Một mảnh giấy ghi chú được dán trên đầu giường, là do vị quan chỉ huy kia để lại, nói với cô rằng anh đi họp, kêu cô ngoan ngoãn ở đó đừng chạy lung tung, cũng không được đi quyến rũ đàn ông, chờ đến tối anh dẫn cô đi chơi đi ăn món ngon.
Trì Am le lưỡi với mảnh giấy ghi chú, sau đó trùm chăn nằm ngủ nướng trên giường một lát mới đứng dậy rửa mặt.
Gọi nhân viên phục vụ của khách sạn mang bữa sáng tới, ăn bữa sáng xong rồi lấy sổ tay ra, bắt đầu ghi chép lại thí nghiệm nghiên cứu với phát hiện mới của cô.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Quan chỉ huy mặc quân phục màu đen họp xong rồi trở về, đích thân đến đón cô ra ngoài chơi.
Thực ra Trì Am không thích chơi cho lắm, nhưng cô có chồng đi cùng, ý nghĩa khác hẳn, cô coi chuyến đi chơi có anh bên cạnh như một cuộc hẹn hò, xem như nghỉ phép.
Cô trân trọng mỗi một khoảng thời gian ở bên cạnh anh, chỉ cần có anh ở bên thì chuyện nhàm chán cũng trở nên thú vị và khó tin, khiến cô hào hứng hưởng thụ mỗi một sự việc mà mình cùng làm với anh.
Cô vội vàng đi tìm quần áo để thay. Hôm nay vốn định vẫn thay quần áo trung tính, sau đó thấy quan chỉ huy lấy một chiếc váy đầm màu xanh hai dây từ trong tủ quần áo, nói với cô: “Mặc cái này đi.”
Anh nói rồi kéo cô lại, ôm cô vào lòng ước lượng.
Thân thể cao lớn của anh càng khiến cô trông nhỏ nhắn mảnh khảnh. Nuôi ba năm cũng không thấy tăng thêm chút thịt nào, chỉ đẫy đà hơn trước kia một chút, nhìn cân đối hơn nhiều, cặp núi đôi vốn trông như hai cái màn thầu giờ đã biến thành bánh bao nhỏ, một bàn tay có thể cầm lấy.
Chờ đến khi anh giúp cô mặc váy, ngón tay thon dài cột dây vai cho cô, Trì Am nhảy ra khỏi lòng anh, cạn lời: “Anh làm gì mà cứ tự ngược thế?”
Thật không hiểu nổi phương thức tư duy của đàn ông, toàn thích tự ngược.
Ánh mắt anh nóng rực, thờ ơ đứng dậy, nói: “Không sao, đêm nay lại làm em.” Dứt lời lập tức đi vào nhà vệ sinh giải quyết.
Trì Am cạn lời.
Từ khi phát hiện nữ nhân thế giới này không có ngày rụng dâu, không có lý do gì để từ chối lời cầu hoàn của anh, cô phát hiện hầu như ngày nào anh cũng có thể phát tình với mình, chỉ cần phát tình thì sẽ cả đêm không nghỉ ngơi.
Một đêm bảy lần có là gì? Đàn ông thế giới này đều không phải là người, quả thực cut trình luôn rồi.
Sau khi vị quan chỉ huy kia khôi phục hình người rời khỏi nhà vệ sinh, hai người lập tức đi ra ngoài chơi.
Lần này người theo đuổi biến thành Lục Hành.
“Thành phố trung tâm này có rất nhiều chỗ thú vị, có cần tôi dẫn cô đi mở rộng tầm mắt không?” Lục Hành nháy mắt với Trì Am, vừa thấy đã biết là có ý đồ xấu.
Trì Am bĩu môi với anh ta: “Anh dám nói câu này với Tự Ngang không?”
Lục Hành nhìn Tư Ngang đang trò chuyện với một vị quan quân lớn tuổi ở cách đó không xa, nhất thời cụp đuôi.
Anh ta không dám.
Trì Am che miệng cười sung sướng, cô thích nhất nhìn vẻ mặt khốn quẫn mà không thể làm gì được của họ.
Thấy ông quan quân kia lôi kéo Tư Ngang, nhất thời không rảnh chú ý bên này, Lục Hành bèn hỏi cô: “Ban ngày chúng tôi đi họp, một mình cô trong phòng có phải rất nhàm chán không? Có cần tôi dẫn cô đi chơi không?”
Trì Am khinh thường nói: “Chẳng phải anh cần đi theo để ghi chép à? Làm gì có rảnh mà dẫn tôi đi chơi? Tôi cũng không cần anh đi cùng, tôi bận lắm.”
“Còn đang bận mấy nghiên cứu đó hả?” Lục Hành tò mò hỏi: “Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi, rốt cuộc cô nghiên cứu sao rồi?”
Trì Am nhìn anh ta không lên tiếng.
Tim Lục Hành đập thịch một phát, trợn tròn mắt: “Không thể nào, thật sự có...”
Trì Am chần chờ chốc lát mới nói: “Tôi lấy số liệu từ chỗ Tự Ngang mấy lần, đúng là có một chút thành quả, nhưng mà...”
Lục Hành thu hồi vẻ mặt, trở nên nghiêm túc.
“Nhưng khi còn chưa giải quyết vấn đề tỷ lệ nam nữ thế giới này thì nghiên cứu của tôi sẽ không công khai.” Trì Am nói.
Lục Hành không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, nhưng cũng hiểu được nỗi băn khoăn của Trì Am.
Lúc trước ở biên cảnh, bất chợt nghe thấy Trì Am nói vấn đề mà cô muốn nghiên cứu, anh ta thực sự rất chấn động, biết chuyện này đại biểu cho điều gì. Trước kia cũng không phải là không có nhân loại đề xuất, nhưng đều chấm dứt bằng thất bại. Song không lâu sau đó, lý trí lại trở về, dù biết lý tưởng của cô rất tốt đẹp, nhưng kết quả có lẽ sẽ không được thuận lợi, cho dù Trì Am thật sự thiên tài đến mức có thể chế tạo thuốc giải quyết gen tàn khuyết của đàn ông thì có lẽ chính cô sẽ là người đầu tiên phủ định.
Bởi vì bản thân cô là nữ nhân, cô phải suy xét cho nữ nhân thế giới này, không thể làm cho cảnh ngộ của họ trở nên tệ hơn.
Cuối cùng Lục Hành chỉ có thể nói: “Nếu đã vậy thì có lẽ cả đời cô đều sẽ không thể tuyên bố nó.” Thấy cô nhíu mày, anh ta lơ đễnh nhún vai: “Nhân loại chúng ta chào đời ở khu sinh sản, là nam hay nữ đều do khu sinh sản quyết định, không ai có thể thao túng ý chí của khu sinh sản, cô hiểu chứ?”
Trì Am càng cau mày sâu hơn.
Lúc này, Tư Ngang đi tới, rất tự nhiên ôm vai Trì Am, hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì?”
Lục Hành bị anh nhìn đến mức ứa mồ hôi lạnh, không muốn làm anh hiểu lầm, lập tức đáp: “Đang nói tới thành quả nghiên cứu của Trì Am, không biết cô ấy đã nghiên cứu đến đầu nên tôi mới hỏi một chút.” Dứt lời, anh ta lại cười hề hề hai tiếng.
Nhìn rất ngốc.
Tư Ngang ừ một tiếng, nắm tay Trì Am rời đi.
Hội nghị quân sự lần này kéo dài tổng cộng nửa tháng.
Mấy ngày trước là hội nghị quân sự, mãi tới mười ngày cuối cùng mới triển khai diễn tập quân sự của các khu.
Diễn tập quân sự cũng là một cách để phô bày thực lực quân sự của các khu.
Trong lúc họ mở cuộc họp, ngày nào Trì Am cũng ở trong phòng. Đến khi sắp bắt đầu diễn tập quân sự, cô mới đi theo ra ngoài, xem diễn tập quân sự của thế giới này.
Có điều, thỉnh thoảng Trì Am cứ gặp phải những kẻ ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
Cô không vui cho lắm.
Sau khi lại lần nữa chạm trán với hai anh em nhà Đoan Mộc, có lẽ nhận thấy tâm trạng của cô thật sự không vui, Đoan Mộc Thư nói với cô: “Mong cô Trì thứ lỗi, tính cách của A Linh đúng là không được tốt cho lắm.”
Cô cười khan hai tiếng: “Tôi có phải là cha mẹ của anh ta đâu, không muốn tha thứ.”
Đoan Mộc Thư bị cô bật lại, cười bất đắc dĩ, cũng không tức giận mà đổi đề tài: “Đúng rồi, gần đây sức khỏe của cô Mộng rất suy yếu, cô ấy rất nhớ cô, cô Trì có rảnh thì đi thăm cô ấy đi.”
“Đương nhiên, đó là chị gái tôi mà, tôi sẽ đi thăm.” Trì Am đáp, nói một câu “xin lỗi” rồi dẫn mấy thân vệ rời đi.
Đoan Mộc Linh đứng trong đám đông nhìn bóng lưng cô dần dần biến mất, huyết quang lóe lên rồi biến mất trong đôi mắt.
Trì Am dẫn theo mấy thân vệ rẽ trái quẹo phải, cuối cùng cũng đi đến khu nghỉ ngơi dành cho người nhà, lạnh lùng kiêu ngạo đi đến khu nghỉ ngơi của khu năm trong ánh mắt của một đám nữ nhân hay người chuyển giới.
Người trong khu vực nghỉ ngơi của khu năm là ít nhất, chỉ có hai ba người phụ nữ đeo dây xích chó, người chuyển giới cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người, đều là người nhà của khu năm, khác hẳn với các khu còn lại ngồi kín người, trông rất đáng thương.
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Trì Am. Trì Am thẳng thừng làm lơ, chọn một vị trí không có người ngồi xuống.
Trì Am vừa ngồi xuống thì thấy một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đi đến bên cạnh cô, mỉm cười với cô rồi hỏi: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Trì Am không biết bà ấy là ai, có điều thân vệ đi theo sau lưng bà ấy thân thủ bất phàm, có thể thấy được thân phận không đơn giản, bèn gật đầu với bà ấy.
Người phụ nữ tao nhã ngồi xuống, lập tức có bồi bàn bàng hoa quả trà bánh đặt trước mặt bà ấy.
Không lâu sau khi người phụ nữ này ngồi xuống, có người nhao nhao tới đây chào hỏi trò chuyện với bà ấy, thái độ vô cùng cung kính.
Trì Am lắng nghe một lát mới biết thì ra người phụ nữ này là phu nhân tổng thống của liên minh nhân loại, mới biết tại sao mọi người lại kính trọng bà ấy như thế. Chẳng qua không biết tại sao bà ấy lại chạy tới khu năm bị mọi người xa lánh, còn chọn ngồi bên cạnh Trì Am, dẫn tới việc Trì Am lập tức trở thành tâm điểm ở chỗ này.
Sau khi xua đuổi hết đám phụ nữ tiến đến trò chuyện, người phụ nữ mới mỉm cười nhìn Trì Am.
“Cô là bạn đời của Tư Ngang à?”
Trì Am đứng dậy, lễ phép nói: “Chào phu nhân tổng thống.”
Phu nhân tổng thống mỉm cười kêu cô ngồi xuống, ôn hòa nói: “Tôi và Tư Ngang cũng coi như là cổ nhân, không ngờ cậu ấy chờ đợi lâu như vậy lại chọn cô làm bạn đời, thật đúng là khó tìm...”
Nghe thấy lời nói như trưởng bối nhà trai này, vẻ mặt Trì Am tràn đầy ngượng ngùng, biểu cảm dịu dàng ngại ngùng thể nào cứ phô ra hết.
Quả nhiên, ánh mắt của phu nhân tổng thống nhìn cô càng thêm hài lòng.
Hai người phụ nữ bắt đầu trò chuyện. Phu nhân tổng thống là người nói chuyện rất có kỹ xảo, mọi hết tin tức của người khác mà không tiết lộ một chút dấu vết. Trì Am trải qua bao nhiêu thế giới, lịch duyệt rất sâu, làm sao lại không nhận ra, nhưng vẫn giả vờ như không biết, chỉ cười tủm tỉm đáp lại.
Đến khi bắt đầu diễn tập quân sự, phu nhân tổng thống sẽ phát hiện họ trò chuyện lâu như thế mà hình như không nói đến một chút trọng điểm nào.