Đây là một thế giới tương đương như thế giới hiện đại, nhưng cũng có chỗ khác với thế giới ở hiện thực. Ở thế giới này, Trì Am có một người em gái song sinh là Trì Tâm, ba mẹ Trì đã đi công tác ở nước ngoài, chỉ có người quản gia và trợ lý cuộc sống là bà Khâu chăm sóc hai chị em họ.
Chị gái Trì Am là sự tồn tại hoàn hảo, là học bá kiếm nữ thần, không có khuyết điểm gì. Còn cô em Trì Tâm thì mảnh khảnh, xanh xao, tính tình ngỗ ngược, thành tích học tập cũng không tốt lắm, tuy là hai chị em sinh đôi nhưng họ lại đại diện cho hai cực phân hóa khác nhau
Bây giờ, em gái của Trì Am không biết từ khi nào đã triệu hồi được một người đàn ông có sức mạnh kỳ lạ, người đàn ông này có thể có thể xuất quỷ nhập thần, có sức mạnh cường đại, đẳng cấp chưa rõ.
Trì Am phát hiện ra thế giới này hơi khó giải quyết.
Sau khi rà soát lại các thông tin cơ bản xong, Trì Am nhìn chiếc lông vũ màu đen dính máu nằm trên thảm.
Quả nhiên người đàn ông đó đã không lấy nó đi.
Sắc mặt khó coi của Trì Am cuối cùng cũng tốt hơn một chút, cô cầm nó lên xem xét thì thấy
máu và chiếc lông đen đã hòa trộn vào với nhau, làm cho chiếc lông đen hiện lên một tia máu, có cảm giác ma quái rung động lòng người.
Trì Am cất cái lông vũ đi, vặn mình, sau khi cảm thấy khá hơn mới chậm rãi đi vào phòng tắm để tăng tinh thần.
Sau khi đã sửa soạn xong, Trì Am mặc đồng phục học sinh sạch sẽ vào rồi mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này đã là 7:30 sáng.
Khi Trì Am đến nhà ăn ở tầng một thì lại thấy Trì Tâm đã ngồi vào bàn và đang ăn sáng rồi.
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô bây giờ mới xuất hiện. Trì Am bình tĩnh quan sát xung quanh, hiểu ra rằng chắc hẳn ngày thường “Trì Am” dậy rất sớm.
“Sao hôm nay chị dậy muộn vậy?” Trì Tâm kinh ngạc hỏi, trong mắt hiện lên vẻ dò xét: “Không phải sáng nào chị cũng dậy lúc 6:00 để chạy bộ sao? Chẳng lẽ tôi qua chị lén lút làm gì à?”
Bà Khâu và quản gia đều nhìn Trì Am với vẻ mặt lo lắng, nói: “Cô Trì Am, sắc mặt cô trông hơi xấu.”
Trì Am cũng cảm thấy bây giờ đúng là mình không khỏe thật, đầu óc nặng nề, chân tay nhẹ bẫng, đây là triệu chứng của cảm lạnh và sốt, trong lòng không khỏi cười khổ
Tối hôm qua cô ngã xuống đất là đã chịu tội một lần rồi, sau đó khi cô bất tỉnh vì sức mạnh kỳ lạ của người đàn ông kia thì lại nằm trên mặt đất cả đêm, thêm vào việc bây giờ vẫn đang là mùa xuân, nhiệt độ ban đêm khá thấp, cô không sinh bệnh mới là lạ đấy.
“Không sao, cho tôi một ly sữa nóng.” Trì Am ngồi xuống đối diện với Trì Tâm, nói với quản gia.
Quản gia đích thân đi chuẩn bị một cốc sữa nóng cho Trì Am, nhìn cô chỉ ăn bữa sáng rất ít thì lại càng thêm lo lắng nói: “Cô Trì Am không khỏe sao? Hay là hôm nay cô nghỉ ngơi ở nhà đi.”
Bà Khâu cũng phụ họa theo.
Trì Tâm hừ một tiếng: “Mấy người không cần lo lắng cho chị ta, chị ta khỏe như bò ấy, chắc chắn không ốm đau gì đâu. Hơn nữa chị ta còn là một học sinh ba tốt kiểu mẫu cơ mà, dù có bị ốm thì cũng phải kiên trì đi học, không nghỉ một tiết nào, làm tấm gương cho tất cả học sinh trong trường đó!” Trong miệng tuy toàn lời khen, nhưng chỗ nào cũng lộ ra ý mỉa mai.
Lời này thực sự không khiến người khác vui vẻ gì, cho dù bà Khâu và quản gia đã quen tính cách của Trì Tâm thì vẻ mặt cũng không quá tán thành, nhưng cũng không tiện xen vào chuyện của hai chị em họ.
Trì Am không muốn làm sụp đổ thiết lập tính cách của mình, vì vậy lập tức nở nụ cười: “Mọi người lo lắng, tôi sẽ không sao đâu.”
Ăn sáng xong hai chị em cùng nhau đi học.
Xe đưa họ đến trường xong, hai chị em vừa xuống xe đã đường ai nấy đi, rõ ràng là quan hệ không tốt.
Bây giờ Trì Am không có trí nhớ của thế giới này, tuân thủ nguyên tắc làm nhiều sai nhiều nên cô không dám hành động hấp tấp như ngày hôm qua nữa. Cô không để ý đến Trì Tâm, lần theo phương hướng hôm qua mình đã ghi nhớ để đi đến phòng học.
Sắc mặt Trì Am hôm nay rất tệ, khi cô đến lớp ai nhìn thấy cô cũng phải hỏi xem cô có bị bệnh hay không.
Trì Am chịu đựng cảm giác khó chịu không khỏe, cười nói tuy không thoải mái lắm nhưng không có gì đáng ngại.
“Nếu thật sự không thoải mái thì tốt nhất cậu nên xin nghỉ phép về nhà nghỉ ngơi đi, giáo viên sẽ đồng ý thôi.” Viên Viên khuyên nhủ.
Trì Am xoa cái đầu choáng váng của mình, nói: “Yên tâm, tớ vẫn học được.”
Sau khi học xong hai tiết, Trì Am vẫn bị sốt nhẹ, vì thế giáo viên liền nhờ bạn học dìu cô đến phòng y tế trường.
Hôm qua em gái hôn mê được đưa đến, hôm nay chị gái lại ốm sốt, bác sĩ không khỏi mỉm cười kê đơn thuốc cho cô: “Mấy ngày nay chị em em thật sự có duyên với phòng y tế trường đấy nhỉ. Nhưng cái loại có duyên này thì tốt nhất vẫn ít đi thì hơn.”
Trì Am cố giữ tỉnh táo nói: “Cám ơn thầy, em cũng hy vọng như vậy.”
Bác sĩ kê đơn thuốc hạ sốt cho cô, chờ cô uống thuốc xong thì để cô nằm nghỉ trên giường trong phòng y tế.
Viên Viên đưa Trì Am đến, nhờ bác sĩ trường để ý giúp chăm sóc giúp mình rồi quay lại lớp học tiếp tục tiết học.
Tác dụng của thuốc đến rất nhanh, Trì Am đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trong giấc mơ cô cũng không thể ngủ yên. Có lúc cô mơ thấy Tự Ngang ở thế giới này, có lúc lại mơ thấy Tự Ngang đã sống ngàn năm chỉ để đợi cô, rồi mơ thấy Niên và Diops. Tất cả họ đều không có ngoại lệ, họ đều nhìn cô bằng đôi mắt đầy bi thương khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng, khó chịu đến mức chỉ muốn khóc mà thôi...
Đột nhiên có một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt trán cô, Trì Am cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vươn tay nắm lấy bàn tay kia, lẩm bẩm nói: “Đừng đi...”