Ngày thứ hai Mộ Thanh đi đến tiểu viện của Quân Nhất Ngôn ở Ngu Thành từ sớm.
Lúc này Dương Văn Thư bỏ nhà trốn đi, cũng may vận khí của nàng không tồi, vừa đến Ngu Thành đã gặp Quân Nhất Ngôn, cũng thuận theo tự nhiên ở trong tiểu viện của Quân Nhất Ngôn. Vốn dĩ Mộ Thanh cảm thấy không sao cả nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Giống như những thú đực để ý đến lãnh địa của mình, nữ nhân Mộ Thanh hắn thích làm sao có thể ở tiểu viện của nam nhân khác, cho dù nam nhân kia là tỷ phu của hắn.
Là thời điểm nên mua một cái tiểu viện, một tiểu viện thuộc về bọn họ.
Càng muốn, nam nhân đơn thuần này càng khát khao và vui vẻ.
“Tại sao hôm nay đến sớm như vậy?” Dương Văn Thư mềm mại nói với Mộ Thanh, khi ngước mặt cười, một sợi tóc lướt qua cái cổ trắng nõn, bộ dáng nữ nhân mềm mại động lòng người, Mộ Thanh nhìn thấy, trong lòng nóng lên.
Thật sự rất muốn mỗi ngày đều được nhìn nàng như vậy, mỗi sáng sớm đều sẽ cười như vậy với hắn, nói câu chào buổi sáng.
“Khụ khụ, ta đến xem tâm tình của ngươi có tốt hơn chút nào hay không...? Ngươi, ngươi vẫn tốt chứ?” Vừa thấy quầng thâm dưới đôi mắt của nàng, hắn đã biết nàng không nghỉ ngơi tốt, Mộ Thanh nắm quyền, cố gắng giả bộ không thèm để ý, nói: “Chuyện này không phải ngươi sai, ta đã điều tra được có người cố ý.”
“Sao? Thật sự?”
Mộ Thanh nói kỹ càng tỉ mỉ toàn bộ mọi chuyện cho Dương Văn Thư biết, đó chính là y quán khác đỏ mắt với danh khí của Dương Văn Thư, muốn ngáng chân nàng, chèn ép nàng một chút. Mộ Thanh không nói ra, hắn đã xử lý người chủ mưu phía sau. Nếu Dương Văn Thư muốn mở y quán ở Ngu Thành, như vậy hắn cũng chỉ đành ở sau lưng ủng hộ nàng nàng được.
Có chút chuện hắc ám không cần thiết để nàng biết khiến nàng không vui vẻ.
“Khụ khụ, ta muốn mua một tiểu viện, ngươi giúp ta nhìn xem có được không?” Mộ Thanh đột nhiên nghĩ đến, nếu muốn mua một tiểu viện thuộc về hai người, như vậy tại sao không để nàng cùng nhau tham dự, ở trong phòng lưu lại cùng nhau dấu vết của bọn họ ở khắp mọi nơi.
“Nhưng ta... Được.” Vốn dĩ Dương Văn Thư vẫn muốn tiếp tục đi chữa bệnh từ thiện, nhưng mà chuyện hôm qua thật sự khiến nàng thương tâm, hôm nay nghỉ ngơi một chút đi cùng Mộ Thanh cũng tốt.
Một chỗ trong tiểu viện.
“Ta cảm thấy nơi này rất tốt nha!” Ai nói chỉ có nữ nhân mua đồ mới dây dưa dây cà? Nam nhân cũng vậy! Đây cũng là tiểu viện thứ mấy đi xem rồi, Mộ Thanh còn luôn ngại này ngại kia. Hiện tại sắc trời cũng có chút tối, Dương Văn Thư mệt mỏi chỉ muốn trở về nghỉ ngơi.
“Nhưng mà ánh sáng của chủ viện không tốt.” Chủ viện chính là nơi ở của bọn họ sau này, làm sao để ánh sáng không tốt được, như vậy không phải là ủy khuất Dương Văn Thư hay sao?
Nếu không phải muốn mua càng nhanh càng tốt, Mộ Thanh sẽ phải đi tìm một chỗ có phong thuỷ tốt, trực tiếp xây một cái, xem ra vẫn là mua một cái ở trước, sau đó lập tức đi tìm người xây một cái.
“Nhưng ta thích vườn hoa nhỏ trong viện này, nếu có một bàn đu dây thì tốt rồi.”
“Vậy được, chúng ta mua tiểu viện này đi!”
“Sao?”
Động tác của Mộ Thanh rất nhanh, thấy Dương Văn Thư thật sự thích tiểu viện này hắn lập tức mua, trả tiền tìm người tu sửa một lần nữa, đến tận khi bọn họ trở lại tiểu viện của Quân Nhất Ngôn, Dương Văn Thư vẫn mơ mơ màng màng.
“Tại sao ngươi lại mua?” Rõ ràng lúc đó còn ghét bỏ.
“Khụ, không phải... Nàng thích sao...?” Mộ Thanh mặt đỏ hồng, cuối cùng nói một câu rất nhẹ, lại rất rõ ràng truyền vào trong tai Dương Văn Thư.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không dám nhìn đối phương, cứ như vậy đứng ở cửa mặt đỏ, không nói gì.
“Ở trong nhà nam nhân khác không tốt, sau khi tiểu viện tu sửa xong, nàng lập tức dọn qua đi.”
“Có thể... Ngươi cũng là nam nhân...”
“... Vậy nàng nói nàng dọn hay không dọn?!”
“Dọn...”
Dương Văn Thư đáp ứng chính là một tin tức, là một đôi ngây thơ, biểu đạt suy nghĩ ngắn gọn muốn ở bên nhau về phía đối phương.
“Ta đột nhiên có chút khát nước, có thể đi vào uống nước không?”
“Ừ, được.”
Dọc theo đường đi Mộ Thanh vàDương Văn Thư đều nhìn trộm nhau, mỗi khi phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, luôn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trái tim nhảy thình thịch cực nhanh, ngay cả không khí giữa hai người cũng là màu hồng phấn.
“Mộ Thanh...”
“Dương Văn Thư...”
Vô cùng ăn ý đồng thời mở miệng, tầm mắt cuối cùng cũng nhìn vào nhau, lặng im hồi lâu cũng không chịu dời đi.
“Chàng nói trước đi.” Cuối cùng vẫn là Dương Văn Thư đỏ mặt, dời ánh mắt, cầm lấy ly trà, định che giấu một chút.
“Ta, ta muốn cưới nàng!”
“Khụ khụ khụ... Cái gì?”
“Tại sao nàng ngốc như vậy chứ, uống trà mà cũng bị sặc!” Mộ Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, chờ nàng ho xong.
Bàn tay Mộ Thanh dày rộng hữu lực, cách y phục nàng cũng có thể cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay của nam nhân, trong nháy mắt đụng vào lưng nàng, nàng giống như bị điện giật, toàn thân đều tê dại. Nàng muốn né tránh, nhưng mà Mộ Thanh không muốn nàng né tránh mình.
“Dương Văn Thư... Thư thư... Ta muốn cưới nàng...”
Tiếng nói thâm tình nỉ non cuối cùng biến mất ở giữa đôi môi của hai người, gần như chỉ đơn thuần đụng vào cũng khiến hai người cả người nóng lên, giống như muốn hòa tan vào nhau. Dương Văn Thư nhẹ giọng ưm một tiếng, nếu không phải nhờ Mộ Thanh, nàng lập tức mềm xuống mặt đất. Nàng khẩn trương ngượng ngùng nhắm mắt lại, lông mi rung động, trong lòng Mộ Thanh nổi lên thương tiếc, ôm nàng, khẽ liếm cánh môi của nàng, đầu lưỡi lướt qua cánh môi, lưu lại một vệt nước phía trên.
“Mộ, Mộ Thanh... Ưm...”
Nam nhân thừa dịp nàng mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi nhân cơ hội đi vào, đầu lưỡi lấp đầy toàn bộ khoang miệng của nàng, lướt qua lợi của nàng đến hàm trên mẫn cảm... Vừa mới bắt đầu động tác Mộ Thanh vẫn còn ngây ngô, gập ghềnh, nhưng hắn nhanh chóng học được, biết thế nào khiêu khích nữ nhân. Không ngừng đoạt lấy không khí trong miệng nàng, hơi thở cực nóng xâm nhập vào nàng, ngón tay ở trên lưng nàng chậm rãi di chuyển, thẳng đến khi nữ nhân sắp hít thở không thông mới buông tha nàng.
“Thư Thư... Thích sao?”
“Ừm...”
Dương Văn Thư nằm ngửa ở trên giường, đầu óc trống rỗng, không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển thành như thế này.
Nàng nửa trên để trần nằm ở trên giường còn môi lưỡi và tay của nam nhân không ngừng di chuyển khắp người nàng, lưu lại một cái lại một cái ấn ký hồng nhạt, lúc nay vai ngọc nửa lộ, đầu Mộ Thanh chôn ở hõm vai của nàng liếm láp xương quai xanh của nàng, một bàn tay xoa nắn ngực nàng, thỉnh thoảng nhẹ vê nụ hồng anh, trêu chọc khiến thân thể nàng không ngừng run rẩy, mảnh mai vô lực rồi lại rên rỉ vô cùng mê người.
“Mộ Thanh... Không cần như vậy... Ưm...” Nàng muốn kháng cự loại tình triều xa lạ này, trong miệng cự tuyệt, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật, không ngừng di chuyển vòng eo, làm toàn bộ bầu ngực rơi vào trong tay nam nhân.
“Thư thư, ta yêu nàng... Rất yêu, rất yêu, rất yêu...” Mộ Thanh nhìn đôi mắt nàng, vô cùng thâm tình nói ra tình yêu của mình.
“Ta, ta cũng tâm duyệt với chàng...”