Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 31

Trong khi Thiên Hành và Lục Thị hợp tác với nhau ở kịch bản ở thế giới gốc, Lục Văn Thịnh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở công trường, từ đó quen biết với Tô Duyệt Hòa được Thiên Hành phái tới thị sát, cũng bởi sau khi cùng chung hoạn nạn mới bắt đầu hiểu nhau, yêu nhau.

Hạ Tử Minh biết mình không thể phá được loại tình tiết nhất định sẽ xảy ra trong kịch bản ở thế giới này như vậy, nhưng hắn lại có thể khiến mình tham gia vào tình huống đó.

Vì thế, lúc đoán chừng tình huống này sắp xảy ra, Hạ Tử Minh liền canh chừng ở công trường với Tô Duyệt Hòa mỗi ngày, chỉ cần là ngày Tô Duyệt Hòa và Lục Văn Thịnh xuất hiện cùng nhau, hắn đều có mặt.

Chưa từng thiếu một ngày nào.

Vào một ngày, Hạ Tử Minh vừa ở lại công trường họp xong với đội thi công công trình của mình, mãi đến khi sắc trời dần tối, cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều rời khỏi.

Lúc hắn đang định về, chợt nhận được một cú điện thoại: “Tổng giám đốc Lục…”

Cuộc gọi đến hiển thị tên Lục Văn Thịnh.

Nhưng, sau khi nghe điện thoại, Hạ Tử Minh lại chẳng nghe thấy gì, giống như tín hiệu bị nhiễu sóng vậy, chỉ có thể nghe được tiếng gió gào thét.

Hôm nay có bão.

Lúc bọn họ ra cửa thì trời chỉ âm u thôi, chỉ trong một buổi chiều, mà cuồng phong đã kéo đến, mưa rơi tầm tã rồi…

“Tổng giám đốc Lục, anh có chuyện gì không? Sao anh không nói gì?” Hạ Tử Minh trong lòng đoán là khả năng tình huống kia tới rồi, nhưng vẫn giả bộ không hiểu chuyện gì hỏi.

Điện thoại đột nhiên lại bị cúp.

Hạ tử Minh gọi lại, nhưng gọi liên tục vài cuộc, lại không ai bắt máy.

Hạ Tử Minh trong lòng kinh hoảng, lập tức hỏi cấp dưới: “Tổng giám đốc Lục đâu? Anh ta vừa gọi một cuộc điện thoại tới, nhưng đột nhiên lại không nghe máy nữa.”

“Tổng giám đốc Lục?” Cấp dưới không hiểu lắm, suy đoán: “Tổng giám đốc Lục không phải đã về từ chiều rồi sao? Có thể là bỏ quên cái gì đó.”

Hạ Tử Minh hơi nhíu mày không hài lòng với đáp án ba phải của cấp dưới lắm, lại hỏi tiếp: “Tiểu Tô đâu?”

Nếu đúng là tình huống ‘công’ chính và ‘thụ’ chính bị nhốt tại công trường đã bắt đầu rồi, vậy là cũng không thể tìm được Tô Duyệt Hòa mới đúng.

“À, Tiểu Tô.” Người cấp dưới đó hình như lúc này mới nhớ đến có một người là Tô Duyệt Hòa: “Tiểu Tô hình như mới vừa rồi đã không thấy đâu nữa, có thể là về rồi.”

Bởi vì bão, công nhân tại công trường gần như đều đã về hết rồi, chỉ còn lại có hai, ba người bao gồm cả Hạ Tử Minh cũng đang dự định về.

Hạ Tử Minh lập tức nhíu chặt mày hơn nữa, lập tức gọi điện cho Tô Duyệt Hòa.

Quả nhiên, điện thoại của Tô Duyệt Hòa cũng không gọi được.

Hạ Tử Minh gấp gáp vô cùng, đang định kêu hệ thống định vị giúp mình xem ‘công’ và ‘thụ’ chính hiện đang ở đâu, đúng lúc này điện thoại của Lục Văn Thịnh lại gọi đến một lần nữa.

“Tổng giám đốc Lục, anh đang ở đâu, tình hình của anh bây giờ thế nào rồi?” Hạ Tử Minh vừa ấn nghe điện thoại, liền không kìm nổi đã mở miệng hỏi.

Ở bên kia điện thoại của Lục Văn Thịnh truyền tới tiếng của Tô Duyệt Hòa: “Phó tổng Phương, tôi là Tô Duyệt Hòa…”

Tiếng nói của Tô Duyệt Hòa nghe hơi lạ, cực kỳ yếu ớt.

“Tiểu Tô, bây giờ anh đang ở cạnh tổng giám đốc Lục sao? Hai người đi đâu vậy, tình hình bây giờ bên phía hai người như thế nào?” Hạ Tử Minh sốt sắng, hoang mang hỏi, trong lòng đã xác định được tình huống trong kịch bản đã xuất hiện rồi.

Tiếng của Tô Duyệt Hòa ngắt quãng vang lên: “Chúng tôi… Chúng tôi ở phía dưới công trường, nền đất có chỗ bị sụt xuống, tổng giám đốc Lục bị cái gì đó đập vào làm cho hôn mê rồi, chúng… chúng tôi không ra được…”

“A—–” Hạ Tử Minh lập tức cả kinh: “Vậy hai người…”

Đang định hỏi thêm gì đó, nhưng một đầu điện thoại có thể là do tín hiệu không tốt, lại bị cúp ngang, không gọi lại được nữa.

Còn mấy người lưu lại thấy sắc mặt Hạ Tử Minh xấu đi, lúc này cũng biết tình huống không ổn, lập tức hỏi: “Phó… Phó tổng Phương, tình hình bây giờ là thế nào?”

Như thế này không phải là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ.

“Nền đất ở công trường có chỗ bị sụt xuống phía dưới, Tiểu Tô và tổng giám đốc Lục đang bị nhốt ở đâu đó, báo cảnh sát, gọi xe cứu thương, mấy người nghĩ cách tìm người đi vào cứu viện, thông báo cho tổng giám đốc Lâm.” Hạ Tử Minh hít sâu một hơi, quyết định thật nhanh.

Những người cấp dưới lần đầu gặp phải tình huống như vậy, lập tức không có ý kiến khác, liên tục đáp lại: “Được được…”

Hạ Tử Minh vừa dứt lời, liền mở cửa phòng làm việc định xông ra ngoài.

“Phó tổng Phương, anh định làm gì vậy?” Mấy người cấp dưới càng hoảng sợ hơn.

Hạ Tử Minh quyết đoán nói: “Tôi đì tìm bọn họ!”

“Phó tổng Phương, không được, bên ngoài bão lớn như vậy, anh đến công trường nếu như cũng xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?” Người cấp dưới bị dọa không nhẹ, nắm lấy cổ tay Hạ Tử Minh muốn ngăn hắn.

Hạ Tử Minh hất tay hắn ra: “Buông ra, tôi có thể tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình, cậu phụ trách báo cho Lâm Chi Hành là được.”

Hắn nói xong, liền mở cửa không quay đầu xông thẳng vào trong bão.

Hạ Tử Minh mạo hiểm chân đạp trong bùn bước trong mưa lớn, kém chút là bị gió thổi bay, hắn cầm điện thoại không ngừng gọi điện cho Lục Văn Thịnh, nhưng điện thoại Lục Văn Thịnh lại không có ai bắt máy.

Hạ Tử Minh nhìn mưa gió đầy trời, một công trường rộng lớn, cảm thấy cứ kéo dài việc tìm kiếm như vậy cũng không được, liền kêu hệ thống định vị vị trí của Tô Duyệt Hòa và Lục Văn Thịnh giúp hắn.

Sau khi hệ thống định vị cho hắn xong, hắn lại đổi 100 điểm tích lũy để đổi một trận sấm sét.

“Kí chủ, cậu muốn làm gì?” Hệ thống đầy vẻ hoang mang, hành động đổi sấm sét nó thấy mà không hiểu lắm.

Hạ Tử Minh nói: “Tôi muốn biết Lục Văn Thịnh và Tô Duyệt Hòa, rốt cuộc ai mới là người tôi muốn tìm.”

Người kia sợ bóng tối và tiếng sấm…

Có sự giúp sức của hệ thống, Hạ Tử Minh rất nhanh liền tìm thấy vị trí của Tô Duyệt Hòa và Lục Văn Thịnh.

“Tổng giám đốc Lục, Tiểu Tô, hai người đang ở đâu…” Nhưng dù là như vậy, nhưng dọc trên đường đi hắn cũng gặp không ít gian nan, gần như cũng bị những tạp vật do những chỗ bị sụt trong công trường đập phải, bị không ít vết thương ngoài da.

Tô Duyệt Hòa không nghĩ tới chỉ một cú điện thoại, Hạ Tử Minh ấy vậy lại thực sự đến đây một mình, lúc này mừng rỡ đến không gì hơn được chạy về phía Hạ tử Minh: “Phó tổng Phương, phó tổng Phương, tôi ở đây…”

“Tiểu Tô!” Hạ Tử Minh thấy Tô Duyệt Hòa lập tức thở phào một hơi.

Phía dưới cái công trường này cmn quả thực còn khó đi hơn cả mê cung.

Tô Duyệt Hòa vui mừng kéo tay hắn, còn chưa kịp thể hiện niềm vui mừng sống sót sau tai nạn: “Phương Minh ——”

Đúng lúc này, có một cột gỗ hay thứ gì đó không thấy rõ rơi xuống người bọn họ.

“Cẩn thận!” Hạ Tử Minh gần như là phản xạ có điều kiện kéo Tô Duyệt Hòa, nghiêng người che chở ở trong lòng, dùng lưng mình nhận lấy cú va đập của tạp vật.

Tô Duyệt Hòa lại càng hoảng sợ hơn: “Phương Minh!”

“Không sao, tôi không sao…” Hạ Tử Minh bị đập đến choáng váng, trì hoãn một lúc, mới tỉnh lại, ói ra một ngụm nước bọt dính máu, liên thanh an ủi Tô Duyệt Hòa.

Tô Duyệt Hòa vẫn không thể nào tin được, chỉ cực kỳ cố chấp nhìn hắn, đang muốn nói gì đó: “Phương Minh…”

Chính vào lúc này, trên bầu trời ầm vang một tiếng sấm mang theo tia sét, tiếng sấm vang đến nỗi ngay cả khi bọn họ ở bên dưới công trường cũng có thể nghe thấy.

Mà sau khi Tô Duyệt Hòa hơi kinh ngạc, liền chẳng có phản ứng gì…

“Anh không sợ sấm sét à?” Hạ Tử Minh tỉ mỉ quan sát từng biểu cảm trên mặt Tô Duyệt Hòa, trong bóng tối mờ mịt mở miệng hỏi.

Tô Duyệt Hòa có hơi không hiểu chuyện gì: “Cũng chẳng phải bé gái, tại sao tôi lại phải sợ sấm sét?”

“Không có gì, tôi chỉ là thấy dáng vẻ anh rất mỏng manh, nghĩ rằng anh sẽ sợ sấm sét thôi, dù sao thì rất nhiều người có lá gan rất nhỏ.” Hạ Tử Minh thuận miệng kiếm cớ cho qua chuyện.

Hắn đã xác định được Tô Duyệt Hòa không phải người hắn muốn tìm.

Tô Duyệt Hòa cười cười mang theo chút lúng túng, đang định nói gì với hắn: “À…”

“Lục Văn Thịnh đâu? Lục Văn Thịnh ở đâu?” Hạ Tử Minh lại sốt ruột, hoang mang hỏi tới Lục Văn Thịnh.

Tô Duyệt Hòa đã loại, kế tiếp người hắn muốn xác định là Lục Văn Thịnh.

Tô Duyệt Hòa lúc này mới tới còn có một người khác bị nhốt ở đây, vội vã dắt Hạ Tử Minh tới chỗ hắn đỡ Lục Văn Thịnh ngồi lại: “Tổng giám đốc Lục bị ngất xỉu, có thể là còn chưa tỉnh lại…”

“A, a, hức, a —–” Hai người mới đến gần chỗ của Lục Văn Thịnh, lại không biết Lục Văn Thịnh vốn đang hôn mê đã tỉnh lại từ khi nào, trong miệng còn đang không ngừng phát ra tiếng kêu nghẹn ngào.

“Ô, tổng giám đốc Lục tỉnh rồi.” Tô Duyệt Hòa bị hắn dọa sợ, liền hỏi: “Tổng giám đốc Lục, anh làm sao vậy?”

Phản ứng này của Lục Văn Thịnh nhìn vào thấy thế nào cũng không ổn!

Bên ngoài tiếng sấm nổ vang không ngừng, vang đến nỗi đi sâu vào trong rồi vẫn nghe thấy rất rõ.

Mà Lục Văn Thịnh lại như sợ hãi vô cùng, theo từng tiếng sấm mà run rẩy không ngừng, mồ hôi lạnh chảy ròng…

Tô Duyệt Hòa đang muốn hỏi Hạ Tử Minh xem có biết đây là thói xấu gì của Lục Văn Thịnh không, đã thấy Hạ Tử Minh bước nhanh như sao xẹt tiến lên, ôm lấy Lục Văn Thịnh đang run rẩy và co rúm lại, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của hắn, không ngừng dịu dàng an ủi: “Không sao, không sao, em ở đây, em ở đây…”

“Rất mau thôi sẽ có người tới cứu chúng ta rồi, rất mau, em bảo đảm, đừng sợ.”

Hắn tìm được người này rồi.

Dưới sự trấn an của hắn, Lục Văn Thịnh bình tĩnh lại một cách thần kỳ, chỉ ôm chặt lấy Hạ Tử Minh nhỏ giọng lẩm nhẩm không ngừng: “Đừng, đừng, đừng rời xa anh.”

“Em sẽ không rời xa anh.” Hạ Tử Minh hứa hẹn với hắn.

Hắn rốt cuộc cũng tìm được người yêu của hắn, lần này hai người bọn hắn không có, cũng không cần phải có cảm xúc yêu hận quá mức phức tạp, chỉ cần hai bên thoải mái ở bên nhau là được rồi…

Hình ảnh Hạ Tử Minh và Lục Văn Thịnh ôm nhau nhìn vào thật sự là quá hài hòa.

Tô Duyệt Hòa hơi nhíu mày, cứ thấy cử chỉ thân mật như vậy của bọn họ là lại cảm thấy kỳ lạ, trong lòng khó chịu cực kỳ. Hắn há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra được cái gì.

Ba người bị nhốt ở dưới công trường không bao lâu, người cứu viện đã đến rồi.

Ánh đèn  chói mắt chiếu vào đường tối dưới mặt đất, Lâm Chi Hành là người xông vào đầu tiên, cái nhìn đầu tiên chính là nhìn thấy Tô Duyệt Hòa: “Duyệt Hòa, cậu không sao chứ.”

Tô Duyệt Hòa căn bản lại không đáp lời hắn, dưới ngọn đèn chiếu vào, ánh nhìn đầu tiên hắn liền nhìn về phía Hạ Tử Minh: “Phương Minh, cậu bị thương rồi, phía sau lưng cậu chảy rất nhiều máu, toàn là máu thôi.”

“Trời ơi, có phải là vừa rồi bị đập vào không, cậu có sao không?” Thấy vết máu phía sau lưng Hạ Tử Minh, hắn lúc này càng hoảng sợ hơn, ôm lấy Hạ Tử Minh, liên thanh kêu lên: “Bác sĩ… Bác sĩ mau tới đây xem cho cậu ấy đi!”

Lâm Chi Hành phục hổi tinh thần lại, lúc này mới nhớ tới mình là bạn trai Phương Minh, Phương Minh cũng ở trong tầng ngầm này, còn bị thương. Hắn lập tức áy náy nhìn về phía Hạ Tử Minh, lúng túng kêu lên: “Phương Minh…”

Hạ Tử Minh nhìn về phía hắn, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười nhạt cực kỳ u ám.

Tô Duyệt Hòa nhìn thấy hắn cười, tim cũng nhói theo.

“Tôi không sao, để bác sĩ đưa tổng giám đốc Lục lên xe cứu thương trước đi, hắn hình như có hội chứng sợ giam cầm.” Hạ Tử Minh lấy lại tinh thần, chỉ cực kỳ lãnh đạm nói như vậy.

Tô Duyệt Hòa liên thanh đáp: “Được, được.”

Xê dịch người cho nhân viên cứu viện tiến đến, nhưng tay ôm Hạ Tử Minh vẫn không buông.

Lâm Chi Hành nhìn Tô Duyệt Hòa ôm lấy cánh tay Phương Minh, không kìm đươc nhíu mày, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy hình ảnh này càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
Bình Luận (0)
Comment