Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 455

Lúc Thiên Thanh nhìn thấy Tư Ngang đi cùng Trì Am tới, trên khuôn mặt hắn ta tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

Trì Am cười nói: “Sức khỏe của ta không tốt nên Tư Ngang cố ý đi cùng ta tới đây, chắc Thủy tộc trưởng sẽ không để bụng đâu nhỉ?”

Thiên Thanh vội vàng đáp: “Sẽ không đâu, cô cô của ta là người hiền hòa.” Nói xong, hắn ta nheo mắt nhìn Tư Ngang, trong lòng không khỏi thấp thỏm, cảm thấy vị Đại Vu này thực sự không giống Vu tộc.

Người của Vu tộc vì trời sinh nắm giữ vu lực nên tính cách của bọn họ khá nhã nhặn, rất ít người có dáng vẻ hung hãn tàn bạo. Có thể nói vu lực nuôi dưỡng Vu tộc, Vu tộc cũng dựa vào vu lực và chịu ảnh hưởng vu lực đến bản thân nên tính cách của họ nhẹ nhàng lương thiện. Thế nhưng Đại Vu tên Tư Ngang này lại rất khác, tuy vu lực toàn thân rất gần gũi nhưng lại bao gồm cả một tia nhỏ sát cơ khiến cho người khác không dễ dàng gì nhìn thẳng.

Người này đi theo tới đây chắc không chỉ bởi vì lo lắng cho sức khỏe của Trì Am chứ?

Tuy nghĩ như thế nhưng khuôn mặt Thiên Thanh chẳng hề để lộ ra bất cứ điểm nào khác thường, hắn ta chỉ mỉm cười đưa hai người vào nơi nghỉ ngơi của Nhân tộc.

Khu nghỉ ngơi Vu tộc sắp xếp cho Nhân tộc là một căn phòng có trồng đầy hoa sao, những bông hoa nhỏ rực rỡ trên nền màu xanh, từ xa nhìn lại như những ngôi sao đang mọc trên nền vải xanh, gió nhẹ hơi đưa cũng khiến biển hoa rung rinh tỏa hương thơm thoang thoảng, tràn ngập hơi thở của tự nhiên.

Thủy Nguyệt Hoa đứng trong căn đình được bện bằng dây leo giữa vườn hoa sao vây quanh.

Nhìn thấy Trì Am đang đi tới, nét mặt Thủy Nguyệt Hoa hơi biến đổi.

Tuy bà nhanh chóng thu lại biểu cảm trên khuôn mặt những vẫn kịp để Trì Am và Tư Ngang lập tức bắt lấy khoảnh khắc thay đổi nhỏ ấy. Trong lòng hai người đồng loạt hiểu rõ, chắc hẳn bà biết thân phận của Trì Am, cho dù không biết hết nhưng cũng có biết chút tin tức nào đó.

Trì Am nở nụ cười dịu dàng, chào hỏi Thủy tộc trưởng: “Nghe danh Thủy tộc trưởng đã lâu, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, quả đúng là danh bất hư truyền.”

Thủy Nguyệt Hoa: “A Am cô nương khách sáo rồi…”

Tâm trạng trong lòng bà rất phức tạp, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười đúng mực, mời hai người ngồi xuống, mới tiếp tục nói: “Ta nghe Thiên Thanh nói, A Am cô nương đến Vu tộc để trị bệnh?”

“Đúng vậy, thực ra cũng không tính là bị bệnh, nhưng lúc trước bị thương quá nặng nên đã bị bệnh vào trong người, may mắn ta gặp được Tùng La cô nương của bộ lạc Nhã Cách, được nàng ấy giúp đỡ, sau đó vừa mới đến thành Thiên Hòa này gặp gỡ Tư Ngang.”

Nói xong, nàng quay đầu nhìn Tư Ngang với nụ cười mật ngọt mềm mại.

Biểu cảm lạnh lùng của Tư Ngang bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lập tức trở nên dịu dàng, cho dù vẫn lạnh băng nhưng có thể nhìn thấy hắn có vài phần mềm mỏng.

Thủy Nguyệt Hoa lại lần nữa cảm thấy sợ hãi.

Nếu như bà không nhận nhầm, A Am cô nương này chắc chắn là vị đại nhân kia của Tông gia, vì sao… nàng lại trở thành thế này. Hơn nữa, bà còn có thể nhận ra nàng và vị Đại Vu Thần điện Vu tộc kia tình đầu ý hợp? Thủy Nguyệt Hoa không thể tưởng tượng được nếu Tông gia biết được chuyện này sẽ phản ứng thế nào.

Hơn nữa, cho dù Thần Điện của Vu tộc hay Tông gia đều không cho phép chuyện như thế xảy ra đâu phải không?

Bỗng chốc, Thủy Nguyệt Hoa chẳng còn lòng dạ nào để nghe bọn họ nói chuyện nữa, cũng không cần thăm dò chuyện gì, chỉ thẫn thờ thất thần.

Thiên Thanh ngại ngần lên tiếng: “Cô cô, có phải cô cô mệt rồi không? Tối qua con nhìn cô cô muộn rồi còn chưa đi nghỉ, có phải người vẫn đang đắn đo linh đồ không?”

Thủy Nguyệt Hoa giật mình tỉnh táo lại, phát hiện ra mình thất thần trước mặt khách, bà vội vàng thuận theo lời cháu trai, khuôn mặt hơi có biểu cảm mệt mỏi, nhẹ nói: “A Am cô nương, Tư Ngang đại nhân, thực sự xin lỗi, hôm nay xem ra ta hơi mệt, vậy để Thiên Thanh đưa hai người đi dạo quanh đây nhé.”

Trì Am chăm chú đánh giá bà, cười đáp: “Không cần đâu, nếu Thủy tộc trưởng không khỏe hôm khác bọn ta rảnh rồi lại tới.” Nàng nói xong bèn đứng dậy cáo từ.

Thủy Nguyệt Hoa nhìn hai người đứng dậy nào còn dám ngồi yên, vội vàng đứng lên tiễn họ ra về.

Mặc cho bà cực kỳ muốn tỏ ra như không có bất cứ chuyện gì nhưng từ lời nói và hành động ít nhiều cũng để lộ ra mấy phần cung kính.

Thiên Thanh kỳ lại nhìn bà, hắn ta nhanh nhạy cảm nhận được thay đổi thái độ của cô cô, mà những thay đổi đó chỉ dành cho A Am cô nương. A Am cô nương rõ ràng chỉ là người bình thường, tại sao cô cô hắn ta lại để lộ ra biểu cảm như thế?

Cuối cùng tới khi hai người rời đi, Thủy Nguyệt Hoa cũng sợ hãi ướt đẫm mồ hôi.

“Cô cô, rốt cuộc là có…” Thiên Thanh không hiểu tại sao, chỉ biết nhìn bà.

Gương mặt Thủy Nguyệt Hoa trầm lặng nói với cháu trai: “Thiên Thanh, con đi theo ta.”

Hai người cùng đi tới căn phòng của Thủy Nguyệt Hoa, bà phất tay đóng cửa, đồng thời bố trí mấy tấm linh đồ cấm bế bao xung quanh tránh nghe trộm rồi mới quay người nhìn cháu trai đang không hiểu gì của mình.

“Thiên Thanh, con kể lại một lần nữa chuyện gặp A Am cô nương cho ta nghe đi, nhớ phải kể tỉ mỉ một chút.”

Thái độ của bà cũng khiến cho Thiên Thanh cảm thấy căng thẳng, hắn ta liếm khoé môi, kể lại một lần nữa từ đầu chuyện gặp A Am cô nương: “Lúc đó nhìn dáng vẻ của A Am cô nương rất mệt mỏi, nàng ngồi dưới tán cây Tương Tư, con phát hiện nàng là Nhân tộc nên cố ý muốn tới bắt chuyện. Lúc ấy nhìn dáng vẻ nàng rất ngạc nhiên, dường như không nghĩ tới ngày có thể tiếp xúc với Nhân tộc như thế, sau đó…”

Thủy Nguyệt Hoa yên lặng lắng nghe, đợi nghe hết câu chuyện cháu trai thuật lại vẫn cảm thấy ngoài sức tưởng tượng của bà.

“Không nên như thế chứ…” Bà âm thầm nghĩ nhưng vẫn không hiểu rõ vị đại nhân kia tại sao lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc thực sự nàng đến để trị bệnh hay có mục đích nào khác?

Căn cứ vào quan sát của bà, thân thể nàng quả thực không khoẻ, có vẻ như mắc căn bệnh nghiêm trọng chứ không hề giống đang giả vờ.

Dĩ nhiên còn một khả năng nữa, nàng cố ý khiến bản thân mắc bệnh để dễ dàng trà trộn và Vu tộc.

Thiên Thanh tròn xoe mắt nhìn cô cô của mình, thấy bà bắt đầu thất thần cuối cùng hắn ta không nhịn được nữa, hỏi: “Cô cô, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Lẽ nào A Am cô nương có điều gì không đúng? Cô cô, hôm nay người vẫn cứ mãi thất thần là vì nàng sao? Lẽ nào nàng không phải một người thường?”

Thủy Nguyệt Hoa than thở, trả lời: “Nàng quả thực không phải là người bình thường, nàng chính là tiểu thư của Tông gia Linh Đồ Sư chúng ta, ở đời này nàng xếp thứ mười ba, cũng là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh đời thứ một trăm hai mươi bảy.”

Thiên Thanh hoảng hốt nhìn bà, đợi hiểu rõ ý của bà, hắn ta bỗng nhiên sợ hãi.

“Lệnh… lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh? Thực sự là A Am cô nương sao?”

“Đúng vậy.” Thủy Nguyệt Hoa cụp mí mắt, chầm chậm đi vài bước trong phòng, nói tiếp: “Thân phận của bốn vị lệnh chủ Tông gia rất bí mật, mà trong bốn vị lệnh chủ chỉ có duy nhất lệnh chủ Bạch Hổ là tiểu thư, năng lực của nàng còn trên cả ba vị lệnh chủ còn lại. Mấy năm trước, vì ta thăng chức thành Linh Đồ Sư cấp Thiên nên được lệnh chủ Bạch Hổ triệu kiến mới có cơ hội nhìn dung mạo thật của nàng. Nhưng sau khi ta rời đi, nàng đã thi thuật cấm ngôn nên ta không thể kể với bất kỳ ai về diện mạo thật của nàng. Lúc đó ta thậm chí còn không cảm thấy đã bị nàng thi thuật cấm ngôn, cho đến khi người trong nhà dò hỏi ta mà ta không thể nói rõ ra được thì mới biết…”

Nghĩ lại lúc được lệnh chủ Bạch Hổ triệu kiến bà không khỏi mỉm cười chua xót, lúc ấy linh áp của nàng đè nén khiến Thủy Nguyệt Hoa phải khom mình, đả kích niềm kiêu hãnh khi bà vừa được thăng chức lên Linh Đồ Sư cấp Thiên thành mảnh vụn.

Lúc đó, bà mới hiểu rõ sự chênh lệch giữa Linh Đồ Sư của Tông gia và Linh Đồ Sư của gia tộc bình thường.

Cho dù bọn họ có gắng sức cả đời cũng khó có hy vọng đuổi kịp Tông gia hùng mạnh. Bọn họ chỉ có thể là tuỳ tùng của Tông gia, cung phụng Tông gia và nhận lấy sự bảo vệ của Tông gia. Chỉ có tận mắt chứng kiến mới biết được Tông gia có bao nhiêu mạnh mẽ, bao nhiêu cường đại, một Linh Đồ Sư cấp Thiên mới thăng không thể vọng tưởng có thể sánh bằng.

Thiên Thanh nhìn cô cô đang rơi vào suy nghĩ của mình, không nhịn được vuốt ve bội kiếm đeo bên hông, hắn ta hiểu được suy nghĩ của cô cô lúc này.

Nếu như bây giờ có một vị Kiếm Sư cấp Hoàng xuất hiện trước mặt, hắn ta cũng sẽ giống như cô cô, vừa kích động lại vừa không thể tưởng tượng nổi.

Thế nhưng…
Bình Luận (0)
Comment