Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 470

Trì Mộ bèn đi cầu xin lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, hy vọng có thể giữ lại Tả Khưu Hàng về Tông gia, lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh nể mặt Trì Mộ bèn đưa hắn ta cùng về, thậm chí còn ban thuốc luyện thể của Kiếm Sư cho hắn ta, để hắn ta dùng thời gian mười năm, cuối cùng cũng luyện lại được tu vi đã phế, hơn nữa kiếm thuật càng thêm tiến bộ, một bước từ Kiếm Sư cấp Thiên tiến cấp thành Kiếm Sư cấp Đế, trở thành Kiếm Sư cấp Đế trẻ tuổi nhất của nước Đông Lâm.

Trì Am nghe đến đây, dường như không tưởng tượng ra nổi, hỏi: “Nếu ta đã có ơn với bọn chúng như thế, tại sao bọn chúng còn muốn hãm hại ta?”

Một người là đứa trẻ nàng nuôi lớn, một người là do nàng cứu về, nàng có ơn với bọn họ mà cuối cùng bọn họ lại hại nàng thành như thế, đây là chuyện người làm ra được sao?

Ảnh Thất đáp lời: “Ban đầu thuộc hạ cũng không biết, sau đó phát hiện ra điểm kỳ lạ đi hỏi Tả Khưu Hàng mới hiểu ra.”

“Trì Mộ tưởng rằng năm đó đại nhân cố ý đưa ả về Tông gia để ả trở thành tuỳ tùng, cả đời bị nhốt lại ở Tông gia. Tuy rằng năm đó người từng nói đợi đến khi ả trưởng thành để ả rời khỏi Tông gia nhưng lúc đó ả ta vừa trưởng thành, là một cô gái tay trói gà không chặt, một khi ra khỏi Tông gia chỉ có thể mặc người giết hại…”

Tuy trên người Trì Mộ có linh lực, có thể trở thành Linh Đồ Sư nhưng linh lực trong người ả không đủ, ngộ tính lại thấp, thành tựu có hạn, cả đời cũng không thể trở thành Linh Đồ Sư cấp bậc Tông sư được.

Khi ả trưởng thành cũng chỉ nắm được mấy loại linh đồ đơn giản, nếu rời khỏi Tông gia chẳng có nơi dung thân.

Cho nên, Trì Mộ oán hận lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, cho rằng khổ nạn cả đời mình là do nàng đưa đến, là nàng để ả ta trở thành người hạ đẳng. Ả ta dành ra gần một trăm năm để mưu kế, thậm chí không biết từ nơi nào có được linh đồ cấp Thần phong ấn ký ức, dùng trên người lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh chỉ vì muốn phong ấn ký ức của nàng, khiến nàng vĩnh viễn không nhớ ra được, không thể trở về Tông gia.

Trì Am cảm thấy vô cùng cạn lời.

Thế này là nàng nuôi ra một con sói mắt trắng ăn cháo đá bát phải không? Hơn nữa con sói mắt trắng này còn vì muốn giết chết nàng mà lại mưu đồ cả trăm năm, không thành công cũng thành quả, đúng thật là kiên trì bền bỉ.

Đời người có thể có được bao nhiêu cái trăm năm, cho dù Linh Đồ Sư cấp bậc Tông sư, tuổi thọ cũng chỉ vài trăm năm mà thôi.

Còn về Tả Khưu Hàng, tưởng Trì Mộ là ân nhân cứu mạng của hắn ta, còn sớm chiều bên ả, tự khắc dần dần thương yêu ái mộ.

Hắn ta đồng cảm với những uỷ khuất mà Trì Mộ gặp phải, sau khi khôi phục tu vi, hắn ta trở về Đông Lâm, giải quyết xong những huynh đệ hãm hại hắn ta lúc trước lại vừa hay có được chút ít linh độc, cái này đối với Linh Đồ Sư mà nói chính là độc trí mạng.

Lúc mưu tính âm mưu này, Tả Khưu Hàng nhân cơ hội đưa linh độc vào người lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, coi như bảo hiểm hai lớp, muốn giết chết nàng, để nàng vĩnh viễn không có cách nào trở về Tông gia nữa.

Trì Am nghe tới đó, càng thấy cạn lời, vừa nhớ tới ban ngày lúc nhìn thấy vị Thập Tam hoàng tử của nước Đông Lâm ấy, biểu cảm của hắn ta không hề như vậy: “Vậy giờ có chuyện gì xảy ra với Tả Khưu Hàng vậy? Hồi sáng ta đánh hắn ta một cái, nhìn dáng vẻ đó có vẻ như chấp nhận.”

Lẽ nào là vì phát hiện ra đã nhận nhầm ân nhân cứu mạng rồi, lương tâm cắn rứt, cảm thấy có lỗi với nàng?

Trên người Ảnh Thất bỗng chốc bừng bừng sát ý, nói: “Tả Khưu Hàng có lòng sai trái với đại nhân…”

Trì Am: =口=! Cái gì? Không phải yêu mến Trì Mộ sao?

“Tiếc là đại nhân là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, cả đời không thể cưới xin, Tả Khưu Hàng là Hoàng tử Đông Lâm, nếu hắn ta muốn trở thành Hoàng đế Đông Lâm thì không thể trở thành người tình của người Tông gia được, nước Đông Lâm cũng sẽ không đồng ý chuyện này. Hắn ta chỉ có thể đè nén chuyện này xuống, đến khi Trì Mộ tỏ tình với hắn ta, hắn ta mới quay sang yêu Trì Mộ…”

Trì Am kỳ quái nhìn nàng ta, cô nương à, ngươi nói thật đấy à? Đâu ra lại có người dễ thay lòng đổi dạ thế?

Nàng lại nhớ đến Tư Ngang của mình, thực sự không nghĩ ra được nếu như nàng cũng thay lòng nhanh như thế, Tư Ngang có một dao đâm chết nàng hay không.

Còn về Tư Ngang thay đổi tình cảm… đúng là chuyện cười, tập tục của Vu tộc mà, hắn chẳng thay lòng được đâu.

“Hắn ta và Trì Mộ cùng mưu hại đại nhân, nói là vì trút giận cho Trì Mộ, cho rằng đại nhân là người lạnh lùng vô tình, đến người thân của mình cũng nỡ để ả trở thành kẻ hạ đẳng, mỗi ngày sai khiến ả, chết cũng đáng đời.” Kể tới đây, Ảnh Thất lại càng thêm phẫn nộ, cảm thấy Hoàng tử Đông Lâm này như kẻ đầu óc có vấn đề.

Cho nên khi nàng ta không hề lưu tình tiết lộ người cứu hắn lúc trước là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, nhìn hắn ta ngây người như khúc gỗ, không nhịn được cười lạnh.

Lúc Tả Khưu Hàng cuối cùng cũng từ chỗ Ảnh Thất biết được người cứu hắn ta chính là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, sắc mặt tỏ rõ ăn năn đau lòng, khiến Ảnh Thất càng thấy nực cười quá thể.

Cho đến khi hai người ta sống ngươi chết không rõ mấy năm rồi mới biết được chân tướng, mới biết mình vẫn luôn yêu lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, cho dù lúc đó có oán hận nàng lạnh lùng vô tình, không hiểu tình cảm, cảm động vì tình yêu của Trì Mộ, nhưng sâu trong tim thực ra vẫn có người này.

Nhưng rồi chính tận tay hắn ta lại hại nàng, khiến nàng không rõ sống chết, hắn ta hiểu rõ tình hình đó, phần nhiều khả năng nàng sẽ không sống nổi.

Linh độc là khắc tinh của Linh Đồ Sư, càng là Linh Đồ Sư có linh lực thâm hậu thì càng chết thê thảm.

“Vì chuyện này mà Tả Khưu Hàng lật mặt với Trì Mộ, bây giờ Tả Khưu Hàng cũng không bước vào Tông gia nữa, Trì Mộ lại ở Tông gia giả dạng là người, lần này chắc ả ta sẽ lấy thân phận của người để tham gia đại hội trừ quỷ.” Ảnh Thất báo cáo lại tình hình.

Trì Am nghi ngờ hỏi: “Ả giả dạng ta tham gia? Giả dạng thế nào?”

Ảnh Thất sững lại một thoáng, nói: “Thuộc hạ cũng không biết ả dùng biện pháp nào mà mười năm nay, ả ta không chỉ bỗng dưng có linh lực hùng hậu, một bước trở thành Linh Đồ Sư cấp Tông sư mà còn trở thành dáng vẻ của người, không nhìn ra được dấu vết của giả dạng, đến khuôn mặt cũng giống y hệt.”

Trì Am nhíu mày, ngón cái vô thức miết lên ngón trỏ và ngón giữa.

Nhìn thấy động tác theo thói quen này của nàng, con ngươi Ảnh Thất co lại. Không có ai hiểu rõ hơn nàng ta thói quen nhỏ này của lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, nàng ta đi theo người này hơn một trăm ba mươi năm, từ khi nàng trở thành lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh.

Trong lòng nàng ta càng chắc chắn, vị này mới là chủ tử mà nàng phụng sự hơn trăm năm qua, giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng rất nhiều: “Đại nhân, Trì Mộ lại dám giả dạng là người, chỉ e rằng ả ta đã có chỗ dựa nên không biết sợ, người nhất định phải cẩn thận.”

Trì Am đáp lời, không nhịn được lại nhìn thêm nàng ta, nhìn thấy vị ảnh vệ này nhắm chặt hai mắt, trong lòng không kìm được mà mềm đi, hỏi: “Tả Khưu Hàng đã lật mặt với ả rồi, còn ngươi thì sao?”

Ảnh Thất dám tìm đến Tả Khưu Hàng ngả bài, đây là biến tướng để Trì Mộ có cơ hội ra tay.

“Thuộc hạ chỉ có một chủ nhân, không phải là Tông gia.” Ảnh Thất nói.

Trì Am nghe ra được ý tứ của nàng ta trong lời này, trong lòng không khỏi có chút âm trầm.

Đợi Ảnh Thất đi rồi, Trì Am nhìn về phía cửa, cười nói: “Man tìm huynh có chuyện gì thế, sao nhanh như vậy đã trở về rồi?”

Tư Ngang đẩy cửa bước vào, sắc mặt hắn không tốt cho lắm.

Trong lòng Trì Am suy xét một chút, cảm thấy những lời vừa rồi của Ảnh Thất chắc bị hắn nghe gần hết rồi, nếu không sẽ không bày ra biểu cảm như thế.

Nàng hắng giọng, giả vờ giả vịt nói: “Huynh về bao lâu rồi?”

“Chưa lâu, vừa lúc nghe được chuyện Thập Tam hoàng tử của Đông Lâm vốn yêu nàng sâu đậm, cảm động trời đất.” Hắn lạnh lùng nói, đôi mắt tím trầm lại khoá chặt ánh mắt lên khuôn mặt nàng.

Trì Am đối mắt nhìn hắn một lát, bó tay nói: “Vậy huynh không nghe thấy Ảnh Thất nói, trước kia ta một lòng tu luyện, không để ý tới chuyện đời, lãnh khốc vô tình, không hề có ý gì với hắn ta à?”

Hắn lại hừ một tiếng, đi đến trước mặt nàng, kéo nàng ôm vào lòng đi tới chiếc giường cách đó không xa.

Hắn ném nàng lên giường, chặn đứng miệng nàng, trực tiếp ép xuống.

Thường những khi bọn họ có xảy ra bất đồng bèn ngủ một giấc. Nếu ngủ một giấc vẫn không giải quyết được thì ngủ nhiều giấc, cũng sẽ giải quyết mọi chuyện thôi.



Ảnh Thất rời đi không lâu lại quay ngược trở lại, tiếp đó phát hiện ra không thể vào cửa.

Nàng ta đi vòng mấy vòng bên ngoài, bỗng chợt phát hiện ra xung quanh có kết giới vô hình, kết giới này không giống với linh đồ trận mà là một loại thuật pháp mạnh hơn.

Lẽ nào là vu thuật? Đúng rồi, đây là địa bàn của Vu tộc…

Ảnh Thất rất nhanh nghi ngờ, vì sao Vu tộc lại bố trí kết giới vu thuật xung quanh phòng chủ nhân của nàng ta? Tuy rằng nàng ta không hiểu nhiều về Vu tộc nhưng biết loại kết giới này không phải Đại Vu bình thường có thể bố trí được.

Đang lúc Ảnh Thất chần chừ bên cạnh kết giới, một giọng nói vang lên: “Vị cô nương Nhân tộc này, không biết ngươi đến đây tìm ai?”

Ảnh Thất quay phắt người, nhìn thấy người đàn ông tuấn nhã mặc áo choàng Vu Thần trắng như ánh trăng dưới nước, vu lực bay lượn xung quanh ông như ánh đèn sáng dưới đêm tối, tản ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, cả vùng đất trời như trở nên ấm áp.

Đây là một Đại Vu.

Trong lòng hơi thắt lại, rất nhanh lại trở nên bình tĩnh, Ảnh Thất hành lễ với người đối diện, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, rất xin lỗi đã làm phiền, ta đến để tìm đại nhân nhà ta…”



“Hình như Ảnh Thất và Man ở bên ngoài…”

Trì Am vội vàng vừa nói vừa đẩy người đàn ông trên người.

“Không cần để ý tới bọn họ…” Hắn vùi mặt trước ngực nàng, giọng nói mơ hồ: “Man là người thông minh, sẽ không ra tay bừa bãi đâu.”

“Ta không lo lắng Man, nhỡ chẳng may Ảnh Thất ra tay thì sao?” Là một ảnh vệ, chức trách của Ảnh Thất là đi theo nàng, bây giờ phát hiện ra phòng bị người ta bố trí kết giới bao vây, nhỡ đâu nàng ta gấp lên thì sao?

“Yên tâm đi, nàng ta không phải là đối thủ của Man.”

Trì Am có chút kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của Man nhã nhặn lịch sự như thế, thực sự không thể hình dung được khi ông ra tay với người khác sẽ thế nào.

Phát hiện ra nàng phân tâm vì người không liên quan, Thiên Vu đại nhân cuối cùng cũng giận thật, hắn cắn một miếng lên chỗ nào đó trên người nàng, đuôi mắt phiếm đỏ có mang theo ý tức giận trách móc, sóng mắt lưu chuyển, nhìn đến mức tim nàng đập nhanh, đến mức quên luôn cả nơi bị hắn cắn.

Thấy ánh mắt của nàng cuối cùng đã tập trung trên người mình, Thiên Vu đại nhân kéo nàng vào lòng.
Bình Luận (0)
Comment