Edit: An Ju
“Ông chủ, bà chủ…” Xe của nhà họ Hạ vừa mới dừng trước cửa nhà chính, một ông lão mặc Âu phục đi giày da với khí chất hơn người lập tức bước lên nghênh đón, người có vẻ là quản gia Châu Âu thời Trung Cổ chào đón vợ chồng họ Hạ: “Hai người về rồi, cơm tối đang được chuẩn bị rồi, xin hãy đi thay đồ, nghỉ ngơi trước.”
Hạ Khôn Sơn thản nhiên ừ một tiếng.
Phương Vân thận trọng cười một cái, giao Hạ Tử Minh ở đằng sau người cho quản gia: “Đây là Tiểu Minh, từ nay về sau ta giao thằng bé cho ông chăm sóc.”
“Dạ, bà chủ.” Quản gia khiêm nhường ứng tiếng.
Sau khi Phương giao Hạ Tử Minh cho quản gia thì chẳng muốn tốn tâm tư cho đứa trẻ từ cô nhi viện tới này nữa, chỉ dịu dàng giả dối, dặn dò Hạ Tử Minh, rồi vào phòng nghỉ ngơi với Hạ Khôn Sơn.
Kiếp trước lúc Hạ Tử Minh mới tới thì rất lo lắng, bị vợ chồng họ Hạ chẳng hề để ý giao cho người làm, bản thân lại chẳng hề cảm thấy gì, còn sợ người nhà họ Hạ sẽ không thích mình, hao hết tâm tư muốn lấy lòng từ trên xuống dưới nhà họ Hạ bao gồm cả người làm là ông quản gia già…
Nhưng đến cuối cùng, hắn chung quy không phải nhân vật chính của thế giới này, cuộc sống cũng không phải tiểu thuyết…. Mọi người từ trên xuống dưới ở nhà họ Hạ lại chỉ coi hắn là ‘thùng chứa máu’ của Hạ Hi Nguyệt.
Vợ chồng họ Hạ vừa đi, ông quản gia già lập tức sầm mặt xuống, nhìn Hạ Tử Minh giống như nhìn một con mèo hay con chó mà chủ nhân dắt về, nói: “Cậu chủ Minh, mời cậu đi theo tôi.”
Vừa mới bắt đầu, Hạ Tử Minh còn tưởng rằng bản tính của ông ta là như vậy, tính cách trời sinh nghiêm túc không dễ tiếp xúc, về sau Hạ Tử Minh mới biết ông ta căn bản là coi thường đứa cô nhi vì có dòng máu gấu trúc mới may mắn được nhà họ Hạ nhận nuôi như Hạ Tử Minh.
Kiếp trước Hạ Tử Minh còn vì như vậy mà tâm lý mất cân bằng, cũng vì thế mà cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ Hạ Tử Minh đã sớm chẳng còn cảm thấy gì nữa.
Đối với nhà họ Hạ, mọi thứ liên quan đến nhà họ Hạ, hắn chỉ còn cảm giác thờ ơ.
Ông quản gia già dắt Hạ Tử Minh đến một phòng cho khách cách nhà chính khá xa để ở, sau khi nói cho hắn cách sử dụng mấy thứ, mấy giờ nên đến đâu ăn cơm, sau khi bảo đảm hắn không thiếu ăn thiếu uống, không chết được thì không để ý hắn nữa, cũng không có ai đến nói chuyện với Hạ Tử Minh nữa.
Hạ Tử Minh năm đó tuổi còn rất nhỏ sống trong hoàn cảnh áp lực nặng nề, lại không biết làm thế nào như vậy quá lâu, muốn nói chuyện với bà chủ cực kỳ dịu dàng kia, lại không biết phải tìm bà như thế nào, đi hỏi ông quản gia, ông quản gia lại ghét hắn vướng tay vướng chân còn phiền phức, căn bản lười đáp lại hắn.
Hạ Tử Minh sống ở nhà họ Hạ chưa đến hai tháng, bác sĩ gia đình nhà họ Hạ lấy lý do kiểm tra cơ thể mà lấy máu của hắn hai lần, Hạ Tử Minh ngoại trừ nhìn thấy vợ chồng nhà họ Hạ đến cô nhi viện đón hắn ra thì không còn nhìn thấy bất kỳ một người nào khác của nhà họ Hạ.
Nhưng lại nhìn thấy sự vô tâm cực độ của người nhà họ Hạ đối với hắn.
Mãi đến khi nghỉ hè sắp hết, học kỳ mới sắp bắt đầu.
Hạ Tử Minh mới lại nhìn thấy Phương Vân và Hạ Khôn Sơn một lần nữa.
Phương Vân và Hạ Khôn Sơn dù coi hắn như đồ chơi mà nhận nuôi dưỡng, tiện thể lấy máu cho Hạ Hi Nguyệt dùng, nhưng cũng không có ý làm hại đến tính mạng của hắn, còn tính cho hắn học hành và đến trường, nuôi đến khi hắn tốt nghiệp.
Vì vậy, trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, vợ chồng Hạ Không Sơn vẫn tìm người đến làm hộ khẩu cho Hạ Tử Minh, tìm trường học tốt, tính cho hắn tiếp tục đi học.
Phương Vân dịu dàng gọi Hạ Tử Minh đến bên cạnh, giống như một người mẹ hòa ái, dễ gần, nói: “Tiểu Minh, chúng ta đã làm hộ khẩu cho con xong rồi, từ này về sau con sẽ được gọi là Hạ Tử Minh rồi, tên này con có thích không?”
“Thích, Thích ạ.” Hạ Tử Minh lúc đó ngoan ngoãn mà lại vui vẻ.
“Ngoan.” Phương Vân cười mỉm nhìn hắn, lại giới thiệu một thiếu niên ở bên cạnh bà cho hắn: “Đây là con lớn của ta, tên gọi Tiểu Dương, từ nay về sau con sẽ gọi thằng bé là anh đấy.”
Hạ Tử Minh vừa nhìn đã thấy một thiếu niên trung học lớn hơn hắn mấy tuổi, cao hơn hắn rất nhiều, cả khuôn mặt đều ngập tràn sự kiêu ngạo, bướng bỉnh và khinh thường.
“Hi Dương, đây là Tiểu Minh, từ nay về sau thằng bé sẽ là em con, anh trai của Hi Nguyệt.” Phương Vân lại cười híp mắt giới thiệu với Hạ Hi Dương.
Hạ Hi Dương coi thường liếc Hạ Tử Minh một cái, ngay cả việc giả tạo với hắn một chút cũng lười: “Mẹ, con có việc phải đi đây. Về sau những loại chuyện vặt như thế này đừng gọi con, con không có nhiều thời gian đâu.”
Hắn nói xong liền quay đầu đi thẳng, không thèm liếc nhìn Hạ Tử Minh lần nào nữa.
Hạ Tử Minh lúng túng nhìn người thiếu niên đó.
Phương Vân ngại ngùng cười cười, cũng không có ý định dạy dỗ con trai mình, vô cùng cưng chiều nhìn theo bóng lưng của Hạ Hi Dương, nói: “Thật ngại quá, Hi Dương nó vậy đấy, để con chê cười rồi.”
“Không sao, dì à, con hiểu mà.” Hạ Tử Minh hiểu chuyện nói.
Thân là một đứa trẻ được nhận nuôi như hắn tự nhiên là không có tư cách ở nhà này yêu cầu cái này, yêu cầu cái kia, cảm thấy người khác có thái độ không tốt với hắn. Kiếp trước, vào lúc như vậy trên mặt Hạ Tử Minh không hề để lộ một chút gì, trong lòng lại rất nghi hoặc về việc nhà họ Hạ đã có hai đứa con trai rồi, tại sao còn nhận nuôi mình làm gì.
Mãi đến sau này Hạ Hi Dương và bạn bè của hắn dạy cho hắn một bài học, dạy hắn không được đánh giá mình quá cao, vọng tưởng bản thân có thể ngồi ngang hàng với Hạ Hi Dương và Hạ Hi Nguyệt, Hạ Tử Minh mới biết mình hóa ra chỉ là bình máu di động mà nhà họ Hạ tìm đến cho Hạ Hi Nguyệt, không hơn.
Sự ngoan ngoãn của Hạ Tử Minh chẳng hề khiến cho thái độ của người nhà họ Hạ đối với hắn trở nên thân thiết hơn, tốt đẹp hơn bao nhiêu. Sau cái ngày hiếm hoi được Phương Vân gọi đến gặp mặt đó, Hạ Tử Minh liền trở thành một đứa con nuôi ngoan ngoan, không dám tùy tiện đi lung tung ở nhà họ Hạ, sống một cuộc sống ngoài bản thân với sách vở, gần như không còn nhìn thấy bất cứ một người sống nào.
Lúc Hạ Tử Minh có một đêm ngẫu nhiên ra ngoài đi vệ sinh, đụng phải Hạ Hi Dương đi chơi với bạn mãi đến rất muộn mới về và đã uống đến mùi rượu nồng nặc.
Mắt thấy Hạ Hi Dương đi đường lảo đảo, lắc lư sắp ngã.
Hạ Tử Minh nhìn không nổi nữa, mới đi đến đỡ Hạ Hi Dương, đỡ hắn ngồi lên sofa. Hắn không biết nên gọi Hạ Hi Dương thế nào mới được, liền thử nghe theo lời dặn cho Phương Vân lúc trước mà gọi: “À, vậy… Anh ơi, anh có cần em rót cho anh cốc nước không ạ?”
Sau khi uống rượu, nên uống ít nước nóng cho tỉnh rượu đúng chứ?
Hạ Tử Minh lúc đó chỉ là xuất phát từ có lòng tốt, chẳng ngờ nhận được lại là một bài sỉ nhục của Hạ Hi Dương.
“Cút đi! Mày mà cũng xứng gặp mặt tao, gọi tao là anh à? Cút ngay, thứ bẩn thỉu, cách xa tao ra chút!” Hạ Hi Dương một tay xô đẩy Hạ Tử Minh ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, như đang nhìn đống rác rưởi vậy.
Một tấm lòng tốt lại nhận lại một bài sỉ nhục của đối phương, khiến trong lòng Hạ Tử Minh rất khó chịu.
Mà nay, Hạ Tử Minh cũng bắt chước làm theo, lại đi lại con đường chịu khổ, chịu nhục, lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ sói, mặt nóng dán mông lạnh một lần nữa…
Lúc Hạ Tử Minh bị Hạ Hi Dương sỉ nhục, hệ thống lại cắn hạt dưa trong đầu Hạ Tử Minh nói: “Woa, ký chủ, không ngờ cậu hóa ra là có tính cách như vậy, bị người bắt nạt cũng không hé răng nửa lời, bị đánh mà không đáp trả, bị mắng mà không nói lại, quả đúng là giống như một đứa bé đáng thương, về sau rốt cuộc vì sao lại biến thành dạng biến thái như bây giờ thế?”
“Đây đều là nhờ Hạ Hi Dương và lũ bạn giàu thế hệ hai của hắn đấy, ha.” Vẻ mặt Hạ Tử Minh đối với Hạ Hi Dương là vẻ do dự, không quyết đoán, muốn đến gần nhưng lại không dám, trong lòng lại cười lạnh, chế giễu nói như vậy với hệ thống.
Hệ thống cho rằng hắn đang nói đùa.
Nhưng thật ra mọi chuyện Hạ Tử Minh nói đều là thật.
Hệ thống hồn nhiên không nhận ra, nhiệt tình, hứng thú nhìn vẻ nín nhịn của ký chủ nhà mình lại nói: “Vậy tính cách ký chủ bây giờ đã biến thành có thù tất báo, không thù nhìn không vừa mắt cũng sẽ đi dày vò đấy thôi, nhìn Hạ Hi Dương như vậy, cậu bây giờ có cảm thấy mình đã không kìm chế được sự thèm khát muốn tát hắn không?”
Nó cảm thấy căn cứ theo sự hiểu biết của nó với Hạ Tử Minh, loại người như Hạ Hi Dương là loại người mà Hạ Tử Minh muốn trừng trị và dạy dỗ nhất.
“Không hề.” Không ngờ, Hạ Tử Minh lại cười nhạt một tiếng nói: “Tôi bây giờ chỉ vừa mới nghĩ đến kiếp trước về sau đó Hạ Hi Dương yêu tôi, yêu đến chết đi sống lại, đêm trước khi tôi kết hôn còn nhất định kéo tôi bỏ trốn nhưng lại bị tôi kiên quyết từ chối, sỉ nhục một phen rồi báo cho ba mẹ hắn biết, dáng vẻ gan mật bị xé toạc, đau lòng muốn chết còn bị ba đánh đập tàn nhẫn…. Trong lòng tôi cũng đã lấy lại được sự cân bằng.”
Đây cũng là sự khởi đầu hình thành nên tính cách biến thái của Hạ Tử Minh.
Trong mỗi lần xuyên nhanh, tính xấu khiến cho người vốn ghét mình yêu mình đến chết đi sống lại chính là linh cảm mà Hạ Tử Minh sau khi nhìn thấy ánh mắt thống khổ, vặn vẹo của Hạ Hi Dương.
Hắn thích đạp người ghét hắn xuống dưới chân, hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi áp đảo bọn họ, thống trị tình cảm của bọn họ…
“Đêm trước khi kết hôn?” Hệ thống giống như từ trong lời nói của hắn phát hiện một đại lục mới: “Cho nên, ký chủ, cậu từ trước tới nay đều là người đã kết hôn à?”
Tuy đã đi qua nhiều thế giới với Hạ Tử Minh như thế, nhưng đối với quá khứ của Hạ Tử Minh, đối với thế giới không có bất kỳ một tài liệu gì có thể hiểu rõ, hệ thống cũng không thể hiểu được…
Hạ Tử Minh không biết đang nghĩ đến cái gì, thấp giọng đáp một tiếng: “…Ừ.”
“Vậy cậu còn cùng với nhiều người như thế ở trong nhiều thế giới… Người đã kết hôn, trong lòng cậu không có chút xấu hổ nào sao?” Ánh mắt hệ thống nhìn mắt hắn phức tạp hẳn lên, giống như đang nhìn một tên đàn ông cặn bã không thể nào cặn bã hơn được nữa.
Nó hoàn toàn không ngờ đến Hạ Tử Minh lại là một người đã kết hôn.
Người đã kết hôn còn buông thả đến như vậy…
Hạ Tử Minh cười khẽ một tiếng, giọng nói chứa đầy sự nhạo báng: “Liên hôn chính trị mà thôi, hắn không yêu tôi, tôi không yêu hắn, cùng lắm chỉ là vợ chồng Hạ Khôn Sơn tận dụng đứa con nuôi như tôi đưa đến gia đình đối đầu để duy trì sự hòa bình nhất thời mà thôi.”
Còn vì sao lại là hắn mà không phải người khác?
Chuyện này đến ngay cả bản thân Hạ Tử Minh cũng không biết.
“Liên hôn chính trị à, vậy cậu và người kia đã ngủ với nhau chưa?” Hệ thống cực kỳ tò mò lý lịch và quá khứ của Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh lại cười đầy thâm ý: “Cậu cảm thấy sao?”
Hệ thống nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại lúc Hạ Tử Minh chấp hành nhiệm vụ, dường như không phải là xử nam, mà trong quá trình còn buông thả như vậy, liền suy đoán nói: “Tôi cảm thấy… có lẽ là ngủ với nhau rồi.”
Nó chẳng hề có chút niềm tin nào với đạo đức của Hạ Tử Minh cả, không hợp pháp còn có thể chơi high như thế, hợp pháp chẳng lẽ lại không?
“Hắn rất dở luôn, kỹ thuật… cực kỳ kém, không thể nào bằng được những bảo bối ở những thế giới tôi xuyên đến được.” Hạ Tử Minh vừa liếc liền nhìn ra hệ thống đang nghĩ gì, có chút ểu oải, không quan tâm nói, giống như đang nhớ lại quá khứ rất lâu, rất lâu trước kia.
Hạ Tử Minh không dám tiếp cận Hạ Hi Dương nữa, chỉ báo cho quản gia một tiếng, liền tự quay về phòng của mình nghỉ nơi, nhưng cùng lúc đó, nghi hoặc vì sao nhà họ Hạ lại muốn nhận nuôi mình của hắn càng ngày càng dày đặc trong lòng… Hắn đã không còn là đứa trẻ con nữa, hắn lớn lên trong cô nhi viện, không phải cái gì cũng sẽ đều nghĩ đến mặt tốt…
Đêm trước khi tựu trường, nhà họ Hạ tổ chức một bữa tiệc, mời rất nhiều đứa trẻ đồng lứa với Hạ Hi Dương và Hạ Hi Nguyệt thân là con của những nhà có quyền có tiền đến chơi, tính giúp hai anh em Hạ Hi Dương và Hạ Hi Nguyệt tăng tiến, duy trì tình hữu nghĩ với đám trẻ đó, đồng thời tính nhân đây giới thiệu Hạ Tử Minh cho bọn họ.
Đây là đứa con nuôi nhà họ Hạ nhận nuôi từ cô nhi viện.
Có rất nhiều đứa trẻ giàu thế hệ hai đến nhà họ Hạ, Hạ Tử Minh cũng được ăn diện một phen.
Vì trong những đứa trẻ đến tham gia có không ít những đứa trẻ có gia thế mà ngay cả nhà họ Hạ cũng không sánh kịp, vì vậy, vợ chồng Hạ Khôn Sơn cũng không bận tâm đến Hạ Tử Minh và con của mình, đều bận rộn đi nịnh hót, tâng bốc đám giàu có, quyền thế thế hệ hai kia, sắp xếp, chăm sóc bọn họ đến ổn thỏa, thỏa đáng.
Lần đầu tiên Hạ Tử Minh nhìn thấy Giang Trạch Thịnh cũng là tại nơi đây.
Giang Trạch Thịnh có vẻ ngoài cực kỳ xuất chúng, mặt mày như tranh, khí chất lạnh lùng, xa cách. Giống như bước ra từ trong tranh, hắn vừa bước vào nhà họ Hạ, Hạ Tử Minh đã nhìn thấy vợ chồng Hạ Khôn Sơn đối xử với hắn khác với những người khác, gần như là tận lực tâng bốc hắn.
Mọi người vây quanh hắn, bản thân hắn tự tỏa sáng, vẻ bề ngoài rất đẹp.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Hạ Tử Minh đối với Giang Trạch Thịnh.
Hạ Tử Minh lúc đó còn không biết, ông ngoại của thiếu niên có vẻ ngoài xuất chúng này là một trong mười vị nguyên soái năm sao, ba hắn là nhân viên quan trọng của chính phủ, ông nội là chủ tịch tập đoàn Giang Sơn trứ danh… Là một ‘thái tử’ chân chính, thật sự.
Mà nhà họ Hạ tuy ngoài mặt cực kỳ cung kính, tâng bốc hắn, nhưng trên thực tế vì thế lực đảng phái đăng sau lưng nhà họ Giang và nhà họ Hạ đang tranh đấu, có thể nói là thế lực đối địch, quan hệ với hắn kỳ thực là không thể bằng được vẻ hòa bình ngoài mặt.
Nhưng Hạ Tử Minh lúc đó lại chẳng hề có cảm giác bén nhạy như thế, chỉ một lòng đắm chìm trong vẻ mỹ mạo như bước từ trong tranh ra của Giang Trạch Thịnh, không thể tự thoát khỏi.
Không dám tin trên thế giới lại có vẻ đẹp như gió nhẹ và trăng, cảm thấy Thượng Đế nhất định đã hôn qua mặt hắn.
Gặp lại Giang Trạch Thịnh, Hạ Tử Minh tuy không kinh ngạc như lúc nhìn thấy hắn lần đầu, nhưng vẫn bất giác cảm thán vẻ ngoài Giang Trạch Thịnh quả nhiên vẫn rất đẹp.
Không hề có một chút tác dụng tô đẹp ký ức của hắn.
Chậc chậc!
Chỉ cần vẻ đẹp này, cho dù hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể nhúng chàm, cho dù cuộc sống có tệ đến đâu, Hạ Tử Minh cũng sẽ cam chịu.
Dù sao thì bạn cũng đâu thể có cả hai*!
*Gốc Hán Việt là ‘Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc’ (鱼与熊掌不可兼得!)Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Minh và Giang Trạch Thịnh gặp nhau, cả tim và người Hạ Tử Minh đều đặt lên người Giang Trạch Thịnh, Giang Trạch Thịnh lại không thèm liếc hắn một cái.