Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 62

Edit: An Ju

Lúc quay trở lại không gian hệ thống lần thứ hai, hệ thống bối rối hết cả lên, có hơi không dám tin nhìn Hạ Tử Minh, hỏi: “Như thế là kết thúc rồi sao? Kí chủ, thế là kết thúc rồi à?”

Nó vẫn cứ cảm thấy cái kết này quá vội, chưa thỏa mãn lắm.

Hạ Tử Minh chọn khung hoàn thành trong nhiệm vụ hiện trên màn hình trang chủ, thở ra một hơi dài, liền nói: “Kết thúc rồi, kết thúc cả rồi.

Thiên Ma biến mất, Phù Diêu và muôn dân thiên hạ có thể may mắn tránh được tai họa.

Nhiếp Nghiêu có tâm cải tà quy chính, đã không còn muốn đọa ma nữa, chỉ là số mệnh không phải là thứ mình có thể điều khiển được. Mà đối với Thiên Ma mà nói, có thể không hề có chút tiếc nuối nào mà quay về vùng hỗn độn, đó chính là một loại phi thăng.

*Gốc là “Mệnh bất do kỷ (命不由己)”

Hạ Tử Minh khiêu chiến thành công nhiệm vụ thế giới cấp SS.

Hệ thống vẫn chưa thoát vai được, mất một lúc để thích ứng, mới chậm nửa nhịp tuyên bố: “Kí chủ Hạ Tử Minh khiêu chiến nhiệm vụ thế giới cấp SS thành công, điểm cho nhiệm vụ là S+, tặng thêm điểm tích lũy nhiệm vụ là điểm tích lũy hiện có của kí chủ nhân ba. Ngẫu nhiên tặng thêm một món đạo cụ hệ thống.

“Chỉ là S+, không phải SS+ à?” Hạ Tử Minh cảm thấy hơi thất vọng, hắn nhắm tới kỷ lục SS+ cơ mà.

Hệ thống nói: “Đúng vậy, kí chủ, bởi vì đến cuối cùng cậu và Thiên Ma đều tan thành mây khói, nguyên chủ tâm địa thiện lương cho là tiểu sư đệ của hắn có số mệnh quá khổ đáng ra nên có một kết thúc tốt đẹp hơn, mà không phải thảm thương như vậy… Nhưng nhiệm vụ của cậu xác thực là đã hoàn thành rồi, cho nên hắn cho cậu điểm khá cao là S+, không cho cậu điểm tối đa là SS+.”

Cố Trường Minh cuối cùng thì vẫn hổ thẹn trong lòng đối với Nhiếp Nghiêu, mong muôn Nhiếp Nghiêu có thể sống tốt hơn.

Đây là chấp niệm của hắn.

“Vậy tôi còn có thể quay về sửa bù không? Tôi nhớ là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ thành công, dù điểm không cao thì vẫn có thể quay về sửa bù để tăng điểm lên, phải không?” Hạ Tử Minh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mong muốn trong kiếp đi làm người công lược, bản thân mình đều có thể đạt được điểm tối đa trong từng nhiệm vụ.

Hệ thống xem xong dữ liệu, nói: “Có thể được, kí chủ, bởi vì cậu đã hoàn thành nhiệm vụ thế giới gốc, nên cậu có thể quay lại lần nữa để sửa bù kết thúc thế giới này. Nhưng, phải đợi bổn hệ thống bảo trì đã, chờ cậu làm xong nhiệm vụ ở hai thế giới nữa, tôi mới có thể đưa cậu quay lại sửa bù.”

“Vậy thì tốt.” Hạ Tử Minh thở phào một hơi, vì kiếp đi làm người công lược hoàn mỹ của mình sẽ không lưu lại vết nhơ mà cảm thấy thoải mái.

Hệ thống nhớ ra gì đó, nói: “Nhiệm vụ thế giới lần này hoàn thành được tặng kèm một đạo cụ hệ thống, xin hỏi, kí chủ có lấy luôn bây giờ không?”

“Lấy đi.” Hạ Tử Minh dựa theo tinh thần mặc kệ mấy thứ đồ được tặng hữu dụng hay vô dụng thì đều phải lấy trước rồi nói sau.

Hệ thống liền lên tiếng trả lời: “Được.”

Vòng xoay đạo cụ của hệ thống quay nhanh trước mặt Hạ Tử Minh, cuối cùng, trong ánh mắt mong chờ của Hạ Tử Minh, mũi kim trên vòng xoay đạo cụ dừng lại ngay trước một cái đạo cụ tên là ‘Chế Ức Hương’.

“‘Chế Ức Hương’ này là cái gì?” Hạ Tử Minh không hiểu lắm cái đồ này là cái gì.

Âm thanh máy móc của hệ thống lúc này vang lên: “Chúc mừng kí chủ Hạ Tử Minh nhận được đạo cụ ‘Chế Ức Hương’ của hệ thống, ‘Chế Ức Hương’, tác dụng như tên, chỉ cần đốt hương này lên, khi kí chủ xuyên qua bất cứ một thế giới nào, đối với bất cứ ai mà cậu muốn tạo ký ức, đều có thể chế tạo ra ký ức, sáng tạo ra một cảnh trong mơ.”

“Để đề phòng xuất hiện sự sai lệch, không đồng nhất về tính cách nhân vật, mỗi nhân vật có thể công lược chỉ có thể sử dụng một lần, mong kí chủ hãy thận trọng sử dụng.” Hệ thống ấm áp nhắc nhở, rất sợ kí chủ nhà mình dùng bậy, khiến nhân vật ở thế giới nào đó bị làm cho hỏng đầu.”

Hạ Tử Minh nghe tác dụng của đạo cụ hệ thống này, lập tức mắt sáng ngời: “Tùy ý chế tạo ký ức cho họ, cảnh trong mơ cũng có thể luôn, đồng thời ở mỗi thế giới đều có thể dùng, miễn là không dùng với một người là được?”

Đạo cụ này nghe có vẻ cũng không tệ lắm, dùng rất được.

“Không sai.” Hệ thống liền theo đó lên tiếng trả lời.

Hạ Tử Minh lập tức hưng phấn: “Được được được, cái này tốt, lấy nó đi.”

Thân là một con rùa già*, xuyên nhiều thế giới như vậy, bởi vì tay đen, hắn còn chưa bao giờ lấy được đến tay hay sử dụng đạo cụ hệ thống đâu.

*Gốc là ‘thổ lão miết’ hay ‘thổ lão biết’ (土老鳖): cái này t tra đủ các thể loại luôn mà nó ra con ba ba với rùa hoài, ko hiểu có liên hệ gì với đoạn này. Bonus thêm thì ‘thổ miết’ hay ‘thổ biết’ là dế. Càng thêm một sự khó hiểu, ae ai hiểu thì giúp t nhé.

“…” Hệ thống.

Thời gian Hạ Tử Minh ở thế giới này có hơi dài, bây giờ thoát vai đối với hắn mà nói thì có chút trở ngại. Để bảo đảm chất lượng công việc của mình, hắn liền chọn chức năng làm phai nhạt tình cảm trước khi tới một thế giới khác.

Mãi đến khi toàn bộ nội dung kịch bản, cảm tình, ký ức nhân vật của mình ở thế giới trước phai nhạt đến chỉ như là đang đọc một câu chuyện, Hạ Tử Minh mới đi tới thế giới tiếp theo.

———–

Lần này Hạ Tử Minh được phân đến một thế giới Thú Nhân.

Trong thế giới quan được thiết lập ở thế giới Thú Nhân là không có nữ giới, toàn bộ thế giới chia làm 2 giới, thú nhân và á thú nhân, bề ngoài đều lấy từ tiêu chuẩn của nam giới, thú nhân sở hữu sức lực cực mạnh, có thể hóa thú và biến thành người, giống như nam giới ở thế giới bình thường, mà á thú nhân lại nằm giữa thú và người, không thể hóa thú, chỉ có thể ở dạng con người, lại không hoàn toàn là hình dáng của một con người, vẫn còn bộ phận của thú là đuôi và tai, còn có thể mang thai, có chút tương đồng với nữ giới* ở thế giới bình thường.

*Gốc trong raw là ‘từ tính’ (磁性) tức là ‘nam châm’ hoặc liên quan đến nam châm  ở cả nghĩa đen và bóng, chỗ này đáng lẽ phải là ‘thư giới’ (雌性) tức là ‘nữ giới’ thì sẽ hợp lý và đồng nhất về mặt ý nghĩa với đoạn trên. Vì cả 2 cụm này đều đọc là /cí xìng/ nên mới có sự nhầm lẫn này.

“Thống Thống ơi, chúng ta lại chẳng được vui chơi thoải mái rồi. Cậu thế này… Thế này căn bản là chẳng khác gì ném tôi vào trong thân thể của một người phụ nữ cả, ở thế giới này, tôi còn được tính là đàn ông không?” Hạ Tử Minh xem qua thế giới quan được thiết lập ở thế giới này xong, cảm thấy mình bị tổn thương vô cùng tận.

Hắn là thụ là sai sao?

Dù hắn là thụ đi nữa, thì cũng là một người đàn ông nguyên chất cơ mà? Làm sao có thể ném hắn vào thân thể một nhân vật tương tự với nữ giới thế được?

Hệ thống dùng âm thanh máy móc cổ vũ kí chủ nhà mình: “Kí chủ, cố lên! Tôi tin cậu, cậu là kí chủ lợi hại nhất mà tôi từng gặp được, đừng nói là chúng ta xuyên vào thân thể một á thú, dù cho thực sự ném ngươi vào thân thể một người phụ nữ, tôi tin một người uy vũ, khí phách như kí chủ cũng có thể giải quyết được!”

Nó không ngừng cổ vũ Hạ Tử Minh.

“… Thế nhưng, tôi không tin chính tôi.” Hạ Tử Minh xoay đầu sang một bên, cảm thấy mình cần yên tĩnh.

Thế giới Thú Nhân có hơi giống với xã hội cổ đại phong kiến, thú nhân phụ trách nuôi sống gia đình, chiến đấu, bảo vệ bộ lạc và chăm sóc á thú, mà số lượng á thú thưa thớt còn lại là sự tồn tại nhu nhược cần được bảo vệ, ý nghĩa tồn tại ngoài việc sinh con đẻ cái, thì còn phụ trách kích hóa năng lượng lúc thú nhân hóa thú, á thú nhân có thể dùng tinh thần lực của mình làm ảnh hưởng, gia tăng sức lực cho thú nhân đã kết duyên với mình, tương tự như thế, cũng có thể dễ dàng phá hủy năng lượng của thú nhân sau khi đã kết duyên với mình.

Bởi vậy, á thú nhân tuy rằng nhu nhược nhưng rất ít thú nhân dám ức hiếp, mạo phạm bọn họ, các thú nhân mạnh thường phải khom lưng nịnh nọt, lấy lòng á thú để nhận được sự ưu ái của bọn họ.

Người đưa ra nhiệm vụ ở thế giới này là một tiểu á thú tên gọi Tố Lai Ân, hắn là con trai độc nhất của tù trưởng tiền nhiệm ở một bộ lạc bậc cao ở thế giới Thú Nhân, cũng là bạn đời tương lai của tù trưởng hiện tại.

Tính cách của hắn đơn thuần và đáng yêu, theo lý thuyết, một tiểu á thú xuất thân với gia thế không chỗ nào không tốt tại thế giới Thú Nhân này phải là một sự tồn tại cực kỳ được hoan nghênh, người người vây quanh mới đúng.

Thế nhưng, Lai Ân lại có một khuyết điểm trí mạng ——-

Khuyết điểm khiến các thú nhân tuy có lòng thương tiếc đối với hắn nhưng lại không quý mến, hắn bị vị hôn phu tương lai là tù trưởng hiện tại coi là nỗi nhục.

Lai Ân là một kẻ ngốc, ngoài việc chỉ số thông minh vĩnh viễn dừng lại ở khoảng năm, sáu tuổi, ngay cả điều căn bản mà các á thú đều có là tinh thần cảm nhiễm lực mà hắn cũng không có, căn bản không thể kích hóa thú nhân, giúp thú nhân tăng cường sức lực.

Vị hôn phu Khoa Thụy Ân của Lai Ân là một cô nhi, được tù trưởng tiền nhiệm cũng là cha của Lai Ân một tay nuôi lớn, như con mình đẻ ra. Cha của Lai Ân không có đứa con thú nhân nào, liền coi Khoa Thụy Ân là người thừa kế của mình, chuyên tâm bồi dưỡng.

Khoa Thụy Ân cũng không phụ sự kỳ vọng của cha Lai Ân, sau khi thành niên liền đi chinh chiến tứ xứ vì bộ lạc Địch Á, giúp cho bộ lạc Địch Á đang là bộ lạc bậc trung phát triển lên thành bộ lạc bậc cao.

Khoa Thụy Ân cũng vì vậy mà trở thành anh hùng của bộ lạc Địch Á, dũng sĩ đệ nhất trong bộ lạc, thú nhân mạnh nhất, là thú nhân trong lòng, trong tim của vô số á thú trong phạm vi mười dặm.

Cha của Lai Ân dần già đi, đối với thú nhân mình một tay nuôi dưỡng mà vui mừng có thừa, liền quyết định truyền vị trí tù trưởng cho Khoa Thụy Ân, đồng thời gả đứa con tiểu á thú duy nhất của mình là Lai Ân cho Khoa Thụy Ân.

Tuy rằng, rất nhiều người đều nghĩ tên ngốc Lai Ân căn bản không xứng với Khoa Thụ Ân, nhưng Khoa Thụy Ân nhớ đến ân tình của lão tù trưởng đối với hắn nên đã đồng ý định ra hôn ước với Lai Ân.

Nhưng dù Khoa Thụy Ân và Lai Ân đã định ra hôn ước rồi, theo sự phát triển càng ngày càng tốt, càng ngày càng lớn mạnh của bộ lạc, số lượng những á thú khác vây xung quanh người Khoa Thụy Ân lại chưa từng giảm.

Lão tù trưởng đã đến tuổi, hơn nữa ông tự biết con mình trời sinh có khiếm khuyết nên đối với chuyện này cũng mở một mắt nhắm một mắt, chỉ mong Khoa Thụy Ân sau này sẽ thực hiện hôn ước với Lai Ân, chăm sóc hắn một đời là tốt rồi.

Khoa Thụy Ân chưa từng khắc nghiệt với Lai Ân, vốn Lai Ân cứ làm một kẻ ngốc không hiểu gì, cứ sống bình an trong sự cưng chiều và bảo vệ hết một đời thì dù không có tình yêu, cũng có thể nói đó đã là một cái kết đẹp.

Thế nhưng cuộc sống không thể lường trước điều gì, người gặp may, kẻ gặp hạn*, vận mệnh lại cứ luôn không ưu ái hắn như vậy.

*Gốc là ‘Thiên hữu bất trắc phong vân nhân hữu đán tịch họa phúc’ (天有不测风云人有旦夕祸福). Ae có thể xem chi tiết giải nghĩa bằng cách cop chữ Hán lên GG hoặc baidu và enter, vô baike đọc nhé, t thấy khá đầy đủ.

Đêm trước khi Lai Ân và Khoa Thụy Ân thực hiện hôn ước, Khoa Thụy Ân gặp được một á thú tuyệt thế, bị hắn hấp dẫn đến sâu sắc nên yêu hắn, cũng vì hắn mà thay đổi thái độ thành quyết tuyệt, yêu cầu giải trừ hôn ước với Lai Ân để kết duyên với á thú kia.

Lão tù trưởng tuổi tác đã cao không còn cách nào khác, chỉ có thể thỏa hiệp, đồng ý cho Khoa Thụy Ân và Lai Ân giải trừ hôn ước, chỉ cầu hắn chăm sóc Lai Ân một đời là được.

Nhưng ai biết, á thú kia lại là gian tế của bộ lạc khác phái tới.

Hắn lợi dụng tình yêu của Khoa Thụy Ân đối với hắn, phá hủy bộ lạc Địch Á, rồi hại chết lão tù trưởng, Lai Ân và vố số người của Địch Á.

Lai Ân mặc dù là một kẻ ngốc nhưng lại yêu bộ lạc của hắn vô cùng, hắn có ba nguyện vọng: một là hy vọng có thể bảo toàn bộ lạc Địch Á, hai là hắn biết Khoa Thụy Ân không thích hắn, hắn mong khi quay lại, mình có thể sống mà không làm bạn đời tương lai của Khoa Thụy Ân nữa, ba là hắn có đặc biệt, đặc biệt thích một thú nhân, vẫn chỉ dám đứng xa xa nhìn đối phương, nhưng đối phương sau cùng là một trong những người vì bảo vệ bộ lạc mà bị tên á thú kia hại chết, hắn mong đối phương sống tốt, nếu có thể, hắn còn muốn kết bạn với đối phương nữa.
Bình Luận (0)
Comment