[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công

Chương 55

Thể chất người tu tiên mạnh hơn người thường rất nhiều, Đường Cửu ngất đi chưa bao lâu đã mơ màng tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, phát hiện con rắn lục kia thế mà vẫn chưa đi, thân dài cuộn thành mấy vòng, ngọ nguậy cái đầu nhỏ ngoan ngoãn chờ hắn tỉnh lại.

Mặc dù Đường Cửu vẫn còn sợ nhưng không đến mức hoảng loạn như lúc nãy nữa. Nếu con rắn này muốn ăn thịt hắn thì trong lúc hắn ngất đã kịp gặm bảy tám miếng rồi, giờ toàn thân hắn không hề tổn hại gì chứng tỏ đối phương cũng chẳng muốn hại hắn.

"Vị...... rắn huynh này," Đường Cửu yếu ớt hỏi, "Ngài có chuyện gì không?"

Thế giới tu chân không giống thế giới bình thường, vạn vật có linh, con rắn này có tính người như thế chắc cũng phải có linh trí. Quả nhiên rắn lục duỗi thẳng thân mình rồi ngoắc ngoắc chóp đuôi về phía Đường Cửu, sau đó trườn đi hai bước rồi quay đầu nhìn hắn.

Lần này Đường Cửu hiểu ra hình như con rắn này muốn dẫn hắn đi đâu đó.

Trước kia hắn cũng đọc không ít tiểu thuyết tu chân thăng cấp, tình huống này thường có nghĩa là phía trước có cơ duyên hoặc kho báu lớn đang chờ hắn, trong lòng Đường Cửu mừng rỡ, chân không còn mềm nhũn mà đứng phắt dậy đi theo rắn lục. Rắn lục dẫn hắn đi sâu vào rừng, cây cối ở đây càng thêm um tùm rậm rạp, chung quanh cũng u ám hoang vu hơn, lúc ở bìa rừng thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim thú nhưng nơi này ngoại trừ động tĩnh của hắn và rắn lục thì chẳng còn âm thanh nào khác.

Đường Cửu rụt cổ sợ hãi: "Còn, còn chưa tới nữa sao?"

Rắn lục uốn người trườn nhanh hơn, cuối cùng dừng lại trước một vách đá đồ sộ màu đen.

Đường Cửu dừng chân rồi ngửa mặt quan sát vách đá này. Vách đá còn cao hơn cả rừng cổ thụ không biết đã mấy ngàn tuổi kia, ngẩng đầu không thể nhìn thấy điểm cuối, bóng nó bao phủ toàn bộ khu rừng xanh um này. Mặt ngoài vách đá đen nhánh, phía trên bám một lớp bụi mỏng, lờ mờ thấy được hoa văn kỳ lạ trên đó. Đường Cửu nhịn không được đưa tay sờ thử, chỉ thấy lạnh lẽo cứng rắn vô cùng.

Rắn lục trườn tới quơ quơ chóp đuôi muốn quấn hắn, Đường Cửu hoảng sợ lui ra sau nhắm mắt hét to: "Có gì từ từ nói đừng động thủ!!"

Rắn lục dừng lại, kiên nhẫn chờ hắn mở mắt ra rồi thử lung lay chóp đuôi với hắn. Đường Cửu lờ mờ hiểu được ý nó, sau khi đấu tranh tư tưởng thì cắn răng chìa tay ra.

Hắn cứ tưởng rắn lục muốn viết chữ lên lòng bàn tay để nói cho hắn biết gì đó, nhưng nó chỉ nhẹ nhàng ấn đuôi rắn vào lòng bàn tay hắn một cái, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một thủ ấn phức tạp.

Tuy Nguyễn Lan nhập môn trễ nhưng nhờ chăm chỉ hiếu học nên bây giờ tu vi đã là Trúc Cơ trung kỳ, thường ngày rảnh rỗi còn đọc rất nhiều sách cổ ở tàng thư các nên Đường Cửu nhanh chóng tìm được thủ ấn này từ trong trí nhớ của y: Đây là một thủ ấn để hóa giải phong ấn.

Rắn lục lại ngoắc đuôi chỉ về phía vách đá màu đen, Đường Cửu chợt hiểu ra, thử điều động linh lực kết thành thủ ấn kia rồi đánh tới vách đá.

Một tia sáng trắng lao thẳng tới vách đá, ban đầu không có phản ứng gì, sau một lúc lâu vách đá màu đen bắt đầu rung nhẹ rồi càng lúc càng mạnh hơn, cuối cùng cả khu rừng lẫn mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, đá tảng lăn xuống, cây cối đổ rạp hệt như trời đất sắp sụp đổ!

Khi xảy ra chấn động, bên ngoài bí cảnh, trên đỉnh Thiên Nguyên cao nhất giới tu chân, một tu sĩ đại năng đang ngồi thiền bên bờ vực đột nhiên mở bừng mắt.

Ông khoảng chừng trung niên, khuôn mặt nghiêm nghị, trên người mặc đạo bào màu thiên thanh viền trắng, tu vi cao thâm khó dò, chính là chưởng môn của môn phái lớn nhất giới tu chân Huyền Thiên Môn, Nguyễn Tùng Đào.

Một đệ tử trẻ tuổi vội vàng đi lên đỉnh núi, cung kính hành lễ: "Sư phụ!"

Nguyễn Tùng Đào đáp lại rồi ngước mắt nhìn bầu trời đột nhiên tối sầm và mây đen kéo đến ùn ùn, ông dần nhíu mày.

Đệ tử kia cũng nhìn sắc trời bất thường, thấp giọng hỏi: "Sư phụ, trên trời có hiện tượng lạ, sắp xảy ra chuyện gì đúng không ạ?"

"Phong ấn đã mở." Nguyễn Tùng Đào nói, "Ma Xà thượng cổ mười năm trước bị phong ấn e là sắp hiện thế lần nữa rồi."

Đệ tử trẻ tuổi đột nhiên biến sắc.

"Trước đây ta từng nói Cửu Uyên còn sống chưa chắc đã là điều xấu. Có kẻ chỉ vì cái lợi trước mắt mà thừa dịp hắn trọng thương lén phong ấn hắn khiến Ma tộc như rắn mất đầu, mười năm nay càng thêm hung tàn ngang ngược......" Nguyễn Tùng Đào thở dài, "Giờ Cửu Uyên đã thức tỉnh, nếu hắn ghi hận trong lòng thì chỉ sợ sẽ gây ra tai họa lớn hơn ở tam giới."

Đệ tử trẻ tuổi siết chặt hai tay: "Sư phụ, vậy chúng ta phải làm sao ạ?"

"Tất nhiên không thể ngồi yên mặc kệ được." Nguyễn Tùng Đào trầm ngâm một lát rồi dặn, "Lệnh cho các đệ tử môn phái khi ra ngoài lịch luyện tìm hiểu tin tức nhiều một chút, phải luôn chú ý động tĩnh của Ma tộc, nếu có gì bất thường thì lập tức báo về."

"Vâng!"

——

Tất nhiên Đường Cửu chẳng biết Cửu Uyên là ai, Ma Xà thượng cổ là cái gì, hắn chỉ biết vách đá màu đen trước mắt này không phải vách đá mà là...... một con rắn đen cực kỳ cực kỳ khổng lồ.

Nó vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say, tựa như không kịp chờ đợi muốn hoạt động nên chậm rãi cựa quậy —— Chỉ mới động nhẹ thì lại làm đất rung núi chuyển, cây cao trăm mét bị thân thể nó đụng nhẹ một cái lập tức bật gốc. Lớp vảy cứng đen nhánh không chỉ có tác dụng bảo vệ mà còn sắc lẻm đáng sợ, khi trườn trên mặt đất có thể cứa ra một khe sâu nửa mét. Đến khi thân rắn khổng lồ kia hoàn toàn duỗi thẳng thì hệt như một dãy núi nguy nga hùng vĩ dài bất tận mọc lên từ đất bằng, vây kín Đường Cửu ở bên trong.

Đường Cửu trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn đã mất khả năng suy nghĩ, chỉ biết trơ mắt nhìn đầu rắn đen nhánh to như ngọn núi kia chậm rãi đổi hướng, chính xác nhắm ngay vị trí của hắn rồi chậm rãi mở mắt.

Đường Cửu đối diện với hai mắt rắn màu vàng cực lớn, hắn chết sững giây lát rồi cả người ngã thẳng ra sau, lại bị dọa ngất lần nữa.

Rắn đen thoáng sửng sốt rồi nôn nóng quẫy đuôi rắn, kết quả lại gây ra một trận địa chấn làm nó không dám nhúc nhích nữa. Qua hồi lâu rốt cuộc rắn đen mới nắm bắt được cách thức, thân thể khổng lồ bắt đầu thu nhỏ dần, cuối cùng một đám sương đen tan đi, hóa thành một nam tử trẻ tóc đen áo đen vô cùng tuấn mỹ.

Y vội vàng đi tới bên cạnh Đường Cửu rồi ôm hắn lên, sau khi đưa tay thăm dò mi tâm mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ ngợi giây lát, nam tử cầm tay phải Đường Cửu rồi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ tay trắng nõn của hắn.

Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, chỗ nam tử vừa hôn như bị in ra một dấu đỏ, cùng lúc đó bên cạnh dấu đỏ kia dần hiện ra thêm một dấu khác, hai dấu đỏ giống nhau y như đúc trên cổ tay tuyết trắng nhìn cực kỳ diễm lệ. Nam tử thoáng nhíu mày, trong mắt lập tức lộ vẻ hiểu rõ, y lẩm bẩm gì đó rồi ôm Đường Cửu lên, sau đó lập tức biến mất.

Bình Luận (0)
Comment