gắng muốn bẻ đúng tam quan của cô, đưa Đoan Mộc Thư của khu bốn cho cô làm bạn đời. Đến lúc đó, chẳng phải người đàn ông này sẽ ghen tới chết hay sao? Anh ghen đã đành, tại sao mỗi lần ghen đều thích nhất cô vào phòng tối?
“Không, họ không dám công khai ép em đâu.” Sẽ chỉ âm thầm giở trò mà thôi.
Còn chuyện âm thầm giở trò... Tư Ngang khẽ híp mặt, vậy thì phải xem ai cao tay hơn ai.
“Hả? Tại sao?” Trì Am tò mò nhìn anh.
“Bởi vì phụ nữ ít ỏi quý giá, nếu họ dám làm lơ ý nguyện của phụ nữ mà ép buộc họ bằng thủ đoạn cưỡng chế, phụ nữ mà hợp sức lại làm to chuyện thì cũng đủ cho họ đau đầu.”
Trì Am trầm tư: “Cho nên mặc dù pháp luật quy định một người phụ nữ cần thiết có bốn bạn đời, nhưng nếu cô ấy không muốn thì cũng không thể bắt buộc hả?”
“Ừ! Pháp luật là pháp luật, nhưng pháp luật là do con người chế định, khi con người muốn tuân thủ thì đó là pháp luật. Mà rất nhiều pháp luật thực tế không có hiệu quả đối với phụ nữ.”
Đây là đặc quyền của nữ nhân, cho nên không biết nữ nhân sống trên thế giới này đang hạnh phúc hay bất hạnh nữa.
Nghe vậy, Trì Am lập tức yên lòng.
Không lâu sau đã đến thời gian xuất phát đi đến thành phố trung tâm.
Trì Am hiếm khi thay một chiếc váy caro siết eo, mặc dù chỉ là váy caro đơn giản nhưng lại là thứ kinh điển không bao giờ lỗi thời. Mặc nó vào, Trì Am luôn cảm thấy mình trẻ ra mấy tuổi... mặc dù hiện tại cô cũng rất trẻ.
Lúc Trì Am kéo tay Tư Ngang ra ngoài, phát hiện đàn ông chung quanh đều nhìn về phía mình, hơi bất mãn nắm chặt trường kiểm.
Rất nhiều nam nhân ở đây đều từng được chứng kiến sự hung ác của cô khi cầm kiếm đâm người đâm dị thủ, vậy là lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Sau khi ngồi lên xe huyền phù, Trì Am được Tư Ngang đưa đến phòng nghỉ sau xe.
Phòng nghỉ này mặc dù nhỏ, nhưng là phòng đơn, còn phối trí buồng vệ sinh, cao cấp hơn giường nằm của đám binh lính bên ngoài.
Từ khu năm xuất phát đi đến thành phố trung tâm cần ba ngày.
Trong ba ngày này, xe huyền phù không hề dừng lại trừ những lúc cần cho binh lính ra ngoài thư giãn gân cốt, bay trên bầu trời thành phố tiến về phía thành phố trung tâm.
Lúc dần dần đến gần thành phố trung tâm, Trì Am nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trên bầu trời xuất hiện rất nhiều xe huyền phù, đều là những người từ các khu đến thành phố trung tâm tham dự hội nghị quân sự trung ương lần này. Những cục sắt khổng lồ bay lượn trên không trung, giống hệt như chiến hạm của người ngoài hành tinh, cực kỳ đồ sộ.
Khoa học kỹ thuật của thế giới này phát triển hơn thế giới hiện thực, nhưng vẫn chưa ra ngoài vũ trụ, sinh vật trí tuệ vẫn bị nhốt trong một vùng đất trời.
Xe huyền phù đỗ trong bãi đỗ xe rộng lớn bên ngoài thành phố trung tâm.
Đã sớm có xe quân dụng chờ ở đó đón họ vào thành phố, đưa đến khách sạn dành riêng cho họ nghỉ chân.
Lúc Tư Ngang đỡ Trì Am xuống xe, nghe thấy giọng nói của Kỷ Tu, quan chỉ huy khu bốn: “Tư Ngang, cô Trì Am, đã lâu không gặp.”
Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Kỷ Tu dẫn theo mấy thân vệ đi tới từ một chiếc xe quân dụng cách đó không xa.
Tư Ngang gật đầu chào anh ta, Trì Am nhìn sau lưng Kỷ Tu, không thấy chị gái của cô.
Vẻ mặt Kỷ Tu hơi mỏi mệt, thấy cô nhìn sang thì mỉm cười lễ phép với cô: “A Mộng bị ốm, cho nên lần này không đi cùng tôi đến đây.”
“Bị ốm? Bị nặng lắm ư?” Trì Am nghi hoặc.
Kỷ Tu buông mi, lông mi dày để lại bóng râm dưới bọng mắt: “Đúng vậy, rất nặng, cô ấy gầy rất nhiều...” Nói rồi, anh ta thở dài một tiếng.
Đảm quân nhân thiết huyết này, cho dù có năng lực rất mạnh, nhưng khi đối mặt với nữ nhân yếu ớt vẫn phải bó tay.
Trì Am đang định hỏi chị gái mình bị bệnh gì thì thấy người từ các khu khác đều tụ tập lại đây, đành phải ngậm miệng, im lặng đứng một bên không nói lời nào.
Một đám đàn ông tụ tập lại đây, ánh mắt như có như không đặt trên người Trì Am.
Tư Ngang lạnh mặt, nói một tiếng xin lỗi với Kỷ Tu rồi dẫn cô rời đi.
Vào phòng khách sạn, Trì Am bắt đầu đi lung tung trong phòng.
Tư Ngang kéo cô vào nhà vệ sinh, vắt một tấm khăn mặt rửa mặt cho cô, nói: “Chuyện chị gái em đừng lo, anh sai người đi hỏi Kỷ Tu, biết rõ bệnh tình của cô ấy, sau đấy thử xem thuốc của em có chữa được không.”
Mỗi khu đều có bệnh viện chuyên chữa trị bệnh cho nữ nhân, nếu bác sĩ khu bốn bó tay trước bệnh tình của Trì Mộng thì chắc những khu khác cũng vậy, khi đó chỉ có thể xem thử đan dược do Trì Am luyện chế có thể chữa được hay không.
Trì Am chần chờ một lát rồi gật đầu.
Mặc dù cô không có thiện cảm mấy với cô chị chỉ vướng tay chân chứ không giúp được gì này, nhưng suy cho cùng vẫn là người thân máu mủ ruột già với nguyên chủ, cô ấy bị ốm thì cũng không thể không hỏi một câu.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tư Ngang nói với cô: “Em đói chưa? Anh dẫn em đi ăn chút gì đó, tiện thể đi dạo luôn.”
Trì Am đương nhiên cũng cảm thấy hứng thú với thành phố trung tâm, nghe vậy liền vui vẻ đồng ý, thay một bộ quần áo trung tính, cột tóc thành đuôi ngựa rồi vui vẻ kéo anh ra ngoài.
Vừa đi ra cửa, thấy người đang đi tới, sắc mặt Trì Am lập tức đen sì.
“Ái chà, hai người đang định ra ngoài đi dạo hả? Không ngại cho tôi đi cùng chứ?” Hato tươi cười hỏi, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt đỏ đến phát sáng.
“Ngại.” Tư Ngang hờ hững nói.
Hato không hề bận tâm tới thái độ của anh, mặt dày mày dạn đi theo, cố gắng chen đến bên cạnh Trì Am. Nếu không phải Trì Am làm bộ như muốn cầm kiểm đâm anh ta thì chắc anh ta sẽ dính sát lên người cô.
Lúc theo đuổi phụ nữ, da mặt của đàn ông luôn dày đến mức chảy máu cũng không sợ.
Trì Am nhận thấy người Tư Ngang hơi căng cứng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện vẻ mặt anh thản nhiên, đôi mắt màu tím thẫm nhìn thẳng phía trước, mặt lạnh như tiền khiến người khác không biết tâm trạng của anh lúc này thế nào.
Nhưng chắc chắn lúc này anh đang rất khó chịu.
Tính cách của người đàn ông này chưa bao giờ là hiền lành cả. Nếu không phải do đặc thù của thế giới này thì lúc này Hato đã bị anh giết chết từ lâu rồi.
“Tư Ngang, dù gì chúng ta cũng đang làm ăn với nhau, việc gì phải khách khí thế?” Hato mỉm cười nói, lúc khẽ híp mắt nhìn người khác biểu lộ phong thái khác thường, đúng là một người đàn ông rất hấp dẫn.
Tư Ngang cười lạnh: “Lúc nào tôi cũng khách khí với những thằng đàn ông tơ tưởng người phụ nữ của tôi.”
Nghe vậy, ánh mắt Hato nhìn hai người, nở nụ cười không rõ hàm ý: “Hai người thật lòng hả?”.
“Đương nhiên.” Tư Ngang khẽ nâng cằm, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta.
Thấy thế, Hato không nói thêm gì, nhìn họ bằng ánh mắt trầm tư.
Đột nhiên, khi thấy người ở cách đó không xa, bước chân Trì Am chợt khựng lại.
Cảm nhận được sự khác thường của cô, Tư Ngang nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy hai anh em Đoan Mộc Thư và Đoan Mộc Linh vừa bước ra từ nhà hàng ở cách đó không xa.
Gương mặt của hai anh em rất giống nhau, nhưng khí chất khác biệt một trời một vực. Một người tao nhã quý phái, một người phóng đãng ngang ngược, hiển nhiên là phân hóa thành hai cực.
Lúc nhìn thấy họ, đôi mắt thị huyết điên cuồng của Đoan Mộc Linh rơi trên người Trì Am, đột nhiên nở nụ cười.