Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 182

Editor: QR - diendanlequydon

“Ta đáp ứng giúp ngươi nuôi nàng lớn lên, điều kiện chính là nội đan của ngươi và Trường Sinh Diệp, ngươi cho rằng giao dịch này thế nào?” Nam nhân mặc trường bào màu đen, một con rồng thêu chỉ vàng như ẩn như hiện vô cùng âm trầm nhưng thần sắc đầu rồng nổi trên vai lại vô cùng dịu ngoan.

Một con vật thân hình khổng lồ hồ tựa vào một cành khô thô to, sau lưng có sáu cái đuôi thật dài, trên bộ lông tuyết trắng dính đầy tro bụi, lúc này nàng vô cùng suy yếu, kêu ô ô vài tiếng với nam nhân trước mặt.

Nam nhân nghiêng tai lắng nghe, tự hỏi một hồi lâu mới trả lời: “Cũng được, ta có thể giữ nội đan của ngươi để lại cho nàng nhưng Trường Sinh Diệp ngoại trừ ta thì không thể cho ai.” Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng chuyển động trên không trung, nơi ngón tay đi qua xuất hiện kim quang lập lòe: “Nguyện ý thì ký đi.”

“Ô ~~~” Một tiếng kêu dài như vui như buồn. Nàng bức ra một chút máu từ giữa trán, kỳ dị dung hợp với khế ước, tầng mây bị phá ra, ánh sáng màu vàng chiếu xạ trên người nàng, chỉ thấy nàng từng chút từng chút một hóa thành hư vô, một cái đuôi dài vẫn chưa biến mất cuốn lên cái gì đó đưa cho người nam nhân.

Nam nhân nhẹ nhàng tiếp nhận, giữa tay hắn là một con hồ ly nho nhỏ trắng như tuyết giống như một con sói, nàng mảnh mai nằm ở trong tay hắn nhỏ giọng nức nở, trên cổ đeo một mảnh lá cây xanh biếc đang lóe sáng.

Ngay khi con hồ ly to lớn sắp biến mất, nam tử nhẹ giọng nói với nàng một câu: “Sau này, nàng tên là Bối Bối.”

Hồ ly gật đầu, hoàn toàn biến mất trong thiên địa, chỉ còn lại một viên nội đan màu bạc chậm rãi dừng ở lòng bàn tay nam nhân.

Bối Nhi vẫn luôn rất suy yếu, mắt mở to bị người ta đút cho cái gì rồi lập tức ngủ say lần nữa, cuộc sống giống như sâu gạo như vậy trong lúc cô mơ mơ màng màng lại còn cảm thấy vô cùng thích ý.

Đến cuối cùng khi  tinh thần của cô cảm thấy tốt hơn một chút, ánh mặt trời chiếu ở trên người ấm áp dào dạt, chẳng qua...

Vì sao cô có bốn chân!!!

Bốn, cái, chân!!!

Cô sụp đổ vô cùng, chạy đến chỗ chậu nước, soi bóng mình trong nước, rồi sau đó cô nhìn thấy cái gì?

Một con vật toàn thân tuyết trắng giống như một con chó? Lỗ tai hình tam giác, đôi mắt màu lam nhạt và cái đuôi giống tựa hồ ly. Ở thế giới cũ của cô, cô rất muốn nuôi chó vì vậy đã nghiên cứu thật lâu, đây rõ ràng là chính là chó trượt tuyết Siberia toàn thân màu trắng, tên là Husky!

Được rồi, cô sống không còn gì luyến tiếc nhìn chính mình trong nước, đến tận khi có một giọng nam dịu dàng vang lên:

“Ngốc bên cạnh chậu nước sao lại không uống nước?”

Phẫn nộ ngẩng đầu, ảnh ngược trong đôi mắt màu lam nhạt là bộ dáng của người đàn ông, ngoài ý muốn hình ảnh cô nhìn thấy lại không phải là trắng đen mà giống như con người, là thế giới có nhiều màu sắc. Mà người đàn ông này, cô lại không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả ra.

Cô chỉ có thể nghĩ đến một câu, đây là một người đàn ông bước ra từ tranh thủy mặc.

“Tại sao lại ngốc như vậy chứ?”

Lông trên đầu bị người đàn ông vuốt ve, cô thật đáng xấu hổ bởi vì thoải mái mà đôi mắt si mê, trong miệng phát ra tiếng ư ử giống như làm nũng.

Rồi sau đó cô cứng lại rồi.

OMG! Cô đang làm gì? Xuyên vào trong thân thể một con chó cũng đã rất mất mặt, thế nhưng cô còn chìm đắm trong những cái vuốt ve của người đàn ông?

Tự cho mình một chữ SB viết hoa, không giải thích!

“Có phải đói bụng hay không? Phải nhanh lớn lên nha ~” Người đàn ông đứng dậy, ngón tay ở không trung điểm vài cái, một chậu cơm bay tới trước mặt cô, một chậu đồ ăn toát ra mùi hương nồng đậm: “Ăn cơm cho giỏi như vậy mới có thể sớm giữ nhà một chút nha ~”

Vốn dĩ đang đắm chìm trong mùi hương của đồ ăn và những cái vuốt ve dịu dàng của người đàn ông, Bối Nhi lập tức cứng đờ.

Gì? Giữ nhà? Bối Nhi xoay người đưa lưng về phía người đàn ông, chỉ còn kém không viết ở trên lưng viết bốn chữ “Tôi không vui”!

“Mau ăn nha, lạnh rồi ba lập tức đổ đi nha ~”

Lỗ tai Bối Nhi giật giật, không quá mười giây đồng hồ vẫn rất không có cốt khí xoay người lại, từng miếng từng miếng nuốt xuống.

Cốt khí cái gì, ở trước mặt đồ ăn ngon đều đi gặp quỷ đi!

Một căn nhà trang hoàng cực kỳ cổ kính, hai bên trái phải cửa hàng đồ cổ đều là cửa hàng mặt tiền vô cùng hiện đại hoá, hòa hợp với nhau vô cùng quỷ dị. Mà bên ngoài cửa hàng kỳ quái này còn có một con Husky màu trắng canh cửa, chuyện này càng thêm kỳ quái.

Lần này Bối Nhi tên là Bối Bối, đặt tên thú cưng tùy ý như vậy có thể thấy được quả thực có người muốn làm nhục đời cô, không, là đời chó.

Cô trưởng thành rất nhanh, mới chỉ có ba tháng cũng đã phát triển thành một con chó cỡ trung, hơn nữa vẫn còn đang lớn lên! Cô nâng móng vuốt của mình lên, liếm liếm, a ~ Có lẽ cô không phải một con Husky bình thường, là hệ thống lựa chọn có thể bình thường sao?

A, cô sống quá an nhàn, cũng quên mất chuyện làm nhiệm vụ. Chẳng qua, làm một con chó, cô phải làm nhiệm vụ như thế nào? Người thú play? Thú thú play?

Ai, mấu chốt nhất chính là nam chính của cô còn chưa xuất hiện đâu.

“Gâu ~~~” Cuộc sống của chú chó đáng thương như thế nào vượt qua đây ~~~

“A, Bối Bối đang phơi nắng à? Thật là đáng yêu quá a ~~~” Bên trái cửa hàng đồ cổ là một tiệm trang điểm, mỗi ngày chuyện bà chủ thích trang điểm đậm và nhân viên cửa hàng thích nhất chính là chảy nước miếng với Bối Bối.

Bối Bối toàn thân màu trắng, màu lông dưới ánh mặt trời lóe ngân quang, trên người không có mùi lạ còn thơm ngào ngạt, thoang thoảng mùi sữa, hơn nữa cho dù lúc này cô là một con chó cỡ trung cũng không ngăn được khuôn mặt ngốc manh và khí chất thích phạm tội lại vờ ngớ ngẩn, dùng từ của người trong tiệm trang điểm hình dung tới nói chính là ngốc manh.

Đối với những lời ca ngợi của nhân loại này, Bối Bối rất khinh thường quay đầu.

Sao? Cô vô cùng xinh đẹp, sức quyến rũ vô biên chính là như vậy đó ~~~ Mỗi ngày đều được ca ngợi như vậy, cô ngước nhìn trời, là một con chó xinh đẹp áp lực thật lớn nha~~~

Cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao, nhờ thị lực tốt cô thấy mấy đứa bé đuổi theo một con mèo không bỏ, dùng nhánh cây đánh mèo con còn liên tục dùng cục đá ném vào người mèo con. Bối Bối thấy trên người mèo con có vết thương sâu có thể nhìn thấy được cả xương, những vết cắt, vết bầm tím nhiều vô số kể, thậm chí trên lỗ tai còn có vết bỏng!

Cô nhe răng, cong chân chạy về phía mèo con.

Ghét nhất chính là người ngược đãi động vật và trẻ con!

Bối Bối tung người nhảy đến, che ở trước mặt mèo con, giúp nó che chắn những cục đá và cành cây, nhe răng thấp giọng rít gào, móng vuốt bén nhọn để lại vết cắt trên mặt đất.

Đám con nít kia chưa từng gặp qua chuyện như vậy, toàn bộ cả đám phát run, sợ tới mức nước mắt cũng sắp chảy xuống.

Bối Bối làm bộ muốn cắn bọn nhỏ, cái này khiến bọn nhỏ hoàn toàn tan vỡ, mỗi đứa chạy trốn như bay, trong miệng còn kêu gào ‘ba ơi, mẹ ơi, cứu con’!

Hừ, ghét nhất loại trẻ con như vậy!

Liếm móng vuốt, móng vuốt xinh đẹp của cô bị phá hỏng rồi, thật khó chịu a ~~~ Vì móng vuốt của cô kêu hai tiếng, sau đó cô mới nhớ tới mèo con sau lưng.

“Gâu?” Cậu có sao không?

“Miao....? Rất có chuyện, con chó ngu ngốc này...

Không đợi Bối Bối tức giận, con mèo trước mắt thẳng tắp ngã xuống. Bối Bối để sát cái mũi ướt át của mình ngửi ngửi thân thể của mèo con, thế mới biết so với tưởng tượng, vết thương của mèo con nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Cô không dám chậm trễ, lập tức ngậm mèo con chạy như bay về cửa hàng đồ cổ.

A~ Cô phải về nhà để ba ba tẩy hàm răng cho cô, làm một con chó ưu nhã, cô không muốn thúi thúi ~~~
Bình Luận (0)
Comment