Edit: An Ju
Vẻ mặt Lâu Thăng u ám, vỗ vỗ lên má hắn, rồi tiến vào thêm chút: “Đương nhiên là làm tình với cậu rồi, đại thiếu gia, không thì cậu nghĩ tôi còn có thể làm gì nữa?”
“Mày — Mày sao dám?” Hạ Tử Minh cả người run rẩy không kiềm chế được, không dám tin nhìn hắn.
Bọn họ rõ ràng đã nói rõ là sẽ không vượt qua ranh giới, không làm đến bước cuối cùng.
Lâu Thăng… Lâu Thăng sao có thể?
Lâu Thăng nghe thấy lời của hắn, giữ chặt eo hắn, lại cười chế giễu: “Tôi sao dám ấy à? Cậu mỗi ngày công khai theo đuổi Phương Vũ, trong âm thầm lại đưa đẩy với tôi, quyến rũ tôi, liên tục làm ra những hành vi châm ngòi lửa dục vọng, sát thương tẩu hỏa*, đối với ngày hôm đó, trong lòng cậu không phải đã sớm có chuẩn bị, thậm chí đã dự đoán được rồi hay sao?”
*Sát thương tẩu hỏa (擦枪走火): lau súng cướp cò, ý chỉ không cẩn thận sẽ gây ra họa lớn.“Hơn nữa, từ trong xương cậu đãnhận định đứa con vệ sinh như tôi trời sinh đã kém hơn cậu một bậc, dù cho cậu có dùng mọi cách quyến rũ tôi như vậy, tôi cũng không dám động đến cậu dù chỉ một chút sao?” Giọng nói Lâu Thăng khàn khàn, trầm xuống: “Nếu cậu nghĩ như vậy, vậy tôi nói cho cậu biết, cậu nghĩ trật rồi, tôi dám làm thật đấy.”
Dù cho gia thế của hắn cách nhà họ Chu rất xa, Lâu Thăng cũng chưa hề cảm thấy mình kém người khác một bậc.
Hiện tại Hạ Tử Minh nếu đã kéo hắn xuống nước, thì đừng hòng không quan tâm đến…
Hạ Tử Minh muốn chơi, Lâu Thăng này sẽ theo tới cùng, dám chơi dám thua, nhưng nếu Hạ Tử Minh chỉ coi hắn như đồ chơi, bạn giường, gọi là đến, đuổi là đi, ngay cả lên giường cũng không xứng, vậy thì cũng phải trả một cái giá lớn tương ứng.
Hạ Tử Minh cho rằng một con người hạ dẳng như mình không xứng lên giường với đại thiếu gia xuất thân cao quý, vậy hắn càng phải vấy bẩn tên đại thiếu gia tôn quý này từ trong ra ngoài mới được.
Đối với chuyện như vậy, ngay từ lúc Hạ Tử Minh quyến rũ hắn với những hành vi chạm đến lửa tình dục của hắn, không hề cố kỵ trần truồng, lõa thể trước mặt hắn, một lần lại một lần vào lúc bị người khác làm tổn thương, không hề đề phòng giao cơ thể cho mình, tìm sự an ủi nơi mình thì đã sớm phải chuẩn bị rồi chứ, không phải sao?
Bản thân Hạ Tử Minh cũng là đàn ông, vốn không nên đánh giá cao khả năng nhẫn nại của đàn ông.
Mọi thứ này đều là Hạ Tử Minh tự tìm đến.
Lâu Thăng nghĩ như vậy, lập tức giống như càng trở nên hung hãn hơn bắt đầu chuyển động trong cơ thể Hạ Tử Minh.
“Lâu Thăng… Tao sẽ không tha cho mày đâu…” Hạ Tử Minh một tay níu chặt khăn trải giường, túm mà khiến khăn trải giường đều nhăn hết lại, một tay còn lại không chút do dự tát Lâu Thăng một cái nữa, trong miệng còn không ngừng ném ra những lời cay độc.
Đầu óc hắn bây giờ đều ngu luôn rồi, sao cũng không hiểu rõ vì sao mọi chuyện lại phát triển trở thành như vậy? Lâu Thăng thực sự cứ như vậy ‘làm’ hắn rồi sao?
Hắn thật sự bị Lâu Thăng ‘làm’ rồi à?
Cứ như vậy bị một đứa con trai vệ sĩ mình luôn coi thường, vừa gian vừa dối, quen thói nịnh hót người khác để leo lên trên ‘làm’ rồi sao?
Hạ Tử Minh không hề cảm thấy ghê tởm như mình từng tưởng tượng, chỉ là ngây người, không thể chấp nhận được…
Con người của hắn tuy tồi tệ, tuy kiêu căng, nhưng về phương diện tình cảm vẫn rất ngây thơ, rất mong đợi, vẫn luôn muốn lần đầu tiên của mình sẽ để dành đến khi ở bên người mà mình yêu, bây giờ hắn cứ vậy bị Lâu Thăng ‘làm’ rồi, không nói đến chuyện đối phương có thể cũng không thích hắn, thậm chị còn có thể có ác ý, mang theo ý muốn tổn thương hắn nữa…
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Sẽ không tha cho tôi, không tha thì thế nào đây?” Lâu Thăng từ dưới chân giường cầm lên điện thoại của Hạ Tử Minh, trực tiếp mở được mật khẩu, mở ra hết những bức ảnh, video không có mặt mình nhưng lại rất rõ cả người và mặt Lâu Thăng mà Hạ Tử Minh trước kia lặng lẽ quay chụp lại khi hai người lên giường, cười gằn nói: “Cho người gửi hết những bức ảnh, video này đến bạn bè tôi, đến người nhà, nhân viên của tôi, khiến cho thanh danh của tôi mất hết, bị cô lập hoàn toàn sao?”
Hạ Tử Minh lập tức ngây người, không ngờ những suy nghĩ, cách làm mà hắn thầm tính đến, Lâu Thăng hóa ra đều biết hết, chỉ là không nói ra.
Lâu Thăng vỗ vỗ má hắn, trực tiếp ném điện thoại sang bên cạnh, lại cầm điện thoại của mình lên: “Ảnh, video quay chụp không tệ đâu, đáng tiếc là chỉ quay chụp mỗi mặt tôi, nhân vật chính của loại ảnh, video kiểu này phải có hai người mới đúng. Cậu chỉ quay chụp mình tôi, như vậy không được.”
Hắn nói rồi trực tiếp mở camera điện thoại của mình ra hướng về tư thế hiện giờ của mình và Hạ Tử Minh và chỗ kết hợp của hai người quay chụp lung tung.
“Đừng, đừng mà, đừng mà…” Hạ Tử Minh thấy hắn quay chụp, lập tức hoảng hốt lo sợ kêu lên, lấy tay che mặt mình lại.
Đáng thương sức lực của hắn không địch lại được Lâu Thăng, vẫn là chẳng ích gì.
Lâu Thăng cười lạnh một tiếng, lại nói: “Cậu không phải muốn chụp ảnh, quay phim gửi đi, khiến tôi mất hết danh dự sao? Được, nào, tôi không sợ, tôi thừa nhận tôi là gay, tôi giúp cậu gửi, dù sao thì được làm tình với đại thiếu gia nhà họ Chu tôi cũng không thiệt… Hơn nữa, trong mắt tất cả mọi người đều là cậu chủ động hòa giải với tôi, tiếp cận tội, truyền ra bên ngoài nói không chừng còn có người nói cậu chủ động dâng đến cho tôi, trước đây cứ luôn chĩa mũi nhọn vào tôi là do muốn tôi mà không được đấy?”
“Không phải cậu muốn hủy hoại tôi hay sao? Chúng ta ở bên nhau, tôi xem trong điện thoại cậu có ai nữa nhỉ, à, đúng rồi, Phương Vũ, trong điện thoại cậu còn có người bạn chung Phương Vũ của chúng ta, người bạn mà cậu vẫn luôn mong muốn mà không được…” Lâu Thăng nói một không hai, trực tiếp chụp mất tấm rồi thật sự có ý định gửi đi hết cho mọi người trong điện thoại: “Người khác tôi tạm không gửi, tôi gửi cho hắn đầu tiên thì thế nào nhỉ?”
Hạ Tử Minh lập tức khóc ra tiếng, vùng vẫy muốn cướp lấy điện thoại của Lâu Thăng, hắn nhìn ra được Lâu Thăng thực sự dám làm như vậy: “Đừng mà, đừng mà, tôi xin cậu, đừng…”
Trước hết từng có không ít người nói với hắn đừng chọc Lâu Thăng, Lâu Thăng tương lai nhất định sẽ là người có thể làm việc lớn, đừng chọc, không dễ sống đâu, hắn chưa từng coi là thật, chỉ cảm thấy Lâu Thăng dễ bắt nạt vô cùng, nếu không có đám Phương Vũ bảo vệ thì sớm đã bị mình chơi khăm chết luôn rồi, bị mình bắt nạt cũng không dám lên tiếng, còn lễ độ đối với mình, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Mãi đến hiện tại, cho đến hôm nay hắn mới biết Lâu Thăng hóa ra không thèm tính toán với hắn, hóa ra thật sự là không sợ hắn, mà là không thèm so đo với với hắn.
Lâu Thăng thật sự là kiểu người không thể chọc vào, điên lên thì ai cũng không cản được, độc ác với cả bản thân mình.
Lâu Thăng thấy hắn xin tha, mới cầm lấy điện thoại của mình với điện thoại của Hạ Tử Minh, xóa bỏ từng bức ảnh, video nhạy cảm bên trong đi.
Hắn đáp điện thoại sang bên cạnh, vỗ vỗ lên mặt Hạ Tử Minh, hỏi: “Cậu vẫn nghĩ làm thế nào để tôi đẹp mặt sao? Tìm người chụp bao đánh tôi, hay là mấy thủ đoạn hãm hại không đàng hoàng như trước đây? Tôi đây nói cho cậu biết, tôi trước đây chưa từng sợ cậu, về sau lại càng không sợ cậu.”
Gia đình Lâu Thăng tuy khốn khó, nhưng ngoài sáng trong tối đều phát triển rất tốt.
Loại cách thức hủy hoại người khác như quay chụp ảnh và video nhạy cảm rồi truyền ra bên ngoài trong mắt hắn thì nó thấp kém đến không thể thấp kém hơn.
Hạ Tử Minh nức nở hồi lâu, nói không ra lời.
“Cậu muốn chơi tôi? Cậu cố ý quyến rũ tôi, khiến tôi thừa nhận tôi là gay, muốn hãm hại tôi… Đừng cho là tôi không nhìn ra. Chúng ta cũng coi như lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ với chỉ số IQ này của cậu, mắt cậu vừa liếc một cái, tôi đã biết trong đầu cậu đang nghĩ gì rồi.” Lâu Thăng lạnh giọng nói: “Cậu muốn hại tôi, thay vì dùng những thủ đoạn ngu ngốc này, chẳng thà dùng mông đùi cậu ép chết tôi.”
Lâu Thăng không thể không thừa nhận cái tên ngốc này có một cơ thể cô cùng hoàn mỹ, khiến người ta mê luyến.
Nếu Hạ Tử Minh thật sự tiến tới với hắn, hắn cũng sẽ thật sự tiến tới với Hạ Tử Minh. Nhưng nếu Hạ Tử Minh chỉ muốn chơi đùa với hắn, ai coi ai là thật lòng… Hắn không tin, hắn không chơi lại được tên ngốc này.
Hạ Tử Minh thở gấp, không nói câu nào.
———–
Từ đó về sau, quan hệ giữa Lâu Thăng và Hạ Tử Minh gần như đoạn tuyệt, hoàn toàn chấm dứt, trừ mặt ngoài ra, trong âm thầm không còn dây dưa một chút nào nữa.
Hạ Tử Minh vốn tưởng rằng xảy ra chuyện như vậy, bản thân mình đáng lẽ phải rất hận Lâu Thăng, rất muốn ddien cuồng trả đũa hắn mới phải!
Nhưng không biết vì sao, hắn lại không muốn làm… Chỉ cảm thấy cả người đều ểu oải vô cùng, thậm chí bắt đầu có chút nhớ Lâu Thăng.
Nhớ đến sự tốt đẹp của Lâu Thăng lúc mối quan hệ sai lầm của bọn họ nồng nhiệt nhất, nhớ đến Lâu Thăng dậy sớm nấu súp cho hắn, nhớ đến Lâu Thăng rửa chân, tắm rửa, giặt quần áo cho hắn, nhớ đến Lâu Thăng sau khi hắn uống say sẽ cả đêm không nghỉ chăm sóc hắn… Tuy rằng không phân rõ được Lâu Thăng lúc đó làm những chuyện này cho hắn đến cuối là thật tâm hay giả dối đối với hắn, nhưng Hạ Tử Minh vẫn không kìm được mà hồi tưởng và nhớ nhung.
Sự nhung nhớ này khiến hắn ngay cả tin tức liên quan đến Phương Vũ cũng lười nghe ngóng, quan tâm.
Hắn đã rất lâu không gặp Lâu Thăng rồi, tai hắn lúc đi gặp gỡ bạn bè kìm không được mà để ý tới những tin tức liên quan đến Lâu Thăng là nhiều nhất, dù cho là từng chút một, dù cho là những chuyện vặt vãnh.
Hắn biết, quan hệ giữa Lâu Thăng và cô tiểu thư Thiên Hành kia lại thân hơn rồi, hắn biết, công ty Lâu Thăng rất thành công, đã có thể kiếm đủ tiền mua nhà cho bố mẹ rồi…
Hắn biết Lâu Thăng mỗi ngày đều tăng ca rất bận, rất khổ.
Hắn biết…
Hạ Tử Minh biết hắn không nên quan tâm Lâu Thăng như thế, nên quên đi Lâu Thăng giống như Lâu Thăng đã quên đi hắn.
Nhưng hắn sao cũng không làm được.
Thế giới không có Lâu Thăng, ngay cả lời mời của Phương Vũ cũng không làm Hạ Tử Minh vui lên nổi.
Sau khi Phương Vũ hoàn toàn từ chối Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh lập tức lui về một khoảng cách an toàn với hắn, quan hệ hiện tại của hai người không mặn không nhạt, tuy không đến mức xa lạ, nhưng cũng không quá thân cận.
Sau một khoảng thời gian dài chán chường, đối với lời mời của Phương Vũ, Hạ Tử Minh tuy không hứng thú lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng xốc tinh thần lên, sửa sang bản thân một phen rồi đi.
Không ngờ, đến đó lại gặp được Lâu Thăng.
Hạ Tử Minh lúc này mới biết Phương Vũ vốn là thấy quan hệ giữa Hạ Tử Minh và Lâu Thăng gần đây có hơi nghiêm trọng đến lạ, sợ quan hệ giữa bọn họ lại quay về trạng thái đối chọi như trước, mới tổ chức bữa tiệc này.
Ở bữa tiệc, Lâu Thăng và Phương Vũ vẫn luôn trò chuyện rất vui vẻ, Hạ Tử Minh vì nể mặt Phương Vũ, tuy không tham gia vào giữa bọn họ được, nhưng vẫn luôn câu được câu không nói với họ.
Phương Vũ nhìn Lâu Thăng, trong mắt giống như có ánh sao, ngữ điệu mang chút thăm dò hỏi: “Sao rồi? Cậu với cô tiểu thư Thiên Hành kia thế nào rồi, gần đây nghe nói hai người rất thân thiết hả? Là đang hẹn hò sao? Cậu muốn hẹn hò, không được giấu diếm người anh em tốt này đâu, phải mời một bữa mới được đấy.”
Hạ Tử Minh cũng rất quan tâm chủ đề này, trước đó không hề thật sự nghe cuộc nói chuyện của họ, vào lúc họ nói đến cái này, hắn lại bất giác dựng thẳng tai.
“Không có, chúng tôi chỉ là bạn tốt mà thôi.” Lâu Thăng cười cười, lại lắc đầu phủ nhận.
Hạ Tử Minh thầm thở phào một hơi.
Phương Vũ không tin: “Thật sao? Tôi thấy người ta rất có hảo cảm với cậu, bây giờ không hẹn hò, sau này cũng không phải là không thể. Cậu cảm thấy người ta thế nào?”
“Cô ấy rất tốt, nhưng chúng tôi thật sự không thể được.” Lâu Thăng nói.
Phương Vũ hỏi: “Vậy thì chỗ nào không phù hợp?”
Hắn thấy cô tiểu thư Thiên Hành đã là một người con gái rất tốt rồi, đối Lâu Thăng mà nói thì đó là lựa chọn rất tốt.
“…Khả năng là tính hướng không phù hợp.” Lâu Thăng cúi đầu, lại bất đắc dĩ cười khẽ.