Thời điểm khi nhìn thấy cảnh cô nháy mắt đã bị hất văng bởi sóng xung kích của vụ nổ mạnh qua màn hình, trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Tư Ngang nắm thật chặt máy truyền tin trong tay, giọng nói trẻ con thanh thúy trở nên bén nhọn: “Am Am, cô không sao chứ? Am Am!”
Bên kia truyền đến tiếng nổ mạnh định tại nhức óc, Trì Am hoàn toàn không nghe được giọng nói của cậu. Sau khi cô ngã nhào xuống, ăn một miệng đầy đất sau đó mau chóng bò dậy nhổ “phì phì phì, chạy vội ra xa với tốc độ nhanh chóng. Ở phía sau cô, vài con dị hình may mắn không bị cuốn vào trận nổ cũng chạy trốn theo, nhưng bị cô tiện tay chém một nhát, chết ngay tại chỗ.
Vốn dĩ Trần Bằng Oánh và Lộ Minh đang lo lắng không thôi, nhưng khi hai người họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì đều có chút nói không nên lời.
“Lái xe!” Tư Ngang kêu lên.
Lộ Minh tỉnh táo lại, nhanh chóng lái xe về hướng căn cứ Ánh Dương.
Khi xe đến gần, đám dị hình đang chạy trốn về phía này chợt dừng chân, xoay người đối hướng chạy trốn. Nhóm người Lộ Minh cũng không còn cảm thấy kỳ quái trước tình huống kiểu này nữa rồi, đám dị hình sơ cấp luôn sợ hãi Tư Ngang theo bản năng tự nhiên. Còn mấy con tiến hóa thể, vì chưa đụng phải nên họ vẫn chưa xác định được thái độ của chúng với cậu.
Đám tiến hóa thể đều có trí tuệ giống như con người, trí tuệ con người có thể khiến chúng vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, sẽ không chỉ biết chạy trốn khi đứng trước nỗi sợ hãi của bản thân.
Chẳng mấy chốc, họ đã nhìn thấy người đang vội vàng chạy về phía này.
Cơ thể đang chạy vội của Trì Am chậm rãi dừng lại, đi đến chiếc xe đậu ở ven đường rồi mỉm cười với người trong xe.
Lúc này dáng vẻ của cô thật sự rất chật vật, mặt mày lấm lem bụi đất, khắp người đều là vết bẩn, còn có máu của dị hình trộn lẫn với bùn đất và mồ hôi. Tóc cô dính đầy tro bụi, trên khuôn mặt xinh đẹp chỗ đen chỗ vàng giống như một bà điên. Nhưng đôi mắt như hắc diệu thạch của cô lại sáng ngời trong suốt, như ánh sao trời giữa đêm hè, xinh đẹp đến mức khiến người ta rung động.
Trần Bằng Oánh và Lộ Minh đều không nhịn được mà ngơ ngẩn nhìn cô, tim đập như sấm.
Giờ khắc này, họ cảm thấy cô gái này thật sự rất có sức hấp dẫn, nhất là nhớ đến lúc vừa rồi cô chiến đấu ác liệt cùng dị hình, ngay cả dị hình cấp B đáng sợ cũng không làm gì được cô, khiến người xem cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Khi dị hình xuất hiện khắp mọi nơi, còn có khói lửa mịt mùng khi vụ nổ xảy ra, tất cả đều trở thành phông nền cho cô, như thể chỉ cần nhìn thấy cô, trong lòng đã tràn ngập hy vọng.
Trận chiến giữa nhân loại cùng dị hình, loài người vẫn còn hy vọng.
Cửa xe phía sau bị mở ra, một bóng dáng nho nhỏ lao nhanh về phía cô, đôi tay ôm chặt vòng eo của cô.
Trì Am duỗi tay vỗ lưng cậu, cười nói: “Chị không sao, không cần phải lo lắng!”
Cậu chủ nhỏ cẩn thận xem xét cô một lượt, phát hiện ngoại trừ một ít vết thương ngoài da ra, trên người cô không có vết thương nào khác. Cuối cùng cậu cũng yên tâm, vội vàng đi tìm thuốc chữa thương.
Trần Băng cảnh và Lộ Minh cũng đi lấy nước sạch và quần áo để Trì Am xử lý bản thân sạch sé.
Chờ sau khi Trì Am lau mặt sạch sẽ, thay bộ quần áo rách nát trên người xong, ngồi chờ cậu chủ nhỏ thoa thuốc cho mình, cuối cùng người của căn cứ Ánh Dương cũng đến đây.
Người đến là Tướng quân Lưu.
“Ông nội Lưu!” Tư Ngang gọi một tiếng.
Tướng quân Lưu vốn còn đang suy nghĩ xem người đến giải trừ nguy cơ cho căn cứ Ánh Dương là thần thánh phương nào, sao lại giỏi cổ võ như vậy, có lẽ là đệ tử của gia tộc lánh đời nào đó. Mặc dù trước kia chưa từng nhìn thấy, nhưng bây giờ ngay cả dị hình cũng có, điều gì cũng có thể xảy ra.
Đến khi ông ấy nhìn thấy Tự Ngang ở chỗ này, ngạc nhiên đến độ hai mắt mở lớn. Lại nhìn cô gái trẻ ngồi bên cạnh cậu bé, hình như ông ấy đã hiểu ra điều gì đó, trên khuôn mặt cứng cỏi lộ ra nụ cười hiền hậu.
Tướng quân Lưu nhìn cậu rồi nói: “Tư Ngang, đã lâu không gặp.”
Tư Ngang kéo Trì Am từ trong xe ra, Lộ Minh và Trần Bằng bánh cũng đi tới, cả đám sôi nổi chào hỏi Tướng quân Lưu.
Sau khi đôi bên giới thiệu lẫn nhau, Tướng quân Lưu đại diện cho căn cứ Ánh Dương nói lời cảm ơn với Trì Am: “Vừa rồi nhờ có cô Trì, nếu không có cô, chúng tôi cũng không biết thì ra đám dị hình tấn công thành phố lần này là do một con dị hình cấp B lãnh đạo chúng, cũng không biết khi nào mới có thể tiêu diệt được nhiều dị hình như vậy, đến lúc đó lại không biết có bao nhiêu người thương vong...”
Nói đến đây, ông ấy có chút buồn bã.
Cuộc chiến giữa loài người và dị hình mới bắt đầu hơn một năm. Tài liệu mà con người có thể thu thập được quá ít, nên hi sinh cũng là điều khó tránh khỏi.
Trì Am cười nói: “Thật ra không phải do cháu, là do Tư Ngang nhắc nhở cháu qua máy theo dõi, cháu mới có thể tiêu diệt tiến hóa thế kia.”
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Tướng quân Lưu càng thêm hiểu rõ.
Trước không nói đến chuyện Tư Ngang ở phía sau màn chỉ huy Trì Am chiến đấu, chỉ riêng vụ nổ mạnh đầy uy lực lúc đó thôi đã không phải là thứ mà người thường có thể làm ra rồi. Cho nên bây giờ nhìn thấy cậu, ông ấy đã hiểu ra có chuyện gì với bom dẫn nổ khiến tiến hóa thể nổ thành từng mảnh rồi. Mà tác dụng của Trì Am chính là nhân cơ hội gắn quả bom có uy lực kinh người kia lên người của tiến hóa thể đó, đảm bảo có thể nổ chết nó ngay lập tức.
Tiến hóa thể cấp B thật sự quá mạnh, đạo súng không làm được gì nó, đạn cũng khó lưu lại dấu vết trên người nó, trừ khi loại bom dẫn nổ đặc biệt có uy lực cực lớn như này, nếu không có rất ít vũ khí nóng có thể giết chết chúng nó. Bởi vì chỉ số thông minh của chúng đã rất cao, hiếu được làm thế nào để lẩn tránh nguy hiểm, không phải con người muốn nổ chết nó là có thể làm được. Một khi không cẩn thận, không nổ chết nó ngược lại liên lụy đến căn cứ thì coi như Xong.
Lần này, Trì Am chỉ phụ trách dẫn dụ dị hình cấp B kia, hơn nữa cố tình dương đông kích tây, di dời lực chú ý của nó, nhân lúc nó không chú ý liền gắn bom dẫn nổ nhỏ sau lưng nó, Tư Ngang phía sau phụ trách nhấn kíp nổ.
Tướng quân Lưu nhanh chóng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Mọi người trò chuyện đôi câu với Tướng quân Lưu, dưới lời mời của ông, họ cùng nhau đi vào căn cứ Ánh Dương.
Khi đi ngang qua chiến trường, mọi người đã thấy binh lính của căn cứ Ánh Dương đang làm công tác dọn dẹp.
Lúc trước bom nổ có uy lực rất mạnh, nhưng phạm vi không quá lớn, vừa khéo nổ chết một đám dị hình rậm rạp nhất và con tiến hóa thể, rất nhiều dị hình ở xung quanh cũng bị liên lụy, mức độ thương tích không giống nhau, trong lúc nhất thời không thể đứng lên.
Các binh sĩ từ trong thành đi ra, nhân cơ hội giết hết đám dị hình bị thương kia, những con khác vì không có dị hình cấp B chỉ huy, đã tháo chạy khi xảy ra vụ nổ.
Mặc dù dị hình hung hãn không sợ chết, nhưng dưới uy lực cực mạnh của bom, chúng nó cũng sẽ không thật sự ngu ngốc đứng yên đó chờ bị nổ chết.
Trong không khí tỏa ra mùi vị kỳ quái trộn lẫn giữa máu tươi của dị hình hòa cùng với mùi khói lửa, mùi vị vô cùng khó ngửi. Đoàn người vội vàng đi qua chiến trường, đi đến cổng lớn của căn cứ Ánh Dương.
Khi sắp đến cổng lớn của căn cứ, Trì Am đang dắt tay Tự Ngang đi bên cạnh Tướng quân Lưu, đột nhiên cô đẩy ông ấy ra, ném kiếm trong tay ra.
Thanh kiếm đó tạo thành một tia sáng lộng lẫy dưới ánh hoàng hôn, giết chết một con dị hình đang nhào tới từ trong góc.
Khi con dị hình ngã ầm trên đất, mọi người mới phản ứng lại, hộ vệ bên người Tướng quân Lưu hoảng hốt nghi ngờ nhìn xung quanh, lo lắng lại có dị hình ấn nấp ở quanh đây nhân cơ hội đánh lén bọn họ.
“Đám súc sinh này, trí tuệ ngày càng cao, giờ còn biết cả đánh lén.” Một người nổi giận mắng, đi đến rút thanh kiếm trên người dị hình ra.
Vừa rồi con dị hình này trốn trong đám thi thể kia, vậy mà không có binh lính nào phát hiện.
Tướng quân Lưu nhìn con dị hình đó rồi thở dài nói: “Chúng nó cắn nuốt con người nhiều như vậy, nhất định sẽ tiến hóa.”
Mọi người đi qua nhìn xem, quả nhiên tỷ lệ tay chân của con dị hình kia đã bắt đầu thay đổi, nếu nó cắn nuốt thêm mấy chục người nữa, nó có thể nâng cấp thành dị hình cấp T. Chỉ dị hình có trí tuệ mới hiểu được chuyện đánh lén và ẩn nấp như thế, khiến lòng người càng thêm buốt giá.
Vì chuyện này, những binh lính đang dọn dẹp chiến trường càng thêm cẩn thận chú ý.
Tướng quân Lưu dẫn theo nhóm người Trì Am đi vào căn cứ, trên đường rất nhiều người đều lần lượt nhìn sang đây.
Vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng Trì Am chiến đấu ác liệt giữa đám dị hình, chuyện sau đó bom dẫn nổ có thể giết chết con tiến hóa thế kia, bọn họ cũng biết đó là bút tích của Trì Am. Trong mắt những người này, một người bình thường có thể làm đến trình độ như vậy, quả thật giống như siêu nhân.
Cho dù ở bất cứ nơi nào, kẻ mạnh sẽ luôn nhận được sự tôn trọng và ngưỡng mộ của mọi người.