Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 177

Editor: QR - diendanlequydon

Đội của Âu Dương Hạo vừa đến đã bị người gọi lại, cách bờ sông không xa có một thi thể nằm lẻ loi.

“Đội trưởng, anh đến xem một chút.”

Âu Dương Hạo sắc mặt nghiêm túc đi qua, trong nháy mắt thấy thi thể, sắc mặt của anh cũng không phải chỉ khó coi đơn giản như vậy. Đây đã là thi thể thứ ba, những người mất tích không ngừng lấy hình thức thi thể xuất hiện, mặc kệ là ai, trong lòng cũng sẽ cảm thấy đặc biệt nghiêm trọng. Tất cả mọi người đều cho rằng Âu Dương Hạo vì hung thủ phía sau màn mà tâm tình bị phá hủy nhưng Âu Dương Hạo lại không nghĩ như vật, cách những người này bị giết vô cùng đồng nhất mà Âu Dương Hạo đúng lúc quen thuộc người có thủ pháp giết người như thế này.

Tất cả nạn nhân là một đao đâm đúng chỗ trí mạng ở cổ. Sau khi pháp y nghiệm thi cũng đưa ra kết luận giết người chính là một người phụ nữ, toàn bộ miệng vết thương đều không phải rất sâu, lực đạo không mạnh hơn nữa thông qua hình dạng vết thương, vị trí trên thi thể, hung thủ là một người phụ nữ khá gầy yếu cao khoảng 160-165cm.

Tất cả mọi thứ đều rất phù hợp với Y Bối Nhi.

Nhưng mà anh biết không phải do Y Bối Nhi làm, theo như độ hư thối của thi thể biểu hiện thời gian tử vong của thi thể phát hiện sớm nhất chính là năm ngày trước. Mà năm ngày trước Y Bối Nhi còn đang bị anh đè ở trên giường hung hăng làm tình, thương càng thêm thương căn bản không xuống giường được.

Âu Dương Hạo không biết làm sao, có hơi nghi ngờ có người nào đó có ý định giá họa cho Y Bối Nhi nhưng mà giá họa Y Bối Nhi có chỗ tốt gì sao?

Hơn nữa ai lại biết thói quen và thủ pháp của Y Bối Nhi chứ? Thậm chí thân hình, sức lực đều không chênh lệch!

Sắc mặt Âu Dương Hạo không tốt, phân phó điều tra những người đã chết lúc còn sống có quan hệ gì hay không, dùng những tư liệu để tìm ra quy luật giết người và mục đích của hung thủ.

“Chú đã về rồi?”

Âu Dương Hạo vừa vào cửa đã thấy một cô gái nhỏ đeo tạp dề, nói nói cười cười chờ anh, đôi khi không phải cầm nồi thì đang cầm giẻ lau, cứ thế Âu Dương Hạo luôn có loại ảo giác mình đã cưới vợ.

Âu Dương Hạo lên tiếng rồi vào thư phòng, Y Bối Nhi cũng không buồn rầu, mỉm cười xoay người vào phòng bếp tiếp tục bận việc.

Thư phòng là lãnh địa riêng tư của anh, Âu Dương Hạo đặc biệt coi trọng căn phòng này, cho dù là Y Bối Nhi hiện tại cũng không thể đi vào.

Ngón tay để trên tay ghế dựa, cái được cái không gõ gõ, đôi mắt nhìn chằm chằm tư liệu đội viên mới vừa gửi tới, bên trong là thông tin của mấy người bị hại.

Anh xem cực nhanh, hơn mười mấy trang giấy rậm rạp chữ viết, anh liếc mắt một cái, nhanh chóng xem xong tất cả tư liệu. Tất cả tư liệu không ngừng chồng chéo ở trong đầu, giống như vô số đường thẳng giao nhau, có những đường là đường thẳng song song không hề có giao thoa, có những đường thẳng chỉ có một giao điểm, còn có những đường là đường cong rắc rối phức tạp.

Rồi anh nhanh chóng phát hiện một vấn đề, trong cuộc đời của những người này, bạn bè xã giao, sở thích hình như thật sự không hề có điểm giống nhau nhưng cuối cùng Âu Dương Hạo vẫn là phát hiện bọn họ có sự giao thoa ngắn ngủi, đó chính là nhà họ Y.

Năm đó nhà họ Y ở thành phố này thật sự có thể nói là xưng bá một phương, thương nghiệp chính trị đều có đọc tin tức vê họ. Nhưng mà cuối cùng chủ của nhà họ Y cũng chính là bố mẹ của Y Bối Nhi đồng thời mất đi chỉ để lại Y Bối Nhi tuổi còn nhỏ.

Cũng may bố mẹ của Y Bối Nhi sớm có chuẩn bị, để lại di chúc chuẩn bị con đường về sau cho Y Bối Nhi, nếu không một khối tài sản to lớn như thế kể cả Y Bối Nhi đều sẽ bị những họ hàng phương xa giống như sài lang đó ăn sạch không chừa lại một chút.

Một gia tộc lớn biến mất chỉ nổi lên một chút gợn sóng, lúc ấy Âu Dương Hạo vẫn chỉ là một cảnh sát nhỏ cũng đã phát hiện chuyện không đúng, ngay cả vụ tai nạn xe cộ kia anh cũng cảm thấy nghi ngờ. Chẳng qua chuyện này không phải chuyện anh cảm thấy hứng thú, bởi vậy chỉ ở trong đầu dạo qua một vòng anh đã buông xuống mặc kệ.

Lúc sau anh gặp Y Bối Nhi.

Lúc ấy Âu Dương Hạo kiên quyết hạ quyết tâm điều tra một lần lại bị cấp trên cảnh cáo vài lần. Nếu không phải cấp trên rất coi trọng anh vậy không phải chỉ cảnh cáo đơn giản như vậy, từ đó anh cũng biết chuyện của Y Bối Nhi cũng không phải đơn giản như vậy.

Nhưng mà chuyện này cũng không có nghĩa anh không thu hoạch được gì.

Anh nhăn mày, lấy di động nhấn một dãy số.

“Là tôi, cậu giúp tôi tra vài người, phải nhanh.”

Ngoài cửa sổ bất tri bất giác đã xuất hiện ráng hồng, một vòng khói chậm rãi dâng lên ở không trung, ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc, khuôn mặt tuấn lãng đầy nam tính như ẩn như hiện trong sương khói, yên ổn thêm một ít tối tăm.

“Nhà họ Y.”

Toàn bộ mọi chuyện, Y Bối Nhi đều hồn nhiên không biết.

Khi cô hoàn toàn thanh tỉnh, hai nhân cách hợp làm một, tính cách trở nên cực kỳ mâu thuẫn, giống như hiện tại nếu như theo tính cách bình thường của cô hẳn đã sớm nhào vào, ăn người đàn ông kia sạch sẽ mà không phải ở chỗ này rửa tay nấu canh.

Trong lòng cô tự an ủi chính mình, bên ngoài anh đã quá mệt mỏi nên nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống đầy đủ, bắt được dạ dày anh chính là bắt được trái tim anh.

Nhưng mà! Nhưng mà! Nhưng mà! Cô đã suốt một tuần không có ăn thịt đâu nha!!!

Khụ khụ, nhu cầu của cô cũng không phải mãnh liệt như vậy, đây không phải do sợ anh nghẹn hỏng hay sao? Chẳng lẽ bản thân cô không có sức quyến rũ? Bằng không một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, mỗi ngày các loại ám chỉ cầu làm tình, vì sao Âu Dương Hạo vẫn quân tử như Liễu Hạ Huệ vậy?

Tóm lại, cô chính là chán ghét cuộc sống không được ăn thịt!

Cho dù nghĩ đi nghĩ lại như vậy nhưng trong lòng cô cảm giác thẹn và rụt rè còn sót lại vẫn khiến cô chỉ dám ý dâm Âu Dương Hạo như vậy, ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Âu Dương Hạo vì vụ án này mà lo lắng mấy ngày, ngay cả khi ăn cơm trong tay vẫn cầm tư liệu ở không ngừng lật xem, suy nghĩ quá độ khiến trong đầu anh không ngừng vang lên tiếng ong ong.

Lần đầu tiên anh lo lắng một vụ án như vậy, đồng thời trong lòng cũng ẩn ẩn có vài phần hưng phấn, nếu anh bắt được hung thủ phía sau...

Sau khi ăn xong cơm chiều, cô thuần thục dọn dẹp chén đũa, giẻ lau tung bay vài cái đã lau sach mặt bàn tràn đầy vết bẩn thành sáng trắng như tuyết, anh nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé linh hoạt kia như suy tư điều gì.

“Bối Nhi.”

“Sao?”

“Chú muốn biết ai dạy cháu cách giết người.” Bắt đầu từ khi cô mười sáu tuổi, lần đầu tiên giết người thủ pháp của cô cũng dứt khoát, lưu loát như vậy căn bản không giống như là tay mới mà ngược lại giống như sát thủ được huấn luyện đã lâu.

“Cái này sao? Ưm... Cháu đã hứa giữ bí mật với một người, không thể nói! Có phải có chuyện gì hay không?” Trong lòng Y Bối Nhi căng thẳng, cô trầm ngâm một hồi, nghiêng đầu ra vẻ thần thần bí bí nhưng lại không chịu nói thật cho Âu Dương Hạo.

Âu Dương Hạo nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, Y Bối Nhi vẫn không chịu thỏa hiệp, anh đành phải đẩy tư liệu trong tay về phía Y Bối Nhi: “Tự cháu nhìn xem đi.”

Y Bối Nhi bình tĩnh tiếp nhận tư liệu, bình tĩnh nhìn xong, cũng chỉ có một mìn cô biết trong lòng cô đang sóng to gió lớn nhưng trên mặt lại mảy may không hiện. Âu Dương Hạo vốn tưởng rằng sau khi Y Bối Nhi xem xong lập tức sẽ sẽ thành thành thật thật nói ra, ai ngờ cô xem xong, vẻ mặt thoải mái rời đi, bưng mâm chén đũa rời đi!

“Từ từ, câu trả lời của cháu đâu?” Bàn tay lớn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, anh siết chặt bàn tay, sắc mặt càng thêm khó coi, vô cùng tức giận khi cô không nghe lời.

“Muốn biết? Đó chính là không có câu trả lời nha!” Y Bối Nhi nghịch ngợm chớp chớp mắt, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi bản tay của anh, xoay người đi sang chỗ khác, trên mặt lại không có một chút cảm xúc nào
Bình Luận (0)
Comment