[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công

Chương 14

"...... Nói hay quá nhỉ!" Đường Cửu gạt phắt tay y rồi rút tóc về. Nhưng nghe nói có thể xuất cung đi chơi khiến hắn rất háo hức, nhỏ giọng hỏi: "Thật sao? Ngươi dẫn ta ra ngoài cung được à?"

"Được chứ." Yến Ngọc Sâm thần bí nói, "Ngươi đừng lo gì hết, đến lúc đó cứ đi theo Tiểu Thuận Tử là được."

Đường Cửu không cưỡng lại được cám dỗ nên đồng ý.

Hai ngày sau, quả nhiên Yến Ngọc Hiên và Thẩm Kha lên đường đi Đại Tướng Quốc Tự, trước khi đi Yến Ngọc Hiên còn tới thăm hắn, nói sẽ cầu nguyện cho hắn bình an, phù hộ hắn mau khỏe lại, Đường Cửu vờ như cảm động lắm, đợi Yến Ngọc Hiên vừa xuất cung thì lập tức sai Tiểu Thuận Tử thay trang phục thị vệ cho mình rồi theo y lên xe ngựa, phát hiện Yến Ngọc Sâm đã chờ sẵn bên trong.

Đoan Vương cả ngày chơi bời lêu lổng, thường xuyên rảnh rỗi vào cung đi dạo nên thị vệ đã quen, thấy xe ngựa của y cũng không hỏi nhiều mà cung kính mở cổng cho đi qua.

Đường Cửu nhìn qua cửa xe thấy cổng cung càng lúc càng xa tít tắp, vui vẻ reo lên: "Ra ngoài thật rồi!"

Yến Ngọc Sâm nói: "Cố chịu đựng một thời gian ngắn nữa thôi, ta sẽ giúp ngươi hoàn toàn thoát khỏi nơi này."

Đường Cửu mỉm cười, trầm thấp ừ một tiếng.

Mặc dù Yến Ngọc Sâm chẳng đứng đắn chút nào nhưng không hiểu sao Đường Cửu vẫn tin lời y.

Xe ngựa đi dọc phố Xuân Hi rồi rẽ vào cổng sau phủ Đoan Vương, dừng lại trong khoảng sân rộng. Yến Ngọc Sâm vén màn cửa bước xuống xe, sau đó duỗi tay về phía Đường Cửu.

Đường Cửu nắm chặt tay y mượn lực nhảy xuống.

Kiến trúc của phủ Đoan Vương rất hoành tráng, bài trí lại hết sức tinh tế, bốn phía là đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy róc rách, khung cảnh vô cùng thơ mộng.

Người hầu vương phủ đứng chung quanh, thấy Hoàng hậu đương triều xuất hiện ở đây thì không hề kinh ngạc mà chỉ tỏ vẻ hiếu kỳ, có người còn to gan cười hì hì nói với Yến Ngọc Sâm: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, cuối cùng đón được Hoàng hậu về rồi!"

Đường Cửu yên lặng trừng mắt nhìn Yến Ngọc Sâm: "Bọn họ......"

"Ừm." Yến Ngọc Sâm thản nhiên nhìn hắn, "Bọn họ cũng biết ta có ý xấu với ngươi mà."

Đường Cửu: "......"

"Đây đều là thân tín của ta nên rất kín miệng, đừng lo." Yến Ngọc Sâm nói xong lại quay sang căn dặn thanh niên to gan lúc nãy, "Đi bảo đầu bếp hôm nay trổ hết tài năng nấu nướng đi, nếu không hợp khẩu vị của Hoàng hậu thì ta sẽ đuổi việc hắn."

"Tuân lệnh!" Thường Thanh cười hì hì rồi điểm mũi chân bay lên một hòn non bộ, nhảy mấy cái đã không còn thấy bóng dáng.

Yến Ngọc Sâm dẫn Đường Cửu đi thay đồ, sau đó đưa hắn tham quan vương phủ một vòng. Mặc dù cảnh trí ở phủ Đoan Vương vẫn thua kém hoàng cung nhưng lại sinh động có sức sống, mỗi gốc cây mỗi khóm hoa, mỗi chú chim đều hoạt bát đáng yêu khiến tâm tình thư thái hẳn lên.

Điều thú vị nhất là mọi người trong vương phủ hoàn toàn khác với những nô tài trong cung không dám thở mạnh, trên mặt ai nấy đều mang ý cười, chào hỏi Đường Cửu hết sức nhiệt tình:

"Bái kiến Hoàng hậu!"

"Hoàng hậu thật xinh đẹp, giống hệt như người trong tranh vậy!"

"Hoàng hậu, ngài và Vương gia nhà ta đứng cạnh nhau cực kỳ xứng đôi!"

Đường Cửu: "......"

Đường Cửu không đỡ nổi, thầm nghĩ quả nhiên chủ nào tớ nấy, trên dưới phủ Đoan Vương này đều giống hệt Vương gia nhà bọn họ!

"Được rồi, ngươi nói nhiều quá đấy. Hù người ta chạy mất ngươi có đuổi theo cho ta không?" Yến Ngọc Sâm liếc tiểu cô nương kia một cái, tiểu cô nương trong veo như nước bị mắng cũng không sợ, rụt cổ thè lưỡi cười với Đường Cửu rồi mau chóng bỏ chạy.

Sau khi dạo quanh một vòng thì sắc trời đã tối, Yến Ngọc Sâm dẫn Đường Cửu đến phòng ăn. Đầu bếp vương phủ chắc đã nhận được mệnh lệnh của Vương gia nhà mình nên trổ hết tài năng làm ra một bàn đầy thức ăn ngon, sau bữa ăn còn đem lên rất nhiều món tráng miệng ngon lành khiến Đường Cửu hết sức thỏa mãn, cảm thấy bụng mình đã to bằng cái trống.

"Đêm nay ngủ lại trong phủ đi, ngày mai dẫn ngươi ra ngoại thành phi ngựa." Yến Ngọc Sâm nói.

Đường Cửu ra ngoài vui chơi vẫn chưa đủ nên tất nhiên là đáp ứng ngay chẳng chút do dự. Yến Ngọc Sâm lại dẫn hắn đi dạo tiêu cơm, đánh hai ván cờ, thấy không còn sớm mới dọn bàn cờ cất giọng gọi: "Linh Vận."

"Vâng!" Tiểu cô nương đã gặp lúc chiều nhảy từ trên mái hiên xuống, vững vàng đáp trên mặt đất, "Vương gia có gì dặn dò ạ?"

"Bảo ngươi dọn phòng cho Hoàng hậu ở, đã dọn xong chưa?"

"Xong lâu rồi ạ!" Linh Vận nói, "Chẳng phải chỉ cần bỏ thêm một cái gối lên giường ngài thôi sao!"

Đường Cửu: "???"

Thấy sắc mặt Đường Cửu cứng đờ, Linh Vận vội vàng nghĩ lại: "Ừm...... Hay là gối đầu cũng không cần thêm?"

Đường Cửu: "............"

Yến Ngọc Sâm chững chạc đàng hoàng hỏi: "Chẳng phải trước đó ta đã dặn ngươi thu dọn phòng phía Tây rồi sao?"

"Ầy, Vương gia cũng không phải không biết phòng phía Tây bao lâu rồi không có người ở mà." Linh Vận làm bộ thở dài, "Mặc dù nô tỳ đã quét dọn một lần nhưng sợ là các ngóc ngách vẫn còn bẩn. Hơn nữa ánh sáng không tốt, không khí ẩm ướt, tuyệt đối không thể ủy khuất Hoàng hậu ở được!"

Yến Ngọc Sâm à một tiếng, vẻ mặt kiểu như "ngươi nói thật có lý".

Đường Cửu vội hỏi: "Những phòng khác thì sao? Ta ở đâu cũng được......"

"Hoàng hậu không biết đấy thôi," Linh Vận nói, "Vương phủ của chúng ta nhìn thì rộng lớn nhưng phòng cho người ở rất ít, vì Vương gia chúng ta đặc biệt giữ thân trong sạch, nhiều năm nay thủ thân như ngọc, đừng nói tiểu thiếp mà ngay cả một nữ tử cũng chưa bao giờ đưa về phủ cả!"

Đường Cửu: "......"

"Thế nên đành phải ủy khuất ngài và Vương gia ngủ chung một phòng vậy." Linh Vận mỉm cười kết luận.

Yến Ngọc Sâm gật đầu: "Xem ra chỉ có thể như thế."

Đường Cửu nhìn hai chủ tớ người xướng kẻ họa, đột nhiên cảm thấy hình như mình đã lên nhầm thuyền giặc.

Linh Vận đi xong, Đường Cửu trừng Yến Ngọc Sâm, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi cố ý không?"

"Cái gì?" Yến Ngọc Sâm tỏ vẻ mờ mịt, "Nàng nói đều là sự thật cả. Một tiểu thiếp ta cũng không có."

Đường Cửu: "......"

Hắn đành chịu thua nam nhân da mặt dày này, cuối cùng không còn cách nào khác nên phải theo Yến Ngọc Sâm về phòng ngủ của y.

"Bên kia có chỗ tắm rửa đấy." Yến Ngọc Sâm chỉ cho Đường Cửu một gian phòng sau tấm bình phong, "Nước nóng và y phục ta đã bảo người chuẩn bị sẵn, ngươi tắm trước đi."

Mệt mỏi cả ngày nên Đường Cửu chỉ muốn tắm nước nóng, nghe vậy liền đi ra sau tấm bình phong. Ai ngờ vừa vào ít phút hắn đã vọt ra, trên tay còn cầm thứ gì, mặt đỏ tới tận mang tai chỉ vào Yến Ngọc Sâm run giọng nói: "Ngươi......Ngươi thật biến thái!"

Yến Ngọc Sâm ngơ ngác, Đường Cửu vừa thẹn vừa tức: "Trong thùng tắm toàn là cánh hoa! Còn có cái này nữa!"

Hắn giũ vật trong tay ra, đó là một chiếc áo ngủ màu xanh nhạt bằng sa mỏng, mặc lên người bảo đảm cái gì cũng không che được.

Lúc này Yến Ngọc Sâm mới ngây ngẩn cả người, khuôn mặt tuấn tú cũng bắt đầu đỏ lên, lầm bầm mắng nha đầu chết tiệt kia rồi vội vàng đứng lên giải thích: "Cái này thật sự không phải ta dặn! Là nha đầu Linh Vận kia......"

Đường Cửu tức giận nhìn y với vẻ không tin.

Yến Ngọc Sâm dứt khoát không giải thích nữa, ho một tiếng rồi đi tới cầm áo ngủ trên tay Đường Cửu ném qua một bên, sau đó tìm áo ngủ của mình cho hắn: "Mặc đồ của ta trước đi. Để ta sai người đổi lại nước......"

"Nước thì không cần." Đường Cửu đỏ mặt nhận lấy quần áo rồi cắm đầu chạy vội vào phòng. Cánh hoa đều rất tươi nên bỏ thì tiếc lắm, cứ để vậy đi.

Yến Ngọc Sâm đứng bên ngoài, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, quay người nhìn thấy chiếc áo mỏng kia thì trong lòng lại nhộn nhạo, uống mấy chén trà lạnh mới dập được lửa.

Khi Đường Cửu ngâm tắm còn lo Yến Ngọc Sâm sẽ đột nhiên xông vào, tắm xong mặc quần áo tử tế mới phát giác mình lo lắng quá mức rồi. Mặc dù tên kia bình thường thích chọc người nhưng đến lúc cần thiết vẫn có phong độ của quân tử.

Tắm xong quả nhiên sảng khoái hơn nhiều, Đường Cửu lau khô tóc đi ra ngoài, thấy Yến Ngọc Sâm đang ngồi trên ghế cầm sách không nhúc nhích, chẳng biết đang ngẩn người làm gì.

"Ta xong rồi, ngươi đi đi."

Nghe thấy động tĩnh, Yến Ngọc Sâm ngước mắt lên, cảm thấy cổ họng lại khô khốc.

Y phục của mình mặc trên người hắn quả nhiên vẫn hơi rộng, cần cổ và một mảng ngực nhỏ đều lộ ra ngoài, trên làn da trắng nõn ửng hổng còn lấm tấm nước, nhìn qua...... hình như cũng không khác gì mặc chiếc áo mỏng kia.

Y dời mắt đi, trầm thấp ừ một tiếng rồi đi ra sau tấm bình phong.

Đường Cửu rảnh rỗi lật sách đọc, đợi tóc khô liền lên giường. Giường này cũng đủ lớn, hắn nghĩ ngợi rồi lăn vào phía trong.

Nằm một hồi cơn buồn ngủ liền ập đến, khi sắp ngủ Yến Ngọc Sâm mới ra ngoài, Đường Cửu mơ màng lầu bầu: "Sao lâu thế......"

Yến Ngọc Sâm đang lau tóc chợt dừng lại, ho khan một tiếng rồi dịu giọng nói: "Mệt thì ngủ đi."

Đường Cửu nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.

Yến Ngọc Sâm thả khăn xuống, nhẹ nhàng đi tới bên giường nhìn hắn.

Trên người hắn thoang thoảng hương hoa, khi ngủ khóe mắt và đuôi lông mày đều giãn ra, lồng ngực khẽ phập phồng theo từng hơi thở, hai tay gối bên mặt, dáng vẻ nhìn rất ngoan.

Yến Ngọc Sâm lẳng lặng ngắm nhìn Đường Cửu rồi nhẹ nhàng vén tóc mai cho hắn, ánh trăng chiếu vào cửa sổ lạnh lẽo nhưng đáy mắt nam nhân lại cực kỳ ôn nhu.
Bình Luận (0)
Comment