Người kéo cô đúng là Lâm Thư.
Bối Nhi cũng không nghĩ sẽ dùng phương pháp cũ kỹ như vậy, nhưng sự thật chứng minh phương pháp này rất có hiệu không phải sao? Nếu không làm sao Lâm Thư có thể đồng ý đi cùng cô đến tiệm cà phê gần nhất ngồi một lúc.
Bối Nhi đã diễn kịch phải diễn nguyên bộ, chân cô thật sự bị trẹo, Lâm Thư không tiện bỏ lại cô như vậy mà rời khỏi nên đồng ý đi cùng cô đến tiệm cà phê gần đó để đợi người tới đón Bối Nhi.
“Kỳ thật tôi có biết anh.” Dùng ngón tay vén tóc ra phía sau tai, một động tác thể hiện toàn bộ sự dịu dàng đồng thời lại có chút phong tình nói không nên lời.
“A? Không biết Diệp tiểu thư làm sao lại biết tôi?” Lâm Thư là người dịu dàng nhưng cũng là một công tử thế gia, cũng không đơn giản như vậy, trong mắt anh hiện ra sự cảnh giác.
“Gần đây anh và chủ… thiếu gia đang hợp tác, tôi đã thấy anh.” Bối Nhi tự xưng họ Diệp với Lâm Thư, Bối Nhi biết anh ấy sẽ hoài nghi cô, thậm chí điều tra cô, nhưng chuyện cô muốn chính là Lâm Thư điều tra cô.
“Cô đang nói đến Diệp Thần?” Lâm Thư chú ý tới sự thay đổi xưng hô của Bối Nhi lúc trước, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng càng thêm hoài nghi đây không phải do Diệp Thần hoặc những người khác phái tới tiếp cận anh.
“Ừ.” Nói đến Diệp Thần, sự dịu dàng trên mặt Bối Nhi không còn nữa, sắc mặt còn có chút tái nhợt, giống như đang nghĩ tới chuyện đáng sợ nào đó nhưng vẫn cố chống đỡ.
Bộ dáng này khiến người khác không khỏi tò mò, người con gái này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, đồng thời trong lòng cũng có vài phần thương tiếc.
Vừa lúc người của Diệp Thần tìm được cô, Bối Nhi cử chỉ ưu nhã nói tạm biệt, không chút lưu luyến rời đi.
Cô thực chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của bọn họ, lúc ấy toàn bộ thông tin của cô đều sẽ bị Lâm Thư điều tra rất rõ ràng.
Bối Nhi trẹo chân nên ở nhà an phận mà xoát hảo cảm của Diệp Thần, chờ đến lúc chân khỏi hẳn, lập tức làm một phần bánh kem đưa cho Lâm Thư, nói là báo đáp anh ấy.
Hai người mới gặp mặt hai lần, kết quả mỗi lần đều đi quán cà phê ngồi nói chuyện phiếm.
Lâm Thư tán gẫu thật sự vô cùng thoải mái, suy cho cùng Bối Nhi lớn lên xinh đẹp, học thức không thấp, hơn nữa những chuyện có hứng thú lại rất tương đồng.
“Vậy hiện tại nguyện vọng lớn nhất của cô là gì?” Lâm Thư không khỏi tò mò, sau khi anh biết thân thế Bối Nhi thì có chút đau lòng, cô gái này thật đáng thương, nhà họ Diệp xuất thân từ hắc đạo, những chuyện dơ bẩn bên trong quá nhiều, đáng thương thì đáng thương nhưng anh còn không biết Bối Nhi có phải có dụng tâm kín đáo hay không?
“Tôi? Tôi… Tôi muốn đi xem thế giới này.” Trên mặt Bối Nhi bao trùm bởi sự khát khao, cô khát vọng tự do đã thật lâu.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên gò má trắng mịn của cô, chiếu lên hàng mi tạo thành tầng tầng bóng mờ trên khuôn mặt, khóe môi cong lên, đầy ý cười nhưng lại vô cùng khổ sở, bàn tay đang mở ra ở trên bàn nắm lại, giống như đã bắt được một cái gì đó nhưng cuối cùng lại vô lực mở ra.
“Tôi rất vui khi quen biết được một người bạn như anh, anh là người bạn đầu tiên của tôi đó!” Lúc chia tay Bối Nhi cười vô cùng vui vẻ, nụ cười vui vẻ chân thành trên mặt cảm nhiễm đến Lâm Thư.
“Tôi cũng rất vui vẻ.” Người bạn đầu tiên sao?
Trong lòng Lâm Thư đột nhiên như bị nắm chặt, sự thương tiếc trong lòng không khỏi tràn lan ra ngoài.
Từ nhỏ anh đã được dạy dỗ, phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ của mình, phải yêu thương thật tốt, cho dù là đối mặt với người con gái xa lạ cũng phải lấy ra phong độ thân sĩ của bản thân.
Anh đã từng gặp tính nô được đại gia tộc nuôi nhốt như Bối Nhi nhưng không có một người nào giống như cô vậy, giống như gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Bối Nhi và Lâm Thư lưu lại phương thức liên hệ, bắt tay rồi từng người rời đi, hai người đều không phát hiện ở nơi xa có người dùng di động ghi chép lại quá trình bọn họ gặp mặt.
Mà mấy thứ này cuối cùng được đặt ở trên bàn Diệp Thần