Bởi vì Trì Am ra tay kịp thời, còn có Ngao Dẫn nhanh chóng kéo Đào Vi Lan đi nên cô ta không có bị thương quá nặng, ngoại trừ trên bả vai bị cắn xé mất hai miếng thịt ra thì người vẫn coi như lành lặn.
Đào Vi Lan cúi gằm mặt, ngồi ở đó giống như một người gỗ. Khi bị Ngao Dẫn xé rách áo trên vai cô ta để xử lý vết thương, cô ta cũng không kêu lên một tiếng nào, cứ như không cảm giác được đau đớn.
Cô ta im lặng một cách đáng thương.
Đúng, bất cứ ai nhìn thấy cô ta lúc này đều có thế cảm thấy trạng thái trái tim nguội lạnh của cô ta.
Thần sắc của Ngao Dẫn có phần phức tạp, mặc dù cho tới bây giờ anh ta vẫn không hiểu tại sao sau khi bắt đầu mạt thế Đào Vi Lan lại trở nên cực đoan như vậy. Cô ta lại cho rằng không thể tin nhân loại được nữa, tình nguyện đi tin đám sinh vật dị hình. Thế nhưng, dù cho đám sinh vật dị hình có tiến hóa thế nào, thậm chí là tiến hóa thành người thì cũng không thể che đậy được bản chất của chúng.
Bọn chúng chỉ có thể tiến hóa bằng con đường ăn thịt người.
Bản năng ăn tươi nuốt sống khiến chúng đứng ở phe đối lập với nhân loại. Đây là một sự thật không thể thay đổi.
Có lẽ khi chúng nó hoàn toàn tiến hóa đến thể tiến hóa cấp S, trở thành một con người, có lẽ chúng sẽ không cần ăn tươi nuốt sống nữa. Đến lúc đó, chúng đã có thể hoàn toàn kiềm chế bản năng ăn tươi nuốt sống, nhân loại mới sẽ có thể sống chung hòa bình bọn chúng mà không cần lo lắng rằng bọn chúng sẽ bộc lộ bản năng dữ tợn, ăn tươi nuốt sống nhân loại.
Đáng tiếc Đào Vi Lan không thể chờ đợi đến khi con sinh vật dị hình được mình đặt tên tiến hóa đến cấp S.
Nó có được trí thông minh của một nhân loại trưởng thành, sau khi hiểu mục đích của những người này là Đào Vi Lan, nó lập tức quay trở lại.
Thế nhưng, lý do mà nó quay lại, có lẽ cũng có một phần là muốn giúp đỡ Đào Vi Lan. Thế nhưng, khi nó phát hiện ra hoàn cảnh của Đào Vi Lan, thay vì để những người này bắt Đào Vi Lan đi và cắt đứt mối liên hệ của Đào Vi Lan với nó, nó nhận ra rằng chi bằng hãy để cho Đào Vi Lan cống hiến bản thân, tiếp tục trợ giúp cho nó.
Thế là nó lập tức thay đổi mục tiêu, quyết định ăn tươi nuốt sống Đào Vi Lan, để cho mình tiếp tục tiến hóa.
Đúng vậy, cơ thể của Đào Vi Lan được linh tuyền tẩm bổ, càng thu hút bản năng ăn tươi nuốt sống của sinh vật dị hình hơn bất cứ nhân loại nào. Nếu không phải Đào Vi Lan quá mức lợi hại, cộng thêm không gian của cô ta còn có linh tuyền vô tận thì con sinh vật dị hình căn bản sẽ không buông lỏng cảnh giác, kiềm chế bản năng mà đi theo cô ta.
Trước khi tiến hóa đến cuối cùng, bản năng của sinh vật dị hình chính là ăn tươi nuốt sống.
Dù con người có thuần hóa chúng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi bản năng ăn tươi nuốt sống để tiến hóa của bọn chúng. Rốt cuộc, Đào Vi Lan vẫn quá ngây thơ. Có lẽ nhân loại có tâm tư xảo quyệt thì không đáng tin, nhưng so với nhân loại thì loài sinh vật dị hình đứng ở phe đối lập với nhân loại càng không thể tin.
Lúc này, Trì Am đi lên trước, đứng ở trước mặt Đào Vi Lan.
Cách đó không xa, con sinh vật dị hình đang bị kiếm gỗ đào một kiếm xuyên ngực đóng đinh ở trên tường kia thấy thế cũng không khỏi giãy dụa lần nữa. Đáng tiếc trên thanh kiếm gỗ đào đang ghim chặt nó trên tường có một luồng sức mạnh không tên, cho dù nó xuất ra toàn bộ khí lực nhưng vẫn không thể vùng vẫy thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trì Am đi về phía Đào Vi Lan.
Tư Ngang tiến lên, đạp cho nó một cước: “Ngoan ngoãn chút đi.”
Dám để cho Am Am phân tâm, anh nhất định sẽ cắt con sinh vật dị hình này ra thành từng miếng để nghiên cứu!
Đương nhiên, sau khi bắt được con sinh vật dị hình cấp A này, anh cũng đã quyết định mang nó trở về để mổ xẻ nghiên cứu rồi.
Trì Am bấm tay niệm pháp quyết, từng đạo từng đạo thiên sư thuật pháp chui vào thân thể của Đào Vi Lan.
Cuối cùng Đào Vi Lan cũng bình phục khỏi trạng nguội lạnh như đống tro tàn, sau khi hồi phục, cô ta thấy không gian trong cơ thể bắt đầu chuyển động, ánh mắt của cô ta không khỏi lộ ra thần sắc kinh hoàng.
“Dừng tay, cô không được...”
Cô ta muốn giãy dụa, muốn bảo vệ nó để cô ta có thể hồi sinh, muốn giữ lại chút tự tôn đáng thương cuối cùng, muốn giữ lại chút không gian cuối cùng trước mặt Ngao Dẫn và những cường giả này. Thế nhưng thân thể của cô ta dường như đã bị thứ gì đó trói buộc, cô ta chỉ có thể cảm thấy không gian trong cơ thể bắt đầu run lên trong đau buồn cùng tuyệt vọng, sau đó là một tiếng kêu thật dài, nó từ từ bóc tách khỏi linh hồn của cô ta.
Hai mắt của Đào Vi như muốn nứt ra, thét lên tiếng gào khàn khàn và thê lương, vang vọng khắp trên bầu trời thành phố.
Những người xung quanh yên lặng, trong lòng cũng chịu một cú đả kích lớn.
Đột nhiên, một luồng sáng trắng bắn ra khỏi cơ thể của Đào Vi Lan, cả người cô ta mềm nhũn, từ từ ngã xuống đất.
Lúc này, thân thể của Trì Am cũng lơ lửng trên không, tia sáng trắng kia đột nhiên bay lên rồi tách ra làm đôi, một nửa bay về phía Trì Am, một nửa bay về chiếc nhẫn trên tay Tư Ngang.
Thân thể hai người đều chấn động, Tư Ngang phun ra một ngụm máu có chứa một chất màu vàng tơ, còn Trì Am đột nhiên từ trên không rơi xuống.
Tư Ngang khẽ nheo mắt, lao tới đỡ lấy cô, sau đó hai người cùng ngã xuống đất. Cả hai đều ngất đi.
Ngao Dẫn, Phương Lạc Chương và những người khác đều rất choáng váng.
Chuyện gì thế?
Kết quả quá bất ngờ khiến họ không kịp phản ứng.
Lúc này, Irya đột nhiên kêu lên: “Đi mau, những sinh vật dị hình sắp kia đột phá phòng tuyến rồi. Thuốc của cậu chủ Tư có còn không? Mau lấy ra đi!” Ngay cả khi Irya tự nhận thực lực của mình không tầm thường, không hề để mắt đến đám sinh vật dị hình ở năm trăm năm trước. Nhưng khi đối mặt với mấy chục triệu sinh vật dị hình trước mặt, cô ấy cũng không có thể cam đoan sẽ an toàn dẫn theo những người này đi khỏi đây.
La Thành và những người khác lập tức bế Tư Ngang và Trì Am đang bất tỉnh lên xe, Ngao Dẫn thì lôi con sinh vật dị hình thể tiến hóa cấp A bị kiếm gỗ đào đóng đinh kia vào trong xe tải, khóa thật chặt rồi mới bế theo Đào Vi Lan cũng đang hôn mê. Đoàn người vội vàng rời khỏi thành phố toàn sinh vật dị hình này.
…
Trời sao lấp lánh, đồng bằng rộng lớn, tiếng côn trùng kêu râm ran.
Tư Ngang chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt màu tím sẫm lóe lên một tia sáng ma mị, giống như một vực thẳm màu tím, xuyên thấu tầng tầng lớp lớp khống chế, nhìn vào hư không, nhìn thấu tất cả ảo ảnh.
Một lúc sau, ánh sáng trong đôi mắt đó mới giảm dần.
Có điều gì đó chợt hiện ra trong đầu anh, khiến anh cuối cùng cũng nhớ ra nguồn gốc của mình.
Anh là Tư Ngang, không phải là phàm nhân trong thế giới tam thiên luân hồi này, mà là người trên trời cao chín tầng mây...
Đột nhiên, anh cảm thấy bên cạnh có tiếng thở dốc, tim đập dữ dội, anh chậm rãi quay đầu lại, cẩn thận nhìn qua. Khi nhìn thấy người nằm bên cạnh, ánh mắt của anh bỗng trở nên vô cùng dịu dàng.
Bất chấp trạng thái cơ thể mệt mỏi, anh vươn tay ôm cô, như ôm cả thế giới vào lòng, nâng niu cẩn thận.
Cảm nhận được sức nặng trong tay, anh thở phào một hơi, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn bên tay trái, rồi anh nắm lấy bàn tay của người đó, trên ngón tay của hai người cùng đeo một cặp nhẫn giống nhau.
Lúc này, hai chiếc nhẫn không chỉ lộng lẫy và bóng bẩy như bình thường, mà tỏa ra một luồng đang kỳ lạ, trong lúc nhất thời giống như có thần trí.
“Yêu Yêu, đã đến lúc cô thức dậy rồi.” Anh nhẹ nhàng nói.
Một vệt sáng xẹt qua, bàn tay đan chặt của họ tập hợp ra một tia sáng màu đỏ, rồi biến hóa thành một bóng người ở giữa không trung.
Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, với đôi lông mày đậm cùng đôi mắt hạnh, mũi cao, đôi môi hoa anh đào, mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, dáng người xinh đẹp động lòng người, cao ngạo lạnh nhạt, nhẹ nhàng bay ở giữa không trung. Nhìn xuống hai người đang nằm trên giường với ánh mắt không có chút cảm xúc nào.
Cô ta nhìn hai người với ánh mắt kiêu ngạo, thờ ơ nói: /Tốt lắm, các người đã thông qua rồi./
Tư Ngang cúi đầu nhìn nhìn cô gái trong vòng tay mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Cô ấy đã vô cùng cố gắng.”
/Đúng thế, vượt ngoài mong đợi của tôi./ Khi nói đến đây, ánh mắt của cô ta có chút hoài niệm.
Tư Ngang hơi nheo mắt. nhưng sắc mặt đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Yêu Yêu, trí nhớ của tôi vẫn còn bị phong ấn, không nhớ được nhiều.”
Yêu Yêu không nói gì, đây chính là cái giá phải trả khi bước vào thế giới tam thiên luân hồi. Cho dù là thần thì cũng không có trong tay vạn năng, thậm chí còn bị khống chế nhiều hơn cả người phàm. Luân hồi lặp đi lặp lại, trong quá trình luân hồi không ngừng ấy, sẽ mất đi sức mạnh và ký ức in sâu trong linh hồn. Cho đến khi sức mạnh của linh hồn bị sức mạnh của luân hồi rửa sạch hoàn toàn, sẽ trở thành một thành viên trong thế giới tam thiên luân hồi, cho đến khi linh hồn tiêu vong.
Cho dù là thần, cuối cùng cũng chỉ có một con đường duy nhất.
Đột nhiên Tư Ngang cảm nhận được phong ấn quen thuộc trong linh hồn mình, anh biết ký ức sẽ bị phong ấn lần nữa. Lần này bởi vì anh mượn sức mạnh thu hồi của khí linh nên mới có thể giải trừ một phần phong ấn. Chỉ có chờ đến thời khắc cuối cùng của mỗi thế giới trước khi anh chết đi, mới có thể thăm dò quy luật tử vong để khôi phục một chút ký ức.
Mặc dù trong lòng rất tiếc nuối nhưng không thể làm gì được, anh nói với Yêu Yêu: “Tôi lại sắp ngủ say rồi, mong cô hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Yêu Yêu liếc nhìn cô một cái rồi lạnh lùng nói: /Nhất định rồi, dù sao tôi cũng cần đến sức mạnh của hai người./
Tư Ngang mỉm cười nhìn cô ta, một nụ cười ngang tàn và có phần quỷ dị, anh nhắm mắt lại, đến khi không nhìn thấy khuôn mặt cứng ngắc và ghê tởm của Yêu Yêu nữa.
Cô ta ghét nhất là đám ma mắc bệnh tâm thần này, dù không có trí nhớ thì vẫn là một con ma.