Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 4

Hạ Tử Thịnh không phải là hạng người hồ đồ chỉ nghe lời nói một bên, sau khi nghe được sự thật mà Hạ Tử Minh nói ra khi say. Việc đầu tiên hắn làm là tới cung của Dung phi, đuổi hạ nhân ra khỏi phòng để làm rõ chuyện này.

"Làm sao vậy? Tử Thịnh?" Dung Phi hỏi khi thấy hắn đuổi người, còn đóng cửa phòng lại.

Hạ Tử Thịnh liếc nhìn mẫu thân mình một cách mơ hồ, mở miệng lại là nói thẳng: "Mẫu phi, ngài có phải là có quan hệ trong cái chết của Hoàng Hậu hay không?"

Hắn biết rõ con người của mẫu thân, hắn cũng biết rằng Dung Phi không giỏi nói dối..

"Ngươi.. Làm sao ngươi lại biết, ngươi nghe thấy điều đó ở đâu?" Không nghĩ tới, Dung Phi bình thường ôn hòa sau khi nghe Hạ Tử Thịnh nói xong lại trở nên cực kì sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng nói lắp lên, hiển nhiên là bị lời nói của Hạ Tử Thịnh làm cho khiếp sợ.

Hạ Tử Thịnh vốn dĩ chỉ là thử, nhưng thấy bộ dáng của Dung Phi, trong lòng lại trầm xuống, hắn đã hiểu rằng cái chết của Hoàng Hậu chỉ sợ là không thể không lien quan tới mẫu thân.

Trong lòng Hạ Tử Thịnh rất phức tạp vì tin này, nhưng hắn lại buộc mình phải kìm nén nó, im lặng một lúc, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta từ nơi nào biết không quan trọng, quan trọng là Hoàng Hậu nương nương cùng với Thái Tử điện hạ năm đó đối xử với mẫu tử ta không tệ a, tại sao ngài lại làm như vậy? Mẫu phi.."

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người ôn hòa như mẫu thân, thực sự lại là người đã giết hại Hoàng Hậu.

Nếu là những phi tần khác ra tay sát hại Hoàng Hậu, hắn còn có thể phân tích là do tranh sủng, nhưng Dung Phi.. Cho dù Hoàng Hậu có mặt hay không, thì ở lão trước mặt hoàng đế cũng sẽ không được sủng ái. Lão hoàng đế cực kỳ coi trọng thân phận huyết thống, sau một lần say rượu mà lâm hạnh Dung Phi, có Hạ Tử Thịnh, liền thăng thân phận cho Dung Phi, sau đó liền coi đây là chuyện sỉ nhục của đời mình, và không bao giờ đặt chân vào cung của Dung Phi, không bao giờ nhìn Dung Phi một lần..

Năm đó, nếu không có sự quan tâm của Hoàng Hậu, mẹ con bọn họ đã sớm chết trong hậu cung này.

Vậy mà bây giờ, thực tế lại nói cho hắn biết rằng mẫu thân của hắn, Dung Phi, lại là người đã giết Hoàng Hậu.. Chuyện này khiến cho tam quan* vốn vẫn chưa được vững vàng của Hạ Tử Thịnh có phần không thể tiếp thu.

"Ta.. Ta không phải cố ý, ta không muốn hại Hoàng Hậu, nhưng nếu Hoàng Hậu không chết, chết.. Chết chính là chúng ta mẫu tử." Dung Phi bị bí mật này kích thích mười mấy năm đến phát điên, đối mặt với chất vấn của nhi tử, chỉ lẩm bẩm lặp lại một câu không ngừng.

Đến việc vì sao nếu Hoàng Hậu không chết thì người chết chính là mẫu tử bọn họ thì Dung Phi lại ấp a ấp úng, dù Hạ Tử Thịnh có hỏi như thế nào cũng không chịu trả lời.

Hạ Tử Thịnh thấy nàng như thế cũng không ép hỏi nữa, chỉ là đoi tay hắn nắm chặt trong vô thức, thầm hạ quyết tâm phải tra rõ bí mật này.

Dung Phi từ trước đến nay luôn xem nhi tử là người thân cận nhất, thấy hắn không nói, lập tức trở nên sợ hãi, chợt nghĩ đến cái gì: "Tử Thịnh, rốt cuộc ngươi nghe được chuyện này từ đâu? Thái Tử điện hạ.. Thái Tử điện hạ có biết việc này không?"

Nàng cũng không quên rằng hắn hiện giờ là người của Thái Tử, rất có thể hắn biết được tin này từ Thái Tử.

"Việc này không thể để Thái Tử biết. Nếu chuyện này bị lộ, mẫu tử ta chắc chắn sẽ mất mạng." Nàng nôn nóng dặn dò.

Trong lòng Hạ Tử Thịnh có giọng nói: "Thái Tử điện hạ sớm đã biết, ngay cả tin tức mình biết cũng là từ hắn."

Nhưng trên mặt của Hạ Tử Thịnh một chút cũng không lộ, chỉ nói với Dung Phi: "Ta biết từ đâu không quan trọng, mẫu phi, nhi thần biết chừng mực, chuyện này nhi thần sẽ xử lý tốt, ngài không cần quan tâm đến chuyện này nữa.".

Vì Hạ Tử Thịnh là vận mệnh chi tử của thế giới này, thế giới cho hắn bàn tay vàng cực thô. Mặc dù lúc này, bề ngoài hắn vẫn là một con chó đằng sau Hạ Tử Minh, nhưng trên thực tế thế lực hắn ngầm phát triển đã không nhỏ, thậm chí hắn còn là chủ nhân của tổ chức gián điệp "Thiên nhãn" đứng đầu giang hồ.

Sauk hi hắn nghi ngờ mối quan hệ giữa Dung Phi với cái chết của Hoàng Hậu, Hạ Tử Thịnh lập tức theo manh mối này điều tra sự tình của năm đó.

Không ngờ, hắn lại điều tra ra chân tướng mà chính hắn cũng không nghĩ tới..

Hắn lại không phải cốt nhục của lão hoàng đế, mà là con tư sinh của Dung Phi – khi vẫn còn là một nô tỳ - cùng với thích khách trà trộn vào cung để ám sát lão hoàng đế, thích khách kia lại không phải ai khác mà là phế Thái Tử trước muốn báo thù, giết lão hoàng đế, cũng là chủ nhân tiền nhiệm của tổ chức " Thiên Nhãn ", sau khi thích khách kia trà trộn vào cung, ẩu thả một đêm với Dung Phi thì bị bắt và xử tử, Dung Phi phát hiện chính mình có thai, được sự trợ giúp của "Thiên Nhãn", thành công thiết kế sau khi lão hoàng đế say rượu thì lâm hạnh Dung Phi, vu khống lão hoàng đế, nói dối hắn là sinh non nhi..

Trong cung phi tần rất nhiều, xuất thân hài tử cũng nhiều, hơn nữa trong lòng lão hoàng đế chỉ có Hoàng Hậu, đối với Dung Phi không hề để ý, cho nên cũng không có phát hiện.

Mà nguyên Hoàng Hậu trong một lần vô tình, không cẩn thận đụng phải Dung Phi cùng hư hư thực thực thích khách gặp mặt, hai người cảm thấy nguyên Hoàng Hậu giống như phát hiện ra cái gì mới cho rằng "thà giết nhầm còn hơn bỏ sót", sử dụng sức mạnh của tổ chức " Thiên Nhãn "tiến hành thiết kế diệt khẩu Hoàng Hậu.

Mà bản thân hắn, cũng không phải ngoài ý muốn mà trở thành chủ nhân đương nhiệm của tổ chức "Thiên Nhãn".. Mà là chú định, bởi vì hắn là hậu nhân của phế Thái Tử trước.

Hạ Tử Thịnh bị thân thế thật của mình tạp đến suýt ngốc, tới cuối cùng trong đầu chỉ còn lại một ý niệm: Hắn vậy mà lại không phải là con ruột của lão hoàng đế, là hắn cùng với mẫu thân hắn hại chết nguyên Hoàng Hậu, trách không được Hạ Tử Minh lại hận hắn như vậy, lại làm nhục hắn nhiều năm như vậy, kêu hắn là đồ tạp chủng, không cho phép hắn (Hạ Tử Thịnh) kêu hắn (Hạ Tử Minh) là hoàng huynh?

Hạ Tử Minh đã sớm biết, chỉ cần hắn mở miệng, dừ là bất cứ một tin tức nào trong hai tin này cũng đủ để lấy mạng hai mẹ con bọn họ..

Chính là, vì cái gì Hạ Tử Minh rõ ràng biết tất cả nhưng lại không có nói ra?

Là bởi vì hắn sao?

Là bởi vì, Hạ Tử Minh thật sự xem hắn như thân nhân, xem như đệ đệ, muốn bảo hộ hắn, không muốnhắn chết, mới che giấu tất cả, rồi lại không khống chế được mà hận hắn, nhịn không được làm nhục hắn sao?

Cảm xúc trong lòng Hạ Tử Thịnh rất phức tạp, trong đầu mông lung nhớ lại khi còn nhỏ, thiếu niên cõng chính mình chạy khắp nơi, kéo mình đi chơi cùng hắn, bộ dáng chọc mặt mình kêu mình không cần gọi hắn là hoàng huynh, phải gọi hắn là đại ca, đến khi hoàn hồn lại, không biết từ lúc nào mắt hắn đã đẫm lệ.

Là vận mệnh chi tử, tâm cơ của Hạ Tử Thịnh rất sâu, tuy rằng hắn suýt nữa ngất mất vì thân thế thật sự cua mình, nhưng hắn vẫn cưỡng bách chính mìnhthanh tỉnh lại, bắt đầu vận dụng thế lực của mình đem tất cả chứng cứ cùng manh mối của chuyện năm đó đi tiêu hủy.

Hắn biết rõ ràng, những việc này nếu tuôn ra tới đều là điểm chí mạng.. Chỉ cần đem tất cả tiêu hủy, mới có thể đảm bảo cho mạng sống của chính mình.

Hạ Tử Thịnh âm thầm đem tin tức kinh người này tiêu hủy, ngay cả Cố Sâm cũng chưa từng lộ ra mảy may.

Đối với người nhìn qua là cái dạng nghĩ gì nói đấy, bất thường lại vô dụng Hoàng thái tử Hạ Tử Minh, nhưng trên thực tế lại nắm rõ điểm yếu của hắn, Hạ Tử Thịnh lập tức nổi lên tâm tư tìm tòi nghiên cứu, ở trước mặt hắn cũng không không phải là bộ dáng ẩn nhẫn căm hận, mà là lặng lẽ quan sát.

Ngày ấy say rượu giống như một giấc mộng, sau khi tỉnh táo lại Hạ Tử Minh giống như cái gì cũng không có phát sinh qua, như thể hoàn toàn quên tất cả chuyện đêm đó, đối xử với Hạ Tử Thịnh vẫn giống như lúc trước, cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt, bắt được một chút sai lầm của hắn liền thóa mạ, đem công văn suýt nữa đập trúng mặtHạ Tử Thịnh: "Ngu xuẩn, liền một chút sự tình đều làm không xong? Ta giữ ngươi còn có tác dụng gì?"

"Lại cho ngươi một cơ hội, hai ngày, sau hai ngày ngươi vẫn chưa xử lý xong sạch sẽ chuyện này thì ngươi liền đi chết đi!" Hạ Tử Minh cố tình tìm lỗi, lại một lần mắng hắn đến máu chó phun đầy đầu.

Nếu là trước kia, trong lòng Hạ Tử Thịnh đầu tiên là khinh thường, sau đó âm thầm thề rằng sẽ có một ngày hắn sẽ đạp Hạ Tử Minh xuống dưới lòng bàn chân, đem toàn bộ những khuất nhục mà mình nhận được ngày hôm nay trả lại toàn bộ cho hắn.

Nhưng sau khi đã biết tất cả chân tướng, Hạ Tử Thịnh xem Hạ Tử Minh, nghe hắn nhục mạ, nhưng trong lòng hắn hiện giờ lại không có một điểm căm ghét cùng ủy khuất như trước..

Mệnh của mình là người này cho, người này vốn biết toàn bộ chân tướng, có thể dễ dàng lấy mạng của hắn, nhưng hắn cuối cùng lại lựa chọn che dấu tất cả hơn mười mấy năm, cái gì cũng không có nói.

Mối thù giết mẹ a?

Cùng chuyện này so sánh, chính mình bị hắn mắng vài câu, mặt mũi quét rác thì tính là cái gì?

"Vâng, Thái Tử điện hạ, thần đã biết. Chỉ cần cho thần them một cơ hội thì thần nhất định sẽ làm tốt." Khác với sự vâng lời giả dối của hắn sau khi bị tránh mắng lúc trước, lần này Hạ Tử Thịnh thật sự thực lòng, thái độ vô cùng tốt mà khiêm tốn nhẹ nhàng đáp lời với Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh một chốc một lát cũng tìm không ra lỗi của hắn, mắng cũng mắng đủ rồi, cho nên vô cùng thống khoái chuẩn bị thả người.

Hắn cau mày, nói với Hạ Tử Thịnh: "Cút đi!"

"Vâng!"

Hạ Tử Thịnh vô cùng cần cù cầm công văn đi ra ngoài làm việc.

Hạ Tử Minh ra một thân mồ hôi lạnh nhìn bóng dáng của hắn, nói với hệ thống: "Hệ thống, ngươi nói xem vận mệnh chi tử của thế giới nàykhông phải là cái run m đi? Tại sao ta mắng hắn một trận, độ hảo cảm liền bắt đầu tăng nhanh nha, ngươi nhìn xem độ hảo cảm bây giờ đã 70 điểm rồi."

Mấy ngày nay hệ thống giống như bị bug vậy, chỉ cần hắn kêu Hạ Tử Thịnh lên làm nhục một trận, độ hảo cảm của Hạ Tử Thịnh đối với hắn giống như run m vậy, lien tục tăng lên, mấy ngày nay hắn mắng Hạ Tử Thịnh sáu lần, mỗi lần mắng, độ hảo cảm của Hạ Tử Thịnh đối với hắn liền tăng mạnh, từ lúc ban đầu là -45 điểm đến bây giờ là 70 điểm, sợ tới mức Hạ Tử Minh tưởng rằng hệ thống bị trục trặc.

"Hắn không phải run m, mà hắn tưởng rằng Hạ Tử Minh biết rõ hắn không phải con ruột của lão hoàng đế, mẫu thân của hắn lại hại chết nguyên Hoàng Hậu, Hạ Tử Minh còn che chở hắn, không nói ra chân tướng, bảo hộ hắn.. Ngoài miệng lại độc mồm mà mắng hắn thì tính làm cái gì, dù cho đến một ngày ngươi đập hắn một trận, hắn nhớ hai điểm này đều cảm thấy vô cùng cảm động!" Ngay lúc Hạ Tử Minh nhịn không được mà yy một cái chân mệnh thiên tử lại là cái run m, hệ thống lại tàn khốc vô tình đánh vỡ ý nghĩ tục tĩu của hắn, nói cho hắn chân tướng: "Đó chính là mối thù giết mẹ a, chủ nhân ngu xuẩn."

Hệ thống nhìn Hạ Tử Minh vẫn không nhúc nhích nói: "Hiện tại Hạ Tử Thịnh cảm thấy Hạ Tử Minh coi hắn là chân ái, được chứ?"

* * *

(*): Tam quan gồm: Thế giới quan, Giá trị quan và nhân sinh quan:

Thế giới quan hay vũ trụ quan: Chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.

Nhân sinh quan: là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.

Giá trị quan: Là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).

Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
Bình Luận (0)
Comment