Trên người Hải Bối Nhi chỉ mặc một cái áo sơmi to rộng, bàn chân để ở trên sô pha chơi máy tính, chẳng qua mặt cô nghiêm túc và giao diện nhanh chóng hiện lên trên máy tính chứng minh cô cũng không phải “Chơi” đơn giản như vậy.
Mộ Lâm bưng mâm đựng trái cây đi tới, nhìn áo sơmi trên người Hải Bối Nhi, trong mắt hiện lên sự thỏa mãn và chiếm hữu.
Mỗi người đàn ông luôn có chút tiểu tình kết như vậy, anh cũng không ngoại lệ.
Trên người cô mặc quần áo của anh, dính đầy hơi thở của anh, loại cảm giác này thật sự vô cùng tốt.
Đặc biệt đường cong lả lướt của Hải Bối Nhi khiến áo sơmi tạo thành một dáng vẻ mê người, mấy cúc áo phía trên đều sắp bị căng bạo, hơn nữa núm vú còn nổi lên.
Cầm nĩa cắm một miếng trái cây, trực tiếp để ở bên miệng cô, sau khi Hải Bối Nhi nhai nuốt, dứt khoát đóng máy tính, trở tay chế trụ cổ anh, sau đó là một nụ hôn sâu, mùi thơm trái cây lan tràn trong miệng.
Từ khi cô bị anh các loại lấy cớ giữ lại trong nhà anh, loại tình huống này đã thấy nhiều không trách, thậm chí cô còn rất hưởng thụ loại thân mật này với anh, đương nhiên Mộ Lâm cũng càng thêm hưởng thụ.
“Không biết kim chủ vừa lòng với sự hầu hạ của em không?”
Hải Bối Nhi cười, mi mắt cong cong, rõ ràng cô mới là người được hầu hạ lại đổi trắng thay đen, Mộ Lâm cũng không giận, lại đưa cho cô một miếng trái cây.
“Rất vừa lòng.” Hơn nữa vô cùng vừa lòng.
Hải Bối Nhi nghĩ đến kế hoạch cô vừa mới bày ra, cô trộm liếc mắt nhìn anh một cái, trong lòng không biết vì sao có chút ưu sầu.
“Xảy ra chuyện gì?”
Mộ Lâm sờ khuôn mặt cô, xúc cảm trơn mềm làm anh lưu luyến quên phản ứng, cuối cùng trực tiếp hôn một cái thật sâu.
“Em vừa mới, ưm... Động tay động chân vào việc làm ăn của chồng trước một chút, anh có thể cảm thấy em làm như vậy... Không được tốt hay không?”
Nói động tay động chân một chút là còn nhẹ, cô quả thực ép công ty của Trần Nghị đi vào tử lộ, đời này Trần Nghị cũng đừng nghĩ đến việc buôn bán, một thương nhân không trung thực làm sao có thể buôn bán.
Nhưng cô hơi sợ Mộ Lâm không thích cô như vậy.
Cô biết bản thân đã thay đổi, cũng không phải chỉ một chút xíu, trải qua mấy đời khiến cô thay da đổi thịt, hơn nữa mài giũa cô từ một thanh rỉ kiếm sắt gỉ sét thành một thanh bảo kiếm sắc bén.
Nhưng có đôi khi cô cũng sợ hãi bản thân như vậy, hơi không chú ý bị thương cũng không biết sẽ là ai.
Khó khăn mới gặp được một người đàn ông hợp tâm ý, cô vẫn tương đối để ý suy nghĩ của anh, nhưng nếu thật sự không hợp... Cô cũng sẽ không ướt át bẩn thỉu.
Cho dù bản thân sẽ rất đau.
Mộ Lâm nhìn Hải Bối Nhi đang không biết vì sao uể oải không phấn chấn, lần thứ hai sờ sờ khuôn mặt của cô, nhẹ giọng nói nhỏ: “Sẽ không, như vậy rất tốt, sau này sẽ không sợ có người bắt nạt em, em lại không biết đánh trả như thế nào.”
Hải Bối Nhi luôn thích thuận theo, bò dọc cơ thể anh, cô nũng nịu cọ vào người anh, đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy quần áo của anh: “Em làm cho anh ta nửa đời sau đều nghèo khó thất vọng!”
Anh nhìn mgón tay run nhè nhẹ kia khiến trong lòng anh ngứa ngáy, anh cắn lỗ tai Hải Bối Nhi, nói: “Vừa lúc, anh tìm người đánh anh ta, hình như nửa đời sau anh ta không thể cứng!”
Ánh mắt Hải Bối Nhi sáng lên, nhăn cái mũi nhỏ: “Chúng ta thật là xấu!”
Mộ Lâm cười: “Chúng ta rất xứng đôi.”
“Mộ Lâm, em nói với anh, vốn dĩ em rất ngốc, anh không thể ghét bỏ em!”
Những lời nói này Hải Bối Nhi đã muốn nói thật lâu, cô vẫn luôn đóng vai người khác, những người đó đều không phải cô, chỉ là cô đóng thế mà thôi, sau khi trở về có đôi khi cô sẽ mơ mịt, phân không rõ người nào mới là cô.
Cô cần tìm gấp một cái người có thể lắng nghe và dẫn đường cho cô