Đường Cửu không có hứng thú đá đầu người, thế là mấy tên Ma Quân bị Cửu Uyên biến về nguyên hình rồi nhốt vào lồng đem đi với mặt mũi sưng húp, nước mắt lưng tròng.
Đám cường giả Nhân tộc hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ phát triển theo hướng này nên bối rối đứng tại chỗ, lén lút nhìn đại ma đầu kia.
Tuy vẫn còn một số Nhân tu năm xưa hãm hại y chưa bị xử lý nhưng Cửu Uyên muốn dừng mọi chuyện ở đây. Nguyễn Lan đã thành hôn với y nhưng vẫn là đệ tử chính đạo, nếu y ra tay với Nhân tộc thì sau này Nguyễn Lan sẽ rất xấu hổ trong giới tu chân.
"Về thôi." Cửu Uyên ôm eo Đường Cửu định dẫn hắn đi, Nguyễn Tùng Đào sau lưng thấy vậy vội vàng lên tiếng: "Khoan đã!"
Cửu Uyên dừng lại rồi quay đầu cùng lúc với Đường Cửu.
Nguyễn Tùng Đào không nhìn Cửu Uyên mà chỉ nhìn Đường Cửu, nghiêm túc nói: "Ngươi tự nguyện ở bên y sao? Nếu bị ép buộc hoặc dụ dỗ thì cứ nói ra đi."
Cường giả Nhân tộc chung quanh không khỏi toát mồ hôi lạnh, ai nấy đều nháy mắt với Nguyễn Tùng Đào ra hiệu cho ông đừng gây tranh cãi nữa.
Tuy Nguyễn chưởng môn chính nghĩa bộc trực chủ trì công đạo là chuyện tốt, nhưng rõ ràng đại ma đầu kia yêu quý phu nhân của y muốn chết, ngươi hỏi người ta như vậy khác nào muốn chọc giận ma đầu kia!?
Nguyễn Tùng Đào cũng thấy mình hơi bốc đồng, nếu Ma Xà thượng cổ kia nổi giận thì mình tuyệt đối không phải là đối thủ. Chẳng hiểu sao vừa gặp thiếu niên áo đỏ kia ông đã thấy thân thiết, sợ hắn bị ma đầu rủ rê vào tà đạo nên nhịn không được hỏi thăm.
Đường Cửu thoáng kinh ngạc, nghĩ mình quả thật không nhìn lầm, vị tiền bối này đúng là người nhiệt tình chính trực, thế là cười nói với Nguyễn Tùng Đào: "Đa tạ tiền bối quan tâm. Ta tự nguyện ở bên y."
Vẻ mặt Nguyễn Tùng Đào giãn ra, im lặng gật đầu rồi đưa mắt nhìn hai người đi xa.
Đại chiến kết thúc, đám Nhân tu thở phào một hơi. Sau trận này giới tu chân có thể yên bình trong ít nhất một trăm năm nữa, Ma Tôn Cửu Uyên kia cũng không giống hạng người tà ác, có y cai quản Ma tộc chắc hẳn dân chúng sẽ được thái bình.
Các đại chưởng môn đang định tìm đệ tử nhà mình để dẹp đường trở về thì từ xa có một đám người trẻ tuổi mặc đạo bào màu thiên thanh đột nhiên lao tới, nhìn là biết đệ tử Huyền Thiên Môn.
Nguyễn Tùng Đào nhíu mày răn dạy: "Sao lại hấp tấp thế kia? Ngày thường dạy các ngươi gặp chuyện không được nao núng, quên hết rồi à?"
Nếu như trước đây bị chưởng môn dạy dỗ, các đệ tử Huyền Thiên Môn đều ngoan ngoãn như gà con thì lúc này không thế nữa, họ vây quanh Nguyễn Tùng Đào, ai nấy đều kích động mặt đỏ tới mang tai: "Sư phụ, chúng con phát hiện ra tung tích tiểu sư đệ rồi!!"
Nguyễn Tùng Đào cứng đờ, còn tưởng mình nghe lầm: "...... Sao cơ?"
"Chúng con nhặt được ngọc bài của Nguyễn Lan sư đệ!" Tống Minh Nguyệt đưa ngọc bài trong tay cho Nguyễn Tùng Đào, hai mắt sáng rực.
Hơi thở của Nguyễn Tùng Đào ngưng trệ, là người mạnh nhất Nhân tộc, khi đối mặt với chí tôn Ma tộc cũng không hề biến sắc, thế mà lúc này hai tay ông tại không kìm được run rẩy, ông cầm tấm ngọc bài kia lật qua lật lại mấy lần, đáy mắt bắt đầu đỏ lên, liên tục hỏi dồn: "Nhặt được ở đâu? Người đâu rồi!?"
Tống Minh Nguyệt vội vàng kể lại chuyện xảy ra ban nãy: "Lúc đó ngoại trừ chúng con và ma tu thì chỉ có đạo hữu mặc đồ đỏ kia đi ngang qua, hèn chi con thấy y rất quen, thì ra y lại là tiểu sư đệ!"
Mắt Tống Minh Nguyệt cay xè, nhịn không được sụt sịt một cái. Năm đó họ nhìn tiểu sư đệ lớn lên, mỗi ngày y đều ôm tiểu sư đệ không buông tay, chớp mắt qua nhiều năm đối phương đã lớn thế rồi.
Còn đẹp như vậy nữa!
Nguyễn Tùng Đào giật mình.
Mặc đồ đỏ......
Mặc đồ đỏ không nhiều, điểm này thực sự quá rõ ràng, tim Nguyễn Tùng Đào đập thình thịch, thì ra thiếu niên lúc nãy chính là đứa con mất tích mười bốn năm của ông đó sao?
Các chưởng môn khác cũng nghe ra cớ sự nên lo lắng đi tới hỏi: "Sao, có tin tức Nguyễn Lan nhà ngươi rồi à!?"
Năm đó Nguyễn Tùng Đào lạc mất con ruột mình cũng không phải bí mật trong giới tu chân.
Đó là con độc nhất của Nguyễn Tùng Đào và Nguyễn phu nhân, vừa ra đời đã như hòn ngọc quý trên tay, lấy tên Nguyễn Lan, được cả môn phái cưng chiều lớn lên. Ai ngờ sau đó trong Huyền Thiên Môn xuất hiện một tên phản đồ, người kia vốn là trưởng lão mà lại lén lút cấu kết với Ma tộc, sau khi bại lộ vì trả thù mà bắt đi Nguyễn Lan năm đó mới bốn tuổi nhảy xuống đỉnh núi, Nguyễn Tùng Đào theo xuống nhưng vẫn không tìm được tung tích hai người.
Mọi người trong Huyền Thiên Môn tìm khắp đáy vực bảy ngày bảy đêm nhưng ngay cả xác cũng không tìm được, vì vậy họ nghi ngờ phản đồ và Nguyễn Lan không chết mà chỉ trốn theo đường tắt nào đó.
Nhưng dù không chết thì phản đồ nhập ma kia có thể để một đứa nhỏ bốn tuổi sống sót sao?
Từ đó Nguyễn phu nhân ngã bệnh không dậy nổi, mấy năm nay Nguyễn Tùng Đào vẫn không ngừng tìm kiếm con mình nhưng từ đầu đến cuối chẳng có bất kỳ tin tức gì.
Ông đã gần như tuyệt vọng muốn bỏ cuộc, ai ngờ con ông vẫn còn sống, còn lớn đến thế nữa......
Ông lập tức đuổi theo ma đầu kia cướp con mình về, nhưng ma đầu kia đã sớm biến mất tăm, ông cũng không biết sào huyệt ma đầu kia ở đâu, hối hận bóp cổ tay thở dài. Vẫn là Tống Minh Nguyệt lanh trí hiến kế cho ông: "Sư phụ, con thấy tiểu sư đệ dùng kiếm pháp của chính phái, nhất định y từng tu tập ở một môn phái nào đó. Chi bằng chúng ta tìm tới môn phái kia, biết đâu sẽ có manh mối!"
"Đúng, ngươi nói đúng!" Nguyễn Tùng Đào mừng rỡ, nhất thời trẻ lại mười tuổi, "Mỗi người các ngươi cầm chân dung Nguyễn Lan chia nhau đến các môn phái và thành trấn quanh đây nghe ngóng đi! Ta về môn phái báo cho sư mẫu các ngươi trước rồi sẽ đến tụ hợp với các ngươi!"
Các đệ tử kích động reo lên: "Vâng!!"
Trong lòng đệ tử Huyền Thiên Môn, dù sư phụ nghiêm khắc nhưng lại đối xử với họ rất tốt, sư mẫu càng là ôn nhu thiện lương, chăm sóc họ như con ruột mình. Vì vậy năm đó họ cũng xem tiểu sư đệ Nguyễn Lan như đệ đệ ruột thịt.
Từ nhỏ tiểu sư đệ đã xinh xắn đáng yêu lại cực kỳ thông minh, cả người thơm thơm mềm mềm, gặp ai cũng ngọt ngào gọi "sư huynh", cả môn phái không ai là không thích, mỗi ngày đều giành ôm y, chơi trò bế lên cao với y. Sau khi tiểu sư đệ mất tích, họ cũng đau khổ buồn bã rất lâu, nhiều năm nay trong lòng vẫn còn tiếc nuối.
Nhưng rốt cuộc giờ đã có tin tức của tiểu sư đệ!
Các đệ tử lập tức chia ra hành động, ai nấy đều dốc hết sức lực, cuối cùng nghe được tin tức quan trọng ở một trấn nhỏ tên là Cam Tuyền.
"Nguyễn Lan? Ta biết cái tên này." Một ông lão bán cá trên đường nói.
Tống Minh Nguyệt kích động hỏi: "Cụ từng gặp y rồi sao!?"
"Mấy năm nay không gặp nhưng lúc bảy tám tuổi y sống ngay tại thị trấn này, lúc đó còn bán hoa quả bên cạnh ta." Ông lão nheo mắt nhớ lại, "Lúc đó y vẫn chưa cao tới đùi ta, gầy gò bé nhỏ, khiêng một sọt quả dại đến bày sạp bán hàng, ta còn kinh ngạc hỏi y sao cha mẹ y lại để đứa con nhỏ như vậy ra ngoài làm việc. Kết quả đứa bé kia bảo ta y không có cha mẹ nên chỉ có thể tự nuôi sống mình."
Mấy đệ tử nghe xong thì suýt khóc vì đau lòng.
Tiểu sư đệ từ nhỏ được họ nâng niu trong lòng bàn tay, thế mà phải chịu khổ nhiều như thế!
Chúc Dương đỏ mắt hỏi: "Sau đó thì sao ạ? Y vẫn luôn bán hoa quả ở đây sao?"
"Hình như đến gần mười bốn mười lăm tuổi thì phải." Ông lão nói, "Ta nhớ rất rõ chuyện sau đó, có một ngày trên thị trấn đột nhiên xuất hiện rất nhiều tiên nhân giống các ngươi, nghe nói đến từ núi Thúy Bình gần đây. Bọn họ nói Nguyễn Lan có căn cốt tu tiên nên dẫn y lên núi."
Mấy đệ tử nhìn nhau, thấy được vui mừng trong mắt nhau.
Khi Nguyễn Tùng Đào nhận được tin từ Tống Minh Nguyệt thì lập tức về Huyền Thiên Môn rồi cùng các đồ đệ lên núi Thúy Bình.
Mà lúc này trên núi Thúy Bình, phái Vô Trần đang hết sức hỗn loạn.
Mặc dù lúc ấy Đường Cửu bày kết giới nhưng nghĩ đến Hà Thiên Duệ chưa thể chết nên đã thả đệ tử phái Vô Trần ra trước khi bị ma tu giày vò chết, để bọn hắn mang theo nửa cái mạng trốn về núi Thúy Bình. Chưởng môn vốn định nhờ Nguyễn Tùng Đào giúp đỡ, nghe tin mặt Thanh Khanh bị ma tu rạch nát thì như sấm sét giữa trời quang, lập tức vội vàng chạy về.
Lúc này vết đao trên mặt Thanh Khanh đã xử lý xong, quấn đầy băng gạc, còn uống đan dược nên không cần lo lắng đến tính mạng. Nhưng với Thanh Khanh mà nói thì bị hủy dung còn đau khổ hơn cả chết, hắn hoàn toàn không ngờ ác mộng kia lại có ngày thành sự thật, ôm mặt không ngừng la hét điên cuồng!
Chưởng môn đau lòng tột độ, cuống quýt giục các đệ tử: "Các ngươi mau tìm cách khôi phục dung mạo đi!"
Các đệ tử nghe xong đều hồn bay phách lạc, bọn hắn sực nhớ tới ác mộng kia, sợ phải đổi mặt mình cho Thanh Khanh nên ai nấy đều điên cuồng lắc đầu, hoảng sợ muốn ngất.
Chưởng môn thấy lũ bất tài này thì tức giận đến nổi gân xanh, nhưng việc cấp bách bây giờ là giúp Thanh Khanh khôi phục dung mạo, thế là hắn đành tự mình đến Tàng Thư Các, quả thật tìm được một loại tà thuật —— Dùng da mặt của người có dung mạo tương tự để đổi.
Hắn sa sầm nhìn chằm chằm Hà Thiên Duệ: "Ngươi vừa nói Nguyễn Lan không chết mà còn cố ý giam các ngươi lại để ma tu rạch nát mặt Thanh Khanh phải không?"
Hà Thiên Duệ bị cụt mất chân phải, lúc này đang chật vật nghiêng mình đứng đấy, mím môi gật đầu.
Trên mặt chưởng môn hiện lên vẻ oán độc, hai tay siết chặt. Sau khi đưa Nguyễn Lan đi, hắn vốn cảm thấy áy náy, thật không ngờ lòng dạ Nguyễn Lan lại ác độc như thế, rõ ràng không chết mà vẫn muốn trở về trả thù Thanh Khanh, dùng cách ác độc này để hủy mặt con hắn!
Thù này hắn nhất định phải trả!
Đang định hạ lệnh cho các đệ tử đuổi theo dò la hành tung Nguyễn Lan thì đột nhiên có đệ tử gác cổng luống cuống chạy tới báo cáo: "Bẩm chưởng môn, chưởng môn Huyền Thiên Môn dẫn đệ tử đến xin gặp ngài đấy ạ!"
Không chỉ chưởng môn mà tất cả đệ tử phái Vô Trần đều trợn tròn mắt vì tưởng tai mình có vấn đề.
Huyền Thiên Môn?
Môn phái hàng đầu giới tu chân?
Sao họ lại đến đây!?
Sau lúc kinh ngạc là mừng rỡ, chưởng môn vội vàng nói: "Mau mời vào!!"
Nguyễn Tùng Đào và đệ tử Huyền Thiên Môn vào cổng, thấy đệ tử phái Vô Trần chật vật không chịu nổi, còn có Thanh Khanh bụm mặt nổi điên thì không khỏi sững sờ.
Trong lòng lập tức dâng lên một niềm kính nể.
Mặc dù phái Vô Trần ở một góc khiêm tốn, là môn phái nhỏ lúc trước họ chưa từng nghe tên nhưng đối mặt với ma tu hung hãn mà bọn hắn vẫn kiên trì chiến đấu ở tiền tuyến đến nỗi cụt tay thiếu chân, có đức độ như thế thật khiến người ta cảm động!
Hơn nữa họ cứ tưởng phái Vô Trần tốt bụng cưu mang Nguyễn Lan để y không còn lưu lạc chịu khổ, trong lòng vô cùng cảm kích môn phái này, trên mặt ai cũng lộ vẻ biết ơn, Nguyễn Tùng Đào sải bước đi tới chỗ chưởng môn phái Vô Trần rồi trịnh trọng hành lễ với đối phương.
Chưởng môn không ngờ vị cường giả cấp Đại Thừa này lại nhún nhường đến thế nên trong lòng càng thêm vui mừng, nghĩ thầm nhất định lần này Thanh Khanh được cứu rồi, vội vàng đỡ đối phương dậy: "Nguyễn chưởng môn đừng đa lễ! Chẳng hay Nguyễn chưởng môn đến đây vì chuyện gì?"
Nguyễn Tùng Đào đè nén nôn nóng và kích động trong lòng: "Lần này chúng ta đến đây là muốn tìm hiểu về một người ở quý phái."
Sắc mặt chưởng môn khẽ động, thì ra đối phương có chuyện nhờ vả, thế thì càng dễ hơn. Hắn nói: "Dễ thôi, nhưng trước hết xin thứ lỗi cho ta thỉnh cầu Nguyễn chưởng môn một việc —— Con ta Thanh Khanh bị ma tu hủy dung đau đớn không muốn sống, mong chưởng môn có thể ra tay giúp ta!"
Nguyễn Tùng Đào cũng đã sớm chú ý tới thiếu niên mặt mũi quấn đầy lụa trắng kia, không đành lòng nói: "Việc gì ta có thể làm thì nhất định sẽ cố hết sức!"
Chưởng môn mừng rỡ: "Vậy xin Nguyễn chưởng môn giúp ta bắt nghiệt đồ Nguyễn Lan trong môn về đổi mặt cho con ta!"
Vừa dứt lời thì chưởng môn và tất cả đệ tử phái Vô Trần đều phát hiện bầu không khí có gì đó không ổn.
Vẻ mặt cảm kích thân thiện của các đệ tử Huyền Thiên Môn lúc nãy đồng loạt biến đổi, nhìn bọn hắn với ánh mắt hết sức đáng sợ.
Đệ tử phái Vô Trần không tự chủ lui hết ra sau.
Nguyễn Tùng Đào chậm rãi hỏi: "Bắt ai, ngươi lặp lại lần nữa xem?"
"Nguyễn Lan! Ngươi không nghe thấy à, là Nguyễn Lan!!" Chưởng môn còn chưa trả lời thì Thanh Khanh đã thét lên, giờ hắn cứ nghe thấy cái tên này thì chỉ hận không thể lột da ăn thịt y, "Chính tiện nhân kia đã hủy hoại ta! Chính y đã biến ta thành bộ dạng ma quỷ này!! Lẽ ra lúc còn ở trên núi ta phải gϊếŧ chết y mới đúng!!!"
Các đệ tử Huyền Thiên Môn nghe xong mới nhận ra những gì mình biết lúc trước là sai.
Nguyễn Tùng Đào giận tái mặt, dứt khoát không hỏi nữa mà đưa tay chụp lấy Thanh Khanh, lôi hết ký ức trong đầu hắn ra giữa không trung.
Thế là tất cả mọi người trơ mắt nhìn Nguyễn Lan bị đệ tử phái Vô Trần đưa lên núi làm thế thân cho người khác, sau khi được cưng chiều ngắn ngủi thì bị hắt hủi xa lánh, bị Thanh Khanh dẫn các đệ tử sỉ nhục đủ kiểu, bị hại ngã xuống vách núi, thậm chí bị mọi người bức ép thế chỗ người khác, sau khi đánh bất tỉnh thì đưa tận tay ma đầu......
Hình ảnh kết thúc, không gian lặng ngắt như tờ, đột nhiên nghe "xoẹt" một tiếng, Chúc Dương đỏ mắt rút ra bội kiếm bên hông!
Hệt như một tín hiệu, trên mặt đệ tử Huyền Thiên Môn lộ ra sát ý lạnh thấu xương, đồng loạt rút ra trường kiếm bên hông!
Đám người phái Vô Trần sợ hãi, chưởng môn ngờ vực hỏi: "Các ngươi...... Các ngươi làm gì thế?"
Nguyễn Tùng Đào đưa tay ngăn lại động tác của các đệ tử. Cả đời ông quang minh lỗi lạc, được vinh danh là người hào hiệp nhất giới tu chân, lúc này lại nổi lên sát tâm lần đầu tiên, siết chặt tay khiến khớp xương kêu răng rắc, gằn từng chữ: "Con của ngươi là con, con người khác thì không phải là con sao?"
Chưởng môn sững sờ, Hà Thiên Duệ cũng kinh ngạc trố mắt, đột nhiên vỡ lẽ ra điều gì ——
Nguyễn Tùng Đào, Nguyễn Lan......
Chẳng lẽ ——
"Rốt cuộc con ta đã làm gì sai để các ngươi chà đạp đến mức đó!!" Nguyễn Tùng Đào nghiến răng hét lớn, khí tức cảnh Đại Thừa đột nhiên bộc phát, một trận cuồng phong nổi lên khiến mặt đất nứt ra, toàn bộ phòng ốc và cỏ cây trong phái Vô Trần đột ngột lọt xuống khe nứt!
Đệ tử phái Vô Trần hoảng sợ quỳ rạp dưới đất, ôm đầu nhắm mắt chờ trận đất rung núi chuyển này qua đi mới nơm nớp lo sợ đứng lên, chưởng môn biến sắc, bàng hoàng chỉ vào Nguyễn Tùng Đào: "Ngươi —— Ngươi là ——"
Nguyễn Tùng Đào: "Ta là cha Nguyễn Lan."
Lòng Hà Thiên Duệ như tro tàn, chán nản quỳ rạp xuống đất.
Cha Nguyễn Lan...... lại là Nguyễn Tùng Đào.
Cuối cùng hắn đã đánh mất những gì!
Nếu lúc trước hắn đối xử tốt với Nguyễn Lan, toàn tâm toàn ý ở bên Nguyễn Lan thì chức chưởng môn phái Vô Trần là cái thá gì so với tương lai rỡ ràng đón chờ hắn?
Nhưng giờ đã muộn rồi.
Cái gì cũng muộn rồi......
Chưởng môn phái Vô Trần bàng hoàng, thấy sắc mặt lạnh lùng của Nguyễn Tùng Đào thì cả người bỗng dưng lạnh toát: "Ngươi...... Ngươi muốn làm gì? Nguyễn Tùng Đào, ngươi là người đứng đầu tiên đạo, ngươi không thể ——"
"Ta không gϊếŧ ngươi đâu." Nguyễn Tùng Đào lạnh lùng vung tay lên, một tòa Khốn Ma Trận lung linh xuất hiện trong lòng bàn tay. "Quý phái có thể làm chuyện không bằng cầm thú như thế chứng tỏ đạo tâm nhập ma đã lâu. Ta đứng đầu tiên đạo có trách nhiệm giúp các ngươi chấn chỉnh đạo tâm, một trăm năm tới các ngươi hãy tu luyện cho tốt trong Khốn Ma Trận này đi."
Các đệ tử phái Vô Trần lộ vẻ mờ mịt, còn chưa biết Khốn Ma Trận là gì thì chưởng môn đã đau thương thất sắc, lảo đảo ngã lăn ra đất.
Khốn Ma Trận là pháp bảo dùng để thu phục yêu tà ác liệt nhất thế gian, trong truyền thuyết có chín chín tám mươi mốt huyễn trận, mỗi cửa đều cực kỳ nguy hiểm đáng sợ, nếu yêu tà có thể vượt qua tám mươi mốt trận này thì sẽ cải tà quy chính, lập tức thành tiên.
Bị nhốt vào trận này sẽ không chết nhưng tra tấn tinh thần còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, so với cái này thì ác mộng một tháng trước đó quả thực chẳng đáng nhắc tới!
Mà Nguyễn Tùng Đào còn nói muốn giam bọn họ một trăm năm!!
Chưởng môn phái Vô Trần chẳng còn màng đến hình tượng mà nằm rạp dưới đất, quỳ gối lết tới Nguyễn Tùng Đào dập đầu xin tha, Nguyễn Tùng Đào không buồn nghe mà vung tay lên nhốt mọi người trong phái Vô Trần vào Khốn Ma Trận.
Khỏi cần nói xin lỗi nữa.
Các ngươi có đến một trăm năm, cứ ở trong trận mà tỉnh ngộ đi.