Quan hệ giữa hai người chưa tốt đến mức đứng ven đường trò chuyện không dừng được, chỉ nói qua loa vài câu rồi đường ai nấy đi. Trang Hoàn vừa mở cửa thì gặp Đường Cửu đang định ra ngoài.
Đường Cửu nhiệt tình chào hỏi bạn cùng nhà: "Bác sĩ Trang tan sở rồi à!"
Trang Hoàn gật đầu: "Định đi đâu à?"
"Ừm," Đường Cửu nói, "Ra ngoài ăn cơm."
Sau giờ làm hắn định đi ăn nhưng đụng phải tên cặn bã kia nên đành về nhà trước, đoán chừng Triệu Gia Hạo biến rồi mới đi ra.
Trang Hoàn: "Ăn chung với bạn à?"
"Một mình thôi."
"Ăn ở nhà đi." Trang Hoàn thả chìa khoá xuống rồi cởi giày, vừa đi vào bếp vừa hỏi, "Để tôi nấu cho. Cậu muốn ăn gì?"
"Không cần đâu không cần đâu," Đường Cửu vội nói, "Tôi ra ngoài ăn là được rồi, phiền anh quá."
"Không phiền, tôi cũng phải nấu cho mình ăn mà. Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh lắm, vẫn nên hạn chế một chút." Trang Hoàn mở tủ lạnh ra xem rồi quay đầu hỏi, "Ăn mì tương được không?"
Y hỏi rất tự nhiên, cứ như nấu thêm cho một người ăn chẳng phải việc gì to tát, Đường Cửu cũng không thích ra ngoài ăn nên liền vui vẻ đáp ứng, hắn ngại ngồi không hưởng thụ, thế là xung phong giúp một tay.
Trang Hoàn cũng không từ chối, lấy ra hai trái dưa leo nhờ hắn rửa, còn mình thì rã đông thịt rồi xắt sợi để xào tương, sau đó quay sang cắt dưa leo.
Động tác thái thịt của nam nhân rất thành thạo, dưa leo cắt mỏng đều, Đường Cửu đứng cạnh nhìn chỉ biết trầm trồ thán phục.
Trang Hoàn là nam nhân thứ hai biết nấu cơm mà hắn từng gặp.
Trước kia đám bạn bè của hắn đều là thiếu gia vô dụng mười ngón tay không dính nước mùa xuân, chỉ mình Tạ Lâm có tài nấu nướng đỉnh cao, nấu vừa nhanh vừa ngon. Cơm ở căn tin trường đại học rất khó nuốt nên Tạ Lâm thường lén nấu cho hắn trong ký túc xá.
Bàn tay cầm dao của nam nhân trước mắt cũng rất đẹp, thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, lại hướng lên mặt, nhìn từ góc độ này mũi càng cao hơn, lông mi dài rậm, ánh mắt rơi vào miếng thịt trên thớt, nhìn hết sức nghiêm túc.
Đường Cửu không khỏi thất thần, đột nhiên cảm thấy ở một số phương diện Trang Hoàn cực kỳ giống Tạ Lâm. Vừa đẹp trai tài năng lại khiêm tốn, bề ngoài lạnh lùng ít nói nhưng rất ân cần chu đáo, nếu có thể tìm được bạn trai như vậy chắc sẽ rất hạnh phúc......
Đột nhiên ý thức được mình đang nghĩ gì, trong lòng Đường Cửu chợt hoảng hốt, lập tức rủa xả mình một trận.
Mẹ nó mi đang nghĩ cái bép gì thế!
Mr. Krabs là trai thẳng cơ mà!
Mi lại dám nhớ nhung cậu ấy!
Có phải chán sống rồi không!!
Đường Cửu vội vàng niệm chú Thanh Tâm để trấn áp tư tưởng đại nghịch bất đạo của mình.
Trang Hoàn cắt xong dưa leo, bắt gặp bộ dạng thất thần đờ đẫn của hắn thì không khỏi cảm thấy thú vị, thuận miệng hỏi một câu: "Đang nghĩ gì thế?"
Đường Cửu thốt ra: "Đang nghĩ xem anh có phải là trai thẳng không."
Đường Cửu: "......"
Phắc! Lỡ miệng rồi!
Động tác của Trang Hoàn dừng lại, bình tĩnh nhìn sang hắn.
Đường Cửu xấu hổ muốn chết, vội vã lấp liếm: "À không, thật ra tôi......"
"Không phải." Trang Hoàn ngắt lời hắn.
Đường Cửu ngẩn ngơ: "Hả?"
Trang Hoàn nhìn hắn rồi chậm rãi nói: "Tôi thích đàn ông."
Đôi mắt y đen nhánh sâu thẳm khiến người ta có cảm giác bị hút vào, Đường Cửu không ngờ bác sĩ Trang còn chưa quen thân này lại đột ngột thú nhận với mình nên trở tay không kịp, để làm dịu không khí, hắn vô thức đáp một câu: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
...... Chẳng hiểu sao bầu không khí càng thêm kỳ quái.
Cũng may Trang Hoàn không nói thêm gì nữa mà chỉ nhanh nhẹn trộn đều hai tô mì rồi bưng lên bàn. Thịt xào thơm nức phối hợp với dưa leo xanh biếc và cà rốt đỏ tươi, nhìn hết sức ngon lành khiến người ta chỉ muốn ăn ngay.
"Nếm thử đi." Trang Hoàn cầm đũa lên nói.
"Vậy tôi không khách sáo nữa." Đường Cửu cười híp mắt gắp mì vào miệng nhai nhai, sau đó đột nhiên khựng lại.
Trang Hoàn siết chặt đôi đũa trong tay: "Sao thế?"
Đường Cửu nuốt mì rồi giơ lên ngón tay cái: "Quá ngon luôn!"
Trang Hoàn khẽ thở phào, cười nói: "Hợp khẩu vị của cậu thì tốt rồi."
Đường Cửu lại gắp mì ăn, mì này quả thực rất ngon, sợi mì dai dai, thịt xào đậm đà vừa miệng, không chỉ ngon mà còn có...... hương vị rất quen thuộc.
Chắc vì nỗi nhớ của hắn quá sâu đậm rồi.
——
Mấy ngày kế tiếp ở chung với Trang Hoàn, Đường Cửu phát hiện đối phương đúng là một người cực kỳ tốt. Trang Hoàn bề bộn nhiều việc nhưng chỉ cần ban đêm không tăng ca thì sẽ về nhà nấu cơm, sau đó gọi Đường Cửu ăn chung.
Đối phương giúp hắn vạch trần bộ mặt thật của tra nam, tốt bụng cho hắn thuê phòng, chăm sóc hắn trong sinh hoạt hàng ngày, Đường Cửu cảm kích nghĩ mình cũng phải làm gì đó để cảm ơn Trang Hoàn mới được.
Gia cảnh Trang Hoàn rất tốt, về mặt vật chất thì chẳng thiếu thứ gì, Đường Cửu cũng không có nhiều tiền để mua quà đắt đỏ. Đối phương đi làm bận rộn như vậy, mỗi ngày tan sở về nhà còn phải nấu cơm, Đường Cửu suy nghĩ rồi quyết định phụ trách nấu cơm tối.
Thế là hôm nay Trang Hoàn về nhà đã thấy trong bếp sáng trưng, còn vọng ra tiếng dao thớt lạch cạch.
Sắc mặt y lập tức cứng đờ, vội vàng cởi giày đi nhanh vào bếp: "Cậu đang nấu cơm à?"
"Ừ." Đường Cửu đưa tay lau mặt rồi cười nói, "Đâu thể bắt anh nấu mãi được, hôm nay cơm tối cứ giao cho tôi đi."
"Để tôi nấu cho." Trang Hoàn rửa tay rồi giành lấy dao phay trong tay hắn, "Coi chừng cắt trúng tay đấy."
Đường Cửu tránh ra: "Tôi nấu cơm giỏi lắm đó, anh quên rồi sao?"
Trước kia Triệu Gia Hạo thường khoe với bạn bè Điền Hân đảm đang thế nào, trong đó tài nấu nướng được nhắc tới thường xuyên nhất, mỗi lần nghe xong đám người đều ghen tị không thôi. Trang Hoàn còn đang do dự thì Đường Cửu đã đẩy y ra ngoài: "Anh nghỉ một bữa đi, để tôi làm là được rồi!"
Trang Hoàn không lay chuyển được hắn nên chỉ có thể chịu thua, dặn hắn cẩn thận đừng làm mình bị thương rồi bất đắc dĩ đi ra ngoài.
233 tò mò: 【 Ngài nấu cơm thật sự rất lợi hại sao?】
【 Nói thế nào nhỉ.】 Đường Cửu lạch cạch cắt đồ ăn, lá rau tung bay khắp phía, 【Sinh nhật cha tôi năm ngoái, tôi quyết chí nấu một bát mì trường thọ cho ông ấy, cha tôi cảm động suýt khóc, kết quả ăn xong miếng đầu tiên liền hỏi tôi có phải hận ông ấy lắm không.】
233: 【......】
【 Mẹ tôi trách ông ấy không biết nói chuyện, phải cổ vũ con cái mới được, vừa an ủi tôi vừa ăn một miếng, sau đó phun ra ngay trước mặt tôi.】
233 không biết làm sao an ủi ký chủ, cuối cùng chỉ thốt một câu: 【 Bác trai và bác gái thật thà quá.】
Đường Cửu buồn rầu thở dài: 【 Người duy nhất có thể ăn món tôi nấu chắc chỉ có mình Mr. Krabs thôi.】
Cũng là mì trường thọ nhưng Tạ Lâm ăn hết sạch cả bát mì đầy ụ, chẳng màng gì đến hình tượng của mình. 233 vừa định nói điều này chứng tỏ tài nấu ăn của hắn vẫn chấp nhận được thì chợt nghe ký chủ bi thương nói: 【 Sau đó nửa đêm đau bụng, ngồi lì trong toilet cả tiếng đồng hồ, hình như là vì một nửa mì chưa nấu chín...... Sau khi cha tôi biết đã đánh tôi một trận, bảo tôi đừng thấy Tạ Lâm hiền lành mà bắt nạt cậu ấy.】
233: 【......】
233 đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, 【 Vậy sao ngài còn dám nấu cơm cho bác sĩ Trang?】
【 Giờ đâu còn giống trước kia!】 Đường Cửu tràn đầy tự tin nói, 【 Chẳng phải Điền Hân nấu ăn rất giỏi sao? Giờ tôi đang dùng cơ thể cậu ấy, tay nghề nấu nướng chắc vẫn còn dùng được mà.】
Sau đó hắn trầm tư nhìn một bàn đồ ăn đen sì tỏa ra mùi khét lẹt.
233 thì thào: 【...... Kỹ năng này hình như không kế thừa được.】
【...... Tôi biết rồi.】 Đường Cửu vẫn chưa từ bỏ ý định, 【 Nhưng tôi cảm thấy vẫn còn cứu vãn được...... trước đó tôi được thưởng một vạn điểm may mắn đúng không? Mau lên Tam Tam, nhìn dùm tôi xem trong cửa hàng đổi điểm có gia vị nào cải thiện hương vị đồ ăn không!】
233: 【 Không có, không có thứ đó đâu.】
Thôi xong.
Nửa giờ sau, Đường Cửu ăn rau xào Trang Hoàn làm, uống cháo Trang Hoàn nấu, ngượng ngùng biện minh cho mấy món kỳ quái mình nấu ra: "Lâu rồi không xuống bếp nên lụt nghề ấy mà, ha ha."
"Không sao." Trang Hoàn thản nhiên nói, "Nấu cơm cứ giao cho tôi là được rồi."
"Nhưng anh vất vả quá......"
"Không đâu." Trang Hoàn nói, "Có người ăn chung rất vui."
Đường Cửu tò mò hỏi: "Trước kia anh không ăn cơm với bác sĩ Lương à?"
Trang Hoàn đáp tỉnh bơ: "Không. Cậu ấy chê tôi nấu cơm khó ăn."
Đường Cửu sửng sốt. Bác sĩ Lương kia nhìn rất bình thường, không ngờ vị giác lại có vấn đề! Trang Hoàn nấu ngon thế mà hắn còn chê, vậy phải cưới vợ kiểu gì mới thỏa mãn được khẩu vị của hắn đây?
Trong bệnh viện, bác sĩ Lương độc thân đang đau khổ vì tăng ca đột nhiên rùng mình hắt hơi một cái.
——
Triệu Gia Hạo nhẫn nhịn mấy ngày rồi quyết định làm một trận hoành tráng.
Mặc dù dạo này thái độ của Điền Hân đối với hắn rất lạnh lùng nhưng Triệu Gia Hạo tin chắc đây chỉ là tạm thời mà thôi. Trong lòng hắn biết rõ Điền Hân quan tâm mình đến mức nào, tuyệt đối không có khả năng vì một lần nɠɵạı ŧìиɦ chưa thành mà thật sự bỏ hắn.
Hắn mặc bộ vest mới tinh, phun keo xịt tóc, mua chín mươi chín bông hồng đỏ rồi canh giờ Điền Hân tan tầm.
Sau khi hết giờ làm, Đường Cửu ghé qua khu chợ gần đó, làm phiền Trang Hoàn nấu cơm đã ngại lắm rồi nên hắn định mua ít thức ăn về nhà. Đường tiểu thiếu gia xưa nay chưa từng ra chợ, đang mày mò lựa rau thì đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ ầm ĩ, quay đầu lại thấy Triệu Gia Hạo bước xuống chiếc xe đua hơn trăm vạn của hắn.
Chung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Chợ này vốn đông người, hơn nữa dáng vẻ của Triệu Gia Hạo thực sự quá gây chú ý. Bộ vest hàng hiệu màu xám tro được ủi thẳng thớm làm tăng thêm vẻ anh tuấn soái khí, trong tay cầm bó hoa hồng đỏ rực, mấu chốt nhất là đại soái ca này lại đi thẳng tới chỗ một nam sinh!
Chung quanh đã có rất nhiều cô gái nhịn không được hét ầm lên, còn có người lấy điện thoại ra chụp lén.
Triệu Gia Hạo nhìn chàng trai ngơ ngẩn đối diện, khóe môi nhếch lên mỉm cười tự đắc.
Tính tình Điền Hân hướng nội lại hay thẹn thùng, điểm này hắn hiểu rõ hơn ai hết. Dù còn tức giận nhưng mình đã năn nỉ tái hợp ngay giữa đường thì đối phương chắc chắn không thể từ chối!
Triệu Gia Hạo tràn đầy tự tin đi đến trước mặt đối phương rồi tiêu sái quỳ một chân xuống khiến đám đông ồ lên xôn xao.
"Bảo bối, anh thật sự biết lỗi rồi." Triệu Gia Hạo giơ cao bó hoa hồng, ngửa đầu nhìn Điền Hân chăm chú, "Anh thề sau này tuyệt đối sẽ không chọc giận em nữa, sẽ vĩnh viễn yêu em, chăm sóc em...... Đừng giận anh nữa, về nhà với anh được không?"
Ánh mắt hắn chân thành tha thiết, ngữ khí thâm tình cộng thêm ngoại hình xuất chúng, quả thực cứ như thần tượng đang đóng phim vậy. Đám người chung quanh không chịu nổi, nhao nhao mở miệng ủng hộ hắn:
"Tôi thấy thái độ chàng trai này thành khẩn lắm rồi đấy."
"Đây là cảnh tượng tuyệt mỹ gì thế!! Đại soái ca biết lỗi rồi, tiểu soái ca mau tha thứ rồi về nhà với nhau đi!"
"Tiểu ca ca còn do dự gì nữa, mau đồng ý đi! Tôi nhìn mà sốt ruột muốn chết, soái ca đẹp trai như vậy, dù có làm gì sai cũng đáng được tha thứ hết!"
Đường Cửu nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên có phản ứng, ánh mắt rơi thẳng vào một cô gái trong đám người: "Liên tục nɠɵạı ŧìиɦ cũng đáng được tha thứ phải không?"
Cô gái kia nghẹn lời, xấu hổ đỏ mặt: "A......"
Đám đông vây xem nín thinh, mọi người trơ mắt nhìn nam sinh có tướng mạo thanh tú kia đỏ ửng khóe mắt, hai hàng lệ như ngọc trai rơi xuống thấm ướt đôi mi dài làm toát lên một vẻ đẹp mong manh.
"Chẳng lẽ tôi chưa từng tha thứ cho anh sao?" Giọng Đường Cửu run rẩy, nước mắt càng rơi nhiều hơn như thể nỗi bi thương trong lòng đã vỡ òa, vẻ mặt đầy thống khổ, "Tôi đã yêu anh như vậy, muốn ở bên anh trọn đời trọn kiếp, còn anh thì sao?"
"Lúc anh ở cạnh người ta có nghĩ tới tâm trạng của tôi không?"
"Lúc anh ôm hôn người ta có biết tôi đã nấu cơm xong ở nhà chờ anh không?"
"Anh đã không quên được người ta thì sao còn đến dây dưa với tôi hết lần này đến lần khác vậy!?"
Nam sinh tựa như đã hoàn toàn suy sụp, lắc đầu lui lại từng bước, "Dù tôi có yêu anh đến mấy thì cũng không thể chấp nhận chia sẻ anh với người khác được!"
Đường Cửu nói xong câu thoại cuối cùng thì lau nước mắt lao ra khỏi đám người rồi leo lên xe điện chạy vút đi như một làn khói.
Bỏ lại Triệu Gia Hạo trợn mắt há hốc mồm chưa kịp hoàn hồn.
Thái độ của đám đông chung quanh đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ:
"Nhìn bộ dạng đẹp đẽ thế mà không ngờ là thứ tra nam!"
"Lúc nãy tiểu ca ca khóc làm tim tôi như muốn nát...... Tiểu ca ca vừa đẹp vừa biết nấu cơm, thế mà tên này còn nɠɵạı ŧìиɦ sao? Đầu óc có vấn đề đúng không?"
Nữ sinh vừa nói soái ca làm gì sai cũng đáng được tha thứ hung dữ mắng: "Tra nam nɠɵạı ŧìиɦ dù có tự thiến để tạ tội cũng không đáng tha thứ! Phi!"
Triệu Gia Hạo: "............"
Tác giả có lời muốn nói: Triệu cặn bã có thể đổi tên thành Triệu choáng váng rồi.