[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công

Chương 39

Thôi Tử Minh ngờ vực nhìn nam nhân đột ngột xuất hiện: "Anh là......?"

Nam nhân không thèm để ý hắn, ngược lại ánh mắt Đường Cửu sáng rực, đang nằm uể oải lập tức đứng phắt dậy: "Bùi Hàn, anh tới rồi!"

Lúc này Bùi Hàn mới hơi thu lại vẻ lạnh lùng xa cách trên người, nhếch môi cười với Đường Cửu rồi khẽ ừ một tiếng.

"Anh chính là Bùi Hàn?" Thôi Tử Minh giật mình, còn lờ mờ nhận ra quan hệ giữa hai người này không bình thường, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm xấu, hắn cố buộc mình tỉnh táo rồi quay sang hỏi Đường Cửu, "Tiểu Doanh, rốt cuộc chuyện này là sao?"

"Anh ấy chính là bạn trai mới của tôi." Đường Cửu nghiêng đầu nói, "Đáp án này anh hài lòng không?"

"Nói đùa gì thế!" Dự cảm xấu trở thành sự thật, Thôi Tử Minh lập tức nổi nóng gầm lên, "Tiểu Doanh, em đừng quậy nữa! Anh biết anh đã làm em đau lòng, dù em muốn chọc tức anh thì cũng đừng tìm đại một người đến giả làm bạn trai chứ? Em bảo người này ra ngoài trước đi rồi chúng ta từ từ ——"

Còn chưa dứt lời thì Thôi Tử Minh đã trợn mắt nhìn nam nhân tên Bùi Hàn kia đưa tay kéo mặt Đường Cửu lại rồi cúi đầu bá đạo hôn lên môi hắn.

Thôi Tử Minh đứng như trời trồng, còn Đường Cửu cũng ngây người.

Hắn vốn đang khoanh tay cười lạnh nghe Thôi Tử Minh lảm nhảm mấy lời tự luyến buồn cười, định chờ hắn nói xong sẽ giễu cợt làm hắn im mồm, nào ngờ một bàn tay đột nhiên đưa tới nâng mặt hắn kéo qua, sau đó một đôi môi cực nóng áp lên môi hắn.

Bùi Hàn cứ thế giữ gáy Đường Cửu hôn thật lâu ngay trước mặt Thôi Tử Minh, cuối cùng còn thị uy mút mạnh môi hắn một cái rồi kéo người đang ngơ ngác kia vào ngực mình, ngẩng đầu cười lạnh với Thôi Tử Minh: "Giờ Thôi tiên sinh đã tin vào quan hệ của chúng tôi chưa?"

Mặt Thôi Tử Minh tím như gan heo, cơn giận trong ngực phun ra không được nuốt xuống không xong, đầu óc cũng mụ mẫm đi: "Anh——"

"Tôi không quan tâm trước kia anh và Diệp Doanh có quan hệ gì, nhưng bây giờ cậu ấy là của tôi." Bùi Hàn lời ít ý nhiều, "Chúng tôi còn có việc phải làm, mời ra ngoài cho."

Thôi Tử Minh không nhúc nhích, siết chặt nắm đấm trừng mắt nhìn Bùi Hàn.

Bùi Hàn: "Hay anh muốn tôi mời bảo vệ lên để mọi người đều biết?"

Một câu đâm trúng tim đen của Thôi Tử Minh, hắn tuyệt đối không dám để lộ quan hệ của mình và Diệp Doanh. Cuối cùng hắn đành phải nén giận nheo mắt nhìn Bùi Hàn rồi sầm mặt bỏ đi.

Lúc này Bùi Hàn mới buông Đường Cửu ra, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn của đối phương đỏ bừng, bộ dạng vẫn còn thất thần ngẩn ngơ, thế là đưa tay sờ trán hắn: "Sợ à?"

"Đâu có đâu có!" Đường Cửu giật mình vội vàng đáp.

Nhưng thật ra là có.

Ai ngờ được y đột nhiên hôn hắn a a a!!

Tiến triển này có phải hơi nhanh rồi không!!

Bùi Hàn thấy hắn khẩn trương ngượng ngùng thì tinh ý đổi chủ đề: "Đạo diễn Lưu bảo anh chiều nay vào đoàn phim, ngày mai sẽ chính thức khai máy. Nghe nói Đạo diễn Lưu rất nghiêm khắc, trong lúc quay phim không cho tự ý xin nghỉ nên chắc sắp tới anh không gặp em được rồi."

Đường Cửu lập tức lấy lại tinh thần: "Không sao, em có thể đến gặp anh!"

Bùi Hàn tựa như đang chờ câu này của hắn, nhẹ nhàng mỉm cười: "Ừ."

——

Đường Cửu nói được thì làm được, phim khai máy chưa được mấy ngày thì đã hào hứng chạy tới phim trường. Hắn không dẫn theo trợ lý, chỉ mặc trang phục bình thường, tuổi chưa đến hai mươi nên tràn đầy sức sống trẻ trung. Người ở phim trường lúc đầu không để ý, cứ tưởng đây là thân thích của staff nào đó, đến khi Lưu Đông Bình đon đả lên tiếng: "Chẳng phải Tiểu Diệp tổng của chúng ta đây sao, ngọn gió nào thổi ngài tới vậy?"

Đám người lập tức giật mình, nhao nhao đứng dậy chào hỏi: "Chào Tiểu Diệp tổng!"

"Mọi người cứ làm việc tiếp đi." Đường Cửu không hề làm cao, chỉ cười tủm tỉm khoát tay với họ rồi nhìn về phía người mình muốn tìm.

Bùi Hàn mặc áo ba lỗ màu đen ôm sát lộ ra cơ bắp rắn chắc sau lưng, trên da lấm tấm mồ hôi, lồng ngực còn đang phập phồng thở mạnh, có vẻ như vừa quay xong một cảnh hành động. Dường như y vẫn chưa thoát ra khỏi vai diễn nên ánh mắt thấp thoáng vẻ lạnh lùng hung ác, nhưng khi nhìn thấy Đường Cửu thì lập tức biến mất sạch, hệt như bước vào khói lửa nhân gian từ trong đêm tối vô tận.

Lưu Đông Bình thấy hai người nhìn nhau từ xa chẳng thèm để ý đến ai thì nghĩ thầm thanh niên bây giờ thật lợi hại, sau đó ho khan một tiếng rồi nói với vẻ sâu xa: "Ái chà, chú biết cháu tới đây làm gì rồi nhé."

Đường Cửu chột dạ vội vàng thu tầm mắt lại rồi nở nụ cười lấy lòng: "Cháu đến xem tình hình quay phim thế nào ấy mà!" Hắn cười hì hì hỏi, "Chú Lưu, người cháu đề cử với chú không tệ chứ ạ?"

"Xem cháu đắc ý chưa kìa." Lưu Đông Bình nói, sau đó vẫn hài lòng gật đầu, "Vừa có khí chất vừa có kinh nghiệm, quan trọng nhất là chịu khó, quay cảnh hành động không cần người đóng thế mà đều tự mình làm, hiếm ai được như vậy lắm."

Ông đã làm nghề này lâu năm nên ánh mắt rất tinh tường, chắc chắn sau khi "Ám Hỏa" ra rạp thì diễn viên Bùi Hàn này sẽ nổi như cồn.

Đường Cửu vui vẻ như chính mình được khen. Hắn đã tự mình đến thăm phim trường thì Lưu Đông Bình cũng phải nể mặt, vung tay bảo đám người kết thúc công việc nghỉ ngơi, ăn trưa xong lại quay tiếp.

Nhưng dù Tiểu Diệp tổng đích thân tới thì đạo diễn Lưu nghiêm khắc cũng không chịu thả người đi, cơm trưa vẫn phải ăn ngay tại chỗ. Đường Cửu không thèm để ý, hớn hở chạy đến ngồi cạnh Bùi Hàn rồi đưa cho y một chai nước suối. Bùi Hàn nói cám ơn nhận lấy, vặn mở nắp ngửa đầu uống, hầu kết lấm tấm mồ hôi nhấp nhô lên xuống nhìn cực kỳ gợi cảm.

Đường Cửu ôm mặt ngồi ngắm say sưa, a a a quả nhiên người hắn thích dù bộ dạng gì cũng đẹp trai hết!!

Trợ lý đem cơm hộp tới rồi hỏi Đường Cửu muốn ăn gì để hắn đi mua. Đường Cửu xua tay nói không cần phiền phức, bưng một hộp cơm ngồi cạnh Bùi Hàn bắt đầu ăn.

Cơm hộp hai món rau hai món thịt, phần ăn rất đầy đặn nhưng trong món cần tây xào thịt có lẫn ngò rí. Đường Cửu còn chưa kịp nhíu mày thì Bùi Hàn đã đổi hộp cơm với hắn. Đường Cửu thấy hộp cơm này là gà hầm khoai tây, tất nhiên cũng không có ngò.

Trong lòng hắn khẽ động, suy đoán đã chắc chắn bảy tám phần giờ tăng lên chín phần.

Bùi Hàn biết hắn không thích ăn ngò chứng tỏ trước kia đã quen hắn!

Hắn đang vui vẻ thì đột nhiên nhớ ra ở hai thế giới trước hình như chưa từng nói với đối phương mình ghét ăn ngò......

Chắc lẽ trong lúc vô tình đã lộ ra à?

Đang nghĩ ngợi thì mấy miếng thịt ba chỉ được gắp vào hộp cơm của hắn, Bùi Hàn gõ nhẹ đuôi đũa lên nắp hộp cơm bảo hắn: "Tập trung vào, mau ăn cơm đi."

Một tiểu minh tinh được bao nuôi mà nói chuyện với kim chủ như ra lệnh thế kia quả thực to gan, nhưng kim chủ họ Đường nào đó chẳng những không giận mà còn rất vui khi bị nhắc nhở, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, vô cùng nghe lời.

Các diễn viên và staff khác đều đang kín đáo quan sát hai người, thấy cảnh này thì trong lòng chấn kinh.

Bùi Hàn này rốt cuộc có lai lịch gì!

Trước đó trong đoàn phim Ám Hỏa đã có người hoài nghi y và cấp trên có quan hệ, nào ngờ đó chính là Tiểu Diệp tổng!

Có vẻ còn là quan hệ rất thân mật nữa, ngay cả Tiểu Diệp tổng mà y cũng chinh phục được!

Ánh mắt đám người nhìn Bùi Hàn lập tức thay đổi, ai nấy đều sinh lòng tôn kính, nhủ thầm tuyệt đối không thể đụng vào đại thần này được. Sau giờ ăn trưa ngắn ngủi, buổi chiều tiếp tục quay phim. Lưu Đông Bình nhìn đồng hồ, trên mặt lộ vẻ sốt ruột: "Sao còn chưa tới nữa?"

"Đã giục nhiều lần lắm rồi ạ." Staff bất đắc dĩ nói, "Họ bảo chưa ăn cơm xong, nói chúng ta chờ một chút."

Lưu Đông Bình nghe vậy thì giận quá hóa cười: "Bảo cả đoàn phim chờ một mình cậu ta sao? Đúng là phách lối mà!"

Đường Cửu nghe xong tò mò hỏi: "Ai mà kiêu ngạo thế ạ?"

"Hách Lạc Gia." Lưu Đông Bình nhíu mày, "Đóng vai Mạnh Phi."

Đường Cửu lục lọi trong đầu một vòng nhưng không nhớ được đó là diễn viên nổi tiếng nào, Lưu Đông Bình thấy hắn hoang mang thì cười lạnh: "Diễn viên hạng C chứ chưa phải tiểu minh tinh mà dám phách lối như vậy, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt mà."

Hách Lạc Gia năm nay hai mươi hai tuổi, nổi danh từ phim thần tượng vườn trường, là một trong những tiểu thịt tươi hiếm hoi có diễn xuất tốt hiện nay, lúc ấy Lưu Đông Bình thấy hắn có cảm giác thiếu niên mới chọn hắn đóng vai Mạnh Phi. Ai ngờ Hách Lạc Gia này mắt cao hơn đầu, chê Mạnh Phi ít đất diễn nên nhiều lần yêu cầu đạo diễn cho hắn thêm đất diễn, sau khi bị từ chối thì bắt đầu ỏng eo, lịch quay buổi chiều cố ý lề mề không tới.

Đường Cửu vừa cảm thán ngu như vậy mà có thể leo lên hạng C vừa kỳ quái hỏi: "Sao không thay người khác? Bắt buộc phải là hắn mới được sao?"

Biên kịch thở dài: "Người thích hợp khó tìm lắm. Đất diễn của Mạnh Phi mặc dù không nhiều nhưng cực kỳ quan trọng đối với bộ phim, diễn xuất tuyệt đối không thể thiếu được. Hơn nữa Mạnh Phi chỉ mới mười sáu tuổi, người vừa có cảm giác thiếu niên vừa có diễn xuất lúc casting chỉ tìm được mỗi mình Hách Lạc Gia thôi."

Lưu Đông Bình cũng cau mày nhăn nhó. Nếu có người thích hợp thì ông cũng chẳng cần đến kẻ ngu xuẩn này!

Đường Cửu hùng hồn xắn tay áo lên nói: "Để cháu diễn cho!"

Lưu Đông Bình thở dài: "Tổ tông à, đã đến nước này cháu cũng đừng làm loạn thêm nữa."

"Cháu nghiêm túc mà!" Đường Cửu nói, "Chú nhìn ngoại hình của cháu đi, chẳng lẽ không hợp sao?"

Nếu chỉ xét ngoại hình thì không có gì phải đắn đo. Ai cũng biết Tiểu Diệp tổng là thiếu niên anh tài, khuôn mặt nhìn giống hệt học sinh cấp ba, trẻ trung hơn Hách Lạc Gia rất nhiều. Hơn nữa mặt mày thanh tú, khí chất ngây thơ rất hợp với hình tượng Mạnh Phi.

Nhưng đây là phim, có thể diễn chơi được sao?

Đường Cửu nhận ra họ đang do dự vì điều gì, lập tức cầm kịch bản của Bùi Hàn học thuộc một đoạn lời thoại, sau đó ngẫu hứng diễn một cảnh. Lưu Đông Bình ban đầu chỉ cười bất đắc dĩ, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc, cuối cùng nghiêm túc hỏi hắn: "Rốt cuộc cha cháu cho cháu ăn gì để lớn lên vậy? Sao cái gì cháu cũng biết thế??"

Rõ ràng là tổng tài mà còn có kỹ năng diễn xuất, có để người ta sống nữa không!?

"Ý chú là cháu qua cửa rồi đúng không?" Đường Cửu vui vẻ nói, hắn luôn hứng thú với mọi thứ mới lạ, hơn nữa còn rất thích kịch bản phim này, lại còn được đóng chung với Bùi Hàn, lập tức hồ hởi nói, "Vậy cháu diễn luôn đây!"

Lưu Đông Bình cũng là người dám chơi lớn, thế là để tổng tài nhà mình đích thân ra trận.

Vì Đường Cửu và Bùi Hàn diễn thử lần đầu nên Lưu Đông Bình chọn một cảnh đơn giản để họ thử cảm giác, chính là cảnh hai người gặp nhau lần đầu, Mạnh Phi đem mì hoành thánh cho Lý Tuấn.

Đường Cửu mặc đồng phục, tóc đen mềm mại, ánh mắt trong veo ngồi trên xe lăn cứ như Mạnh Phi bước ra từ kịch bản. Hắn một tay bưng mì hoành thánh, một tay đẩy xe lăn dừng lại trước cửa nhà Lý Tuấn, sau đó gõ cửa.

"Ca ca." Hắn ngửa đầu, giọng nói trong trẻo ngọt lịm như soda mùa hè, "Đây là mì hoành thánh mẹ em nấu, mang tới cho anh nếm thử đó!"

Lưu Đông Bình ngồi sau màn hình gật đầu lia lịa, thấy diễn xuất tự nhiên của Đường Cửu trước ống kính thì kinh ngạc không thôi, nỗi lo về cảnh quay buổi chiều đã gần như tan biến, ai ngờ xem một hồi lại không thấy Bùi Hàn tiếp lời.

Ông buồn bực ngó về phía Bùi Hàn thì thấy y cúi đầu nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, khóe môi đột nhiên nhếch lên một độ cong nhỏ bé, sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng y quay đầu đi cười khẽ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Phỏng vấn một chút, anh được độc giả gọi là chàng trai toàn năng, sao tự nhiên đang diễn lại cười vậy?

Tạ tổng: Cám ơn đã hỏi, chưa bao giờ nghe cậu ấy gọi ca ca nên mừng thầm không nhịn được cười ấy mà *^_^*

Bình Luận (0)
Comment