Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 92

Trì Am và Trì Tâm xuống xe xách theo cặp của mình. Trì Tâm hừ một tiếng, quay lưng bỏ đi. Còn Trì Am lịch sự mỉm cười với quản gia, trong lòng càng cảm thấy hành động của Trì Tâm thật sự quá thiếu lễ phép.

Đẹp cũng được, nhưng lịch sự cơ bản thì vẫn cần phải duy trì, đây là phẩm chất cơ bản nhất của một con người.

Quản gia dường như đã quen với loại chuyện này, ông nở nụ cười từ ái chào đón bọn họ về biệt thự.

Trong biệt thự có rất nhiều người hầu mặc đồng phục xinh đẹp, sau khi hai chị em về thì họ liền dồn về rồi tách thành hai đoàn đi theo hai người trở về phòng thay đồng phục trên người ra.

Trì Am mặc một bộ váy công chúa viền ren, nhìn căn phòng để quần áo khổng lồ cùng những dãy quần áo đủ loại, trong lòng cô càng thêm chắc chắn nhà họ Trì ở thế giới này là một gia đình vô cùng giàu có.

Hơn nữa, nhà họ Trì lại lộ ra kiểu tác phong quý tộc kiểu cũ ở khắp mọi nơi, không phù hợp với mọi thế giới mà cô từng xuyên qua.

Sau đó, Trì Am quay lại nhà ăn ở tầng một.

Cô ngồi trong phòng ăn, lập tức có một người thị nữ mang những chiếc bánh ngọt nhỏ rất tinh xảo và nước trái cây mới vắt tới.

Trì Am cũng đang đói bụng, cô cầm cây dĩa nhỏ bằng bạc lên chậm rãi ăn chiếc bánh ngọt mà không ngán kia, hương vị rất vừa miệng.

Chờ sau khi Trì Am ngồi được hơn mười phút, Trì Tâm mới lười biếng đi xuống, ngồi đối diện Trì Am, vẻ mặt lãnh đạm, không thèm nhìn cô.

Người quản gia kia lại đến, hỏi hai cô gái có muốn dùng bữa không.

Trì Am gật đầu, còn Trì Tâm thì không nói gì.

Bữa tối là đồ ăn Tây, khẩu phần không nhiều, Trì Am ăn mới nó được một nửa.

Cô thở dài trong lòng, ăn không đủ no làm sao có sức làm việc đây! Nhưng khi nhìn Trì Tâm ở phía đối diện còn không ăn được một nửa, chỉ mới được một phần ba mà đã có vẻ no rồi, nhíu mày không muốn đụng vào nữa, làm cho Trì Am phải tự vấn lại xem có phải do mình ham ăn hay không.

Ăn tối xong Trì Tâm liền trở về phòng.

Trì Am đi dạo bên ngoài biệt thự một lúc cho tiêu hóa rồi mới quay về phòng làm bài tập.

Lại một lần nữa biến thành học sinh nên Trì Am cũng cảm thấy rất mới lạ, cô ngồi trên bàn học dựa vào bức tường phía nam, lật xem các bài kiểm tra và bài tập của Trì Am, phát hiện mình xem cũng vẫn hiểu, ngoại trừ trí nhớ của “Trì Am” thì còn có cả lý do là vì cô cũng từng là một học bá, đã từng học những kiến thức này ở thế giới hiện đại rồi, cũng chưa quên mất.

Trong phòng không có ai, Trì Am lười biếng dựa lưng vào ghế, hững hờ nghĩ đến mọi chuyện. Hiện giờ cô vẫn chưa nhận được ký ức, không biết thế giới này như thế nào, mọi thứ xung quanh dường như đều có vẻ không chân thực.

Trì Am nhanh chóng làm xong bài tập, liếc mắt nhìn vị trí đối diện, Trì Tâm không ở đây. Trì Am không nghĩ cô ấy sẽ làm bài trong phòng, nhưng hình như mọi người đều coi cách cư xử của hai chị em này là chuyện thường tình, Trì Tâm không làm bài tập cũng là chuyện bình thường.

Đột nhiên, động tác lật sách bài tập của Trì Am hơi khựng lại.

Cô lại cảm nhận được luồng sức mạnh kỳ lạ kia đang dao động.

Trì Am đứng dậy, hai tay chắp sau lưng bước ra khỏi phòng học, men theo luồng sức mạnh dao động kỳ lạ kia đi đến phòng Trì Tâm.

Quả nhiên là có liên quan đến cô em gái này sao?

Trì Am suy nghĩ, vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa ra.

Khoảnh khắc cửa mở ra, trong phòng đột nhiên có một luồng gió thổi tới làm cho cô hơi nheo mắt lại, sau đó cô nhìn thấy Trì Tâm ngồi ở trên giường trong phòng, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Quần áo trên người Trì Tâm hơi xộc xệch, lộ ra bờ vai mượt mà, đôi môi sưng đỏ.

Trì Am là người từng trải, là “tài xế*” lâu năm, bây giờ trông thấy Trì Am thế này, sao lại không biết là đã có chuyện gì được.

(*: Từng trải chuyện giường chiếu)

Cô nhìn quanh phòng nhưng không tìm thấy những người đàn ông nào ở đây.

“Chị vào đây làm gì?” Trì Tâm lộ vẻ xấu hổ, vừa tức vừa giận nói.

Trì Am cười nói: “Đột nhiên nhớ ra Tâm Tâm không viết bài trên lớp nên định đến rủ em làm bài cùng.”

Cô nói như vậy đồng thời âm thầm bước vào đánh giá khắp phòng tắm, tủ quần áo và những nơi có thể giấu người khác, nhưng vẫn không tìm thấy người đàn ông nào.

“Tôi không cần chị lo!” Trì Tâm kéo lại quần áo, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Chị muốn trở thành một học sinh tốt thì tự đi mà làm. Tôi thế nào cũng được, tôi không muốn đạo đức giả như chị!”

Trong lòng Trì Am không đồng ý với câu này, chẳng lẽ cố gắng học tập, xây dựng hình ảnh bản thân hoàn hảo lại là đạo đức giả sao? Đạo đức giả như thế thì có gì sai? Ít nhất cô không hại người, cũng không làm tổn thương người khác, cô chỉ cố gắng làm tốt chính mình mà thôi!

Cô chạm vào khuôn mặt giống hệt mình của Trì Tâm, cười nói: “Làm sao chị có thể mặc kệ em được chứ? Em là em gái của chị mà.”

Đột nhiên, Trì Am mắt sắc nhìn thấy một chiếc lông vũ màu đen bên cạnh Trì Tâm, cô đặt mông ngồi lên nó, âm thầm cầm chiếc lông vũ vào tay, không để Trì Tâm nhận ra.

Trì Tâm bĩu môi: “Tôi chỉ sinh muộn hơn chị nửa tiếng thôi. Chị ra vẻ chị gái trước mặt tôi làm cái gì!”

Trì Am lại nói tượng trưng thêm hai câu nữa rồi cuối cùng bỏ đi với vẻ mặt hết cách.

Sau khi trở về phòng đóng cửa lại, Trì Am lấy chiếc lông vũ màu đen giấu trong ống tay áo ra xem xét thật kỹ.

Nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra đây là lông của loài chim gì.

Đúng lúc này, một trận gió từ ngoài cửa sổ chợt thổi vào, Trì Am vừa cảm nhận được, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực rất lớn ở phía sau đẩy ngã trên thảm...
Bình Luận (0)
Comment