"Cậu ta...... Cậu......" Đường Cửu nhìn Thẩm Dịch ôm mình không buông tay rồi lại nhìn Lý Ngạn Thành, chưa kịp nắm bắt tình hình thì Thẩm Dịch đã nói nhanh: "Em nghe nói tối nay anh tập nhảy ở đây nên tò mò chạy tới xem, kết quả đụng phải người kia, tự dưng anh ta lôi em ra một góc rồi nói toàn mấy câu kỳ quái với em!"
Y lau nước mắt trừng Lý Ngạn Thành một cái, bộ dạng như vừa tức vừa sợ.
Lý Ngạn Thành vẫn im lặng đứng đó không phản bác.
Trong lòng Đường Cửu kinh hãi, cuối cùng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Nói vậy...... Thẩm Kỳ Phong và hắn đều hiểu lầm Thẩm Dịch sao?
Có lẽ Lý Ngạn Thành chỉ yêu đơn phương Thẩm Dịch mà thôi, lần đó tình cờ gặp Thẩm Dịch ở công viên chẳng hiểu sao lại đột ngột tỏ tình với đối phương, trong cơn phẫn nộ Thẩm Kỳ Phong tưởng bạn trai và em trai thông đồng với nhau phản bội mình, nhưng thật ra Thẩm Dịch hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
Đường Cửu phát hiện trong thân thể truyền đến một cảm xúc mãnh liệt, có kinh ngạc, còn có hối hận và tự trách, chắc hẳn đây là cảm xúc từ sâu trong linh hồn Thẩm Kỳ Phong khi nghe được chân tướng.
Đường Cửu nhớ lại lúc ấy Thẩm Kỳ Phong đổ kem ly lên người Thẩm Dịch, còn đẩy mạnh y hai lần, thế là nói thầm trong lòng: "Đừng dằn vặt nữa, thời gian này tôi sẽ giúp cậu chăm sóc em trai cậu, yên tâm đi."
Hắn đưa tay kéo Thẩm Dịch ra sau lưng mình rồi cười như không cười nhìn Lý Ngạn Thành: "Đứng núi này trông núi nọ là chỉ loại người như cậu đúng không Lý Ngạn Thành?"
Lúc này Lý Ngạn Thành mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đường Cửu. Y mấp máy môi như có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng chỉ ngập ngừng thốt ra hai chữ: "Xin lỗi."
Đường Cửu cười khẩy như vừa nghe thấy điều gì nực cười lắm: "Sống đến giờ điều ngu xuẩn nhất tôi từng làm chính là thích cậu đấy."
Dường như câu này mang đến lực sát thương rất lớn cho Lý Ngạn Thành nên y siết chặt khớp tay, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Sau này cậu hẹn hò với ai mặc kệ, tôi chỉ cảnh cáo cậu một câu, đừng bao giờ bén mảng tới gần Thẩm Dịch." Đường Cửu tiến lên một bước nắm chặt cổ áo Lý Ngạn Thành rồi nhìn chằm chằm đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng căm ghét, "Nếu không coi chừng tôi đánh gãy chân cậu đấy."
Dứt lời hắn đẩy Lý Ngạn Thành ra rồi kéo Thẩm Dịch xuống lầu mà chẳng buồn quay đầu lại.
Lúc này tiết tự học buổi tối cũng đã tan, trong sân trường chỉ còn rải rác vài học sinh. Đường Cửu liếc nhìn Thẩm Dịch ngoan ngoãn đi cạnh mình, xụ mặt giáo huấn y: "Không đến lớp tự học buổi tối mà chạy lung tung làm gì? Thi xong chưa? Làm bài tập chưa?"
Nếu cha Đường Cửu ở đây thì nhất định sẽ xấu hổ dùm con mình: "Ngày xưa toàn cúp cua đi chơi mà còn mặt mũi đứng đây giáo huấn người ta nữa à?!"
Đường Cửu vui vẻ nghĩ không chỉ có mặt mũi mà hắn còn thấy thoải mái nữa là khác.
Từ nhỏ đến lớn hắn toàn bị người khác quản giáo, giờ lại có cậu nhóc để hắn quản giáo nên Đường Cửu hết sức hãnh diện.
Thái độ nhận lỗi của cậu nhóc cũng rất thành khẩn: "Xin lỗi ca ca, em nghĩ nhất định anh nhảy đẹp lắm nên nhịn không được chạy tới xem, lần sau sẽ không thế nữa."
Chậc, cái miệng nhỏ này thật biết nói chuyện!
Đường Cửu càng nhìn bé O này càng thuận mắt, thế là khoan dung độ lượng nói: "Biết lỗi thì tốt. Mau về nhà đi."
"Tạm biệt ca ca." Thẩm Dịch vẫy tay với Đường Cửu rồi đưa mắt nhìn theo hắn hai tay đút túi ung dung rời đi.
Sáng hôm sau, Đường Cửu ngáp dài vào lớp thì phát hiện trên bàn đặt hai túi nhựa, bên trong là một cái bánh bao và một ly sữa đậu nành.
"Khá lắm, còn biết hiếu kính ba ba nữa, không uổng công thương cậu." Đường Cửu vỗ vai Mã Khánh trước bàn rồi ngồi xuống ghế.
Mã Khánh đang làm bài tập tiếng Anh ngoái lại gãi ót cười ngu ngơ: "Ừm, điểm tâm này không phải tớ mua đâu, lúc tớ vào thì đã thấy rồi."
Kinh Minh ngồi dãy bên cạnh phát hiện có biến lập tức lại gần nói với vẻ nhiều kinh nghiệm: "Chắc là của omega nào thầm mến Kỳ ca chúng ta ấy mà, thể nào bên trong cũng có giấy nhắn."
Hắn lục lọi trong túi, quả nhiên lấy ra một tờ giấy ghi chú, đang háo hức muốn đọc lên thì chợt liếc thấy chữ ký phía dưới, đột nhiên cứng đờ.
Mã Khánh tò mò hỏi: "Sao thế?"
Kinh Minh rụt rè nhìn Đường Cửu rồi thấp giọng nói: "Đây là...... của O trong mộng đưa đấy."
Đường Cửu cầm tờ giấy ghi chú, phía trên có một hàng chữ viết nắn nót, kiểu chữ thanh tú đáng yêu: Ca ca nhớ ăn sáng nha ~ Sữa đậu nành bỏ nhiều đường lắm, chắc anh sẽ thích đó *^▽^* Thẩm Dịch
Kinh Minh run sợ trong lòng. Thẩm Dịch này bị gì vậy, rõ ràng biết Thẩm Kỳ Phong ghét mình mà còn đến đưa đồ ăn, còn viết tờ giấy đọc mắc ói thế này...... Chắc không phải cố ý làm người ta buồn nôn đấy chứ?
Kỳ Phong nhìn người chuẩn thật, omega kia quả nhiên là trà xanh mà!
Mã Khánh sợ Kỳ ca lại tức giận nên lập tức ôm bánh bao và sữa đậu nành về bàn mình: "Ha ha ha đúng lúc tớ chưa ăn sáng, Kỳ ca cứ để tớ ăn dùm cho!"
Đường Cửu đưa tay giật lại cái túi: "Ờ, tớ cũng đang đói đây, cậu chưa ăn thì ra ngoài mua đi."
Mã Khánh: "......???"
Hôm nay lại là một ngày đoán sai thánh ý rồi.
——
Từ đó trở đi, mỗi ngày trên bàn học Đường Cửu đều có một phần điểm tâm. Trước kia đi học Đường Cửu hay ngủ nướng nên không kịp ăn sáng trong căn tin, Tạ Lâm toàn phải đem cho hắn. Giờ cứ như trở lại khoảng thời gian ấy, Đường Cửu vừa gặm bánh bao vừa nhớ nhung Mr. Krabs nhà mình.
Hôm nay là thứ Sáu, buổi tối sẽ có chương trình văn nghệ mà học sinh cả trường đang chờ đón. Vừa đến giờ thì các lớp đồng loạt reo hò ầm ĩ, học sinh giấu đồ ăn vặt mua lén trong người rồi chạy tới hội trường tìm chỗ ngồi chờ buổi diễn bắt đầu.
Được giải trí một đêm, hai ngày tiếp theo lại là cuối tuần nên mọi người rất phấn khích, khắp hội trường tràn ngập tiếng nói chuyện xôn xao, đến khi ánh đèn trên trần tắt đi mới dần yên tĩnh lại.
Hai nam hai nữ học sinh làm MC mặc lễ phục chỉn chu đi ra sân khấu, bên dưới lập tức bùng lên một trận reo hò, trong đó người được gọi tên vang dội nhất là Lý Ngạn Thành.
"Học thần đẹp trai quá, giọng cũng hay nữa, thích chết đi được!" Một nữ sinh ôm mặt nói với bạn mình, "Đáng tiếc mình là beta nên chắc không có cơ hội rồi."
"Cậu có là omega cũng chẳng có cửa đâu." Cô bạn kia cười hì hì trêu ghẹo, "Cậu có cạnh tranh nổi với hotboy của chúng ta không?"
Bạn học bên cạnh nghe vậy lập tức thò đầu sang nói: "Chưa chắc nha. Hình như Thẩm Kỳ Phong bỏ cuộc rồi."
Câu này vừa nói ra thì đám bạn học chung quanh đồng loạt quay sang, hai mắt sáng rực: "Thật không!?"
"Tớ học chung lớp với học thần mà, trước đây mỗi ngày Thẩm hotboy đều đến lớp bọn tớ ít nhất hai lần, buổi sáng đưa đồ ăn cho học thần, giờ ra chơi lại tới tìm học thần tán gẫu. Nhưng đã năm ngày rồi cậu ấy không tới lớp bọn tớ nữa! Điều này chứng tỏ cái gì còn chưa rõ sao?"
"Hay quá, cuối cùng Thẩm Kỳ Phong cũng nghĩ thông suốt rồi! Đại soái ca cool ngầu như vậy có biết bao người thích cậu ấy, thế mà cứ muốn đâm đầu vào tảng băng, từ lâu tớ đã thấy không xứng rồi mà!"
"Tớ cũng thấy vậy đó! Nếu mỗi ngày Thẩm hotboy đều đưa điểm tâm cho tớ thì tớ đã té xỉu vì hạnh phúc rồi!! Đời này không phải cậu ấy tuyệt đối không gả!!"
Một nam sinh alpha cao lớn buồn rầu thở dài: "Nói thật thì tớ thầm mến hotboy lâu lắm rồi. Nếu cậu ấy chịu hẹn hò với tớ thì có bảo tớ nằm dưới tớ cũng cam tâm tình nguyện......"
Chương trình bắt đầu nên mọi người không còn tán gẫu mà tập trung theo dõi. Nhưng buổi diễn văn nghệ không đặc sắc như mọi người tưởng tượng, dù sao cũng không phải học sinh muốn xem gì thì có nấy, nào là ngâm thơ, kịch giáo dục đạo đức, hợp ca học đường và các tiết mục khác chiếm hơn phân nửa, mọi người từ hăng hái trở nên mất hứng, lười biếng ngồi dựa vào ghế.
Mãi cho đến tiết mục cuối cùng.
Ánh đèn sân khấu tối đi, nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau có thể thấy bóng dáng lờ mờ của năm thiếu niên, người đứng đầu eo hẹp chân dài, chỉ cần đứng yên ở đó cũng đủ khiến người ta mê mẩn.
"Thẩm Kỳ Phong!"
Có học sinh tinh mắt nhận ra người kia, dưới sân khấu lập tức vỡ òa. Đúng lúc này, âm nhạc sôi động bỗng nhiên vang lên như cánh chim ưng dang rộng thoát khỏi lồng giam ngột ngạt bay vút lên trời, trong nháy mắt bầu không khí toàn trường bùng cháy dữ dội!
Ánh đèn sân khấu sáng lên, năm nam sinh đẹp trai nhảy theo điệu nhạc rồi ngẩng đầu cười nửa miệng. Một hotboy nào đó dường như chê bầu không khí chưa đủ nóng nên vừa nhếch môi cười vừa nghiêng đầu đá lông nheo với khán giả bên dưới.
"A a a a a!!"
"Thẩm Kỳ Phong ——!!!"
Lập tức có fan hâm mộ của hotboy liều lĩnh gào tên Thẩm Kỳ Phong, thậm chí trong bóng tối còn có ánh đèn huỳnh quang, không ngờ một số học sinh còn vụиɠ ŧяộʍ làm lightstick ủng hộ Thẩm Kỳ Phong!
Thẩm Dịch ngồi dưới sân khấu, nhớ lại cái nháy mắt quyến rũ lúc nãy của người kia thì tim đập rộn ràng, nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm trong bóng tối.
Năm nam sinh mặc áo jacket đen gắn xích bạc, chân mang ủng đen, trang phục vốn hơi khoa trương nhưng mặc trên người các thiếu niên thanh xuân dào dạt này lại hết sức bắt mắt. Nam sinh đứng đầu không phải cao nhất, thể trạng cũng không phải cường tráng nhất nhưng vì dáng người cân đối hài hòa nên mặc bộ đồ này thích hợp nhất, làm nổi bật vai rộng eo hẹp cùng với đôi chân dài hoàn mỹ, không chỉ đẹp trai cool ngầu mà còn ẩn chứa sự quyến rũ thầm kín.
Vì đã tập luyện rất lâu nên động tác của các thiếu niên hết sức nhịp nhàng, mỗi lần thay đổi phương hướng đều không có gì sai sót, giơ tay nhấc chân cúi người đều ăn khớp với nhau. Tuy ai cũng biểu hiện xuất sắc nhưng ánh mắt mọi người vẫn bị nam sinh đứng giữa thu hút. Động tác của hắn vừa chuẩn vừa tùy ý, nhanh nhẹn phóng khoáng, vẻ đẹp trai lãng tử được phát huy vô cùng tinh tế qua mỗi động tác, trên gương mặt tuấn lãng rõ ràng đang cười nhưng lại mang theo vẻ gợi cảm khó tả, ánh mắt như rượu mạnh thiêu đốt thần kinh tất cả khán giả dưới sân khấu.
"Thẩm Kỳ Phong em yêu anh a a a a ——"
"Thẩm Kỳ Phong alpha quá đi a a a a ——"
Khác với sự ngột ngạt trước đó, cả hội trường vào thời khắc này hoàn toàn sôi trào, các học sinh gào thét huýt sáo liên tiếp như muốn xả hết áp lực thường ngày qua nhịp điệu sôi động. Các giáo viên ngồi phía trước ra sức giữ trật tự nhưng bị át đi giữa tiếng reo hò ầm ĩ nên đành phải lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Sau khi buổi diễn văn nghệ kết thúc mỹ mãn, các học sinh chen nhau ra về, vừa đi vừa hào hứng bàn tán tiết mục cuối cùng. Trong phòng nghỉ hậu trường, Đường Cửu thở phì phò, vừa quạt vừa cấp tốc cởi đồ ra, lúc nãy biểu diễn không thể tránh khỏi mồ hôi đầy mình nhưng ở đây lại không có chỗ tắm rửa, hắn đang nhăn nhó định mặc lại đồng phục thì một người vội vã lách mình qua cửa gọi hắn: "Ca!"
Đường Cửu đang mặc áo chợt khựng lại: "Sao cậu lại tới đây?"
Thẩm Dịch nhìn hắn không chớp mắt. Thiếu niên để trần nửa thân trên, mồ hôi từ đuôi tóc chảy xuống cổ rồi lướt qua xương quai xanh, lồng ngực trắng nõn, cơ bụng săn chắc, cuối cùng thấm vào quần dài màu đen.
Thẩm Dịch mỉm cười đi tới đưa cho hắn một cái khăn ướt: "Lau đỡ đi."
Đường Cửu mừng rỡ, vừa cầm khăn lau mồ hôi vừa khen y chu đáo. Thẩm Dịch cười tủm tỉm chờ hắn mặc đồ tử tế, đang định cùng nhau ra ngoài thì cửa phòng nghỉ đột ngột bật mở, một nam sinh ôm bó hoa hồng to tướng đi vào. Bên cạnh còn có không ít học sinh chen lấn xô đẩy, mặt mũi đầy vẻ háo hức chờ xem náo nhiệt.
"Thẩm Kỳ Phong, tớ là Dương Trạch học lớp C2-3, tớ thích cậu lâu lắm rồi, làm bạn trai của tớ nhé!!"
Dương Trạch thu hết can đảm tỏ tình, sau đó thẹn thùng đỏ mặt đưa bó hoa hồng tới trước người Đường Cửu.
Cậu là omega thầm mến Thẩm Kỳ Phong rất lâu rồi, khi biết Thẩm Kỳ Phong thổ lộ tình cảm với Lý Ngạn Thành thì đâm ra thất tình, lúc nãy dưới sân khấu nghe nói Thẩm Kỳ Phong đã bỏ cuộc không còn theo đuổi học thần thì lại dấy lên hy vọng, xem xong tiết mục đầy mê hoặc ban nãy bị A làm cho hoa mắt chóng mặt nhũn chân, được bạn học chung quanh cổ vũ nên vội vàng gọi điện bảo tiệm hoa gần đó đưa hoa hồng tới, quyết định tỏ tình ngay lập tức.
Đường Cửu sững sờ, tất nhiên hắn không thể nhận lời tỏ tình của một omega, đang định cự tuyệt thì chợt thấy nam sinh kia hồi hộp đến mức run tay, nghĩ tới tâm lý omega mong manh dễ vỡ, đang lựa lời từ chối khéo thì Thẩm Dịch đứng bên cạnh đột nhiên níu chặt tay áo hắn, dựa vào người hắn thở hổn hển.
Đường Cửu vội vàng đỡ y: "Sao thế?"
Thẩm Dịch khó chịu nhíu mày lại, ôm chặt cánh tay Đường Cửu với vẻ khó thở: "Ca, em, em bị dị ứng phấn hoa."
Đường Cửu biến sắc, hắn biết có người dị ứng phấn hoa rất nghiêm trọng nên không dám chậm trễ, lập tức xin lỗi Dương Trạch rồi vội vàng dìu Thẩm Dịch ra ngoài hít thở. Thấy Thẩm Dịch khó thở mà ở đây lại có một đống người vây quanh, Đường Cửu nhíu mày bế Thẩm Dịch lên rồi nhanh chân đi ra phòng nghỉ trong ánh mắt sửng sốt và tiếng bàn tán xì xào của các bạn học.
Có người hỏi khẽ: "Đó là Thẩm Dịch lớp mười đúng không?"
"Đúng rồi." Có bạn học đồng tình vỗ vai Dương Trạch, "Đây chính là O trong mộng của các A đấy...... chắc cậu không địch nổi đâu."
Dương Trạch ngơ ngác ôm hoa hồng nhìn theo bóng lưng hai người kia rồi tủi thân òa khóc.
Tác giả có lời muốn nói: Tạ nào đó: Này thì cạnh tranh với tui :D