Mặt Đường Cửu lập tức bốc cháy.
"Chú...... Chú nói bậy gì đó!"
Mặc dù hắn cũng thấy trong văn phòng rất thích hợp làm chuyện gì đó nhưng chỉ giới hạn ở ôm hôn thôi chứ sao có thể...... sao có thể làm chuyện kia được chứ!
Đây chính là nơi bất cứ lúc nào cũng có người vào!
Lục Tự Minh đọc được ý nghĩ của hắn nên vừa chậm rãi cởi nút áo hắn vừa trấn an, "Không có ai đâu."
"Chú nói xạo! Lần trước thư ký của chú đã vào đấy thôi!"
"Lần này còn vào nữa thì trừ lương."
"Đây là trọng điểm sao! Khoan đã chú——"
Hắn còn chưa nói hết thì môi đã bị khóa kín.
Đường Cửu bấu chặt mép bàn làm khớp ngón tay trắng bệch, cổ tay mảnh khảnh kéo căng gân xanh. Hắn cắn môi cố ngăn mình không phát ra tiếng, đuôi mắt và bờ môi đỏ rực động lòng người. Dáng vẻ này càng khơi lên lửa dục của Lục Tự Minh, y điên cuồng giày vò Đường Cửu buộc hắn phải thốt ra thanh âm vỡ vụn giữa răng môi: "Chú út...... tha, tha cho cháu đi......"
Lục Tự Minh hôn một cái lên khóe môi hắn rồi kề tai hắn thì thào: "Kêu to thế người ta sẽ vào đấy."
Đường Cửu tin lời y nên chỗ nào đó phía dưới lập tức thít chặt, Lục Tự Minh tự khiêng đá nện chân mình, mất khống chế rên lên một tiếng rồi nghiến răng nhìn hắn chằm chằm, sau đó đưa tay ôm cả người hắn dậy ngồi xuống ghế da rộng rãi.
Đường Cửu hoảng sợ khóc nức nở rồi run rẩy đưa tay ôm cổ Lục Tự Minh thật chặt.
......
Dọn dẹp xong mặt bàn và ghế da bừa bộn, Lục Tự Minh ngồi trên ghế salon bên cạnh cửa sổ sát đất, trong ngực ôm cháu trai bé bỏng.
Trên người Đường Cửu khoác áo vest rộng màu đen, gò má và đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ, thậm chí vì khóc quá lợi hại nên mí mắt hơi sưng nhìn vô cùng tội nghiệp. Lục Tự Minh mở nắp hộp cơm, bên trong là cơm chiên Dương Châu vàng ươm trộn lẫn dăm bông, trứng gà, tôm lột, vì bên ngoài có hộp giữ nhiệt nên gần hai tiếng mà cơm vẫn còn nóng hổi, nhìn rất thơm ngon hấp dẫn.
Y múc một muỗng cơm đưa lên miệng Đường Cửu, hắn sụt sịt nói: "Cháu ăn trưa rồi, đây là phần của chú đó."
"Ăn rồi cũng tiêu hết một nửa còn gì." Lục Tự Minh ấm giọng dỗ dành, "Ngoan, há miệng ra nào."
Vẻ mặt y ôn nhu, cử chỉ quan tâm hoàn toàn khác xa kẻ mặt người dạ thú lúc nãy bắt nạt Đường Cửu đến phát khóc cũng không chịu dừng lại. Đường Cửu ai oán nhìn y một cái rồi càu nhàu: "Mặc dù đàn ông ba mươi mạnh như hổ nhưng dù sao chú út cũng lớn tuổi rồi, nên kiềm chế lại đi."
"Hình như cháu có hiểu lầm gì đó về chú thì phải." Lục Tự Minh cười, "Hay là ăn xong chúng ta lại tiếp tục nhé?"
Đường Cửu hung dữ trừng lão nam nhân không biết xấu hổ này rồi há miệng ngoạm muỗng cơm vào miệng.
——
Hết kỳ nghỉ Quốc khánh, Đường Cửu vừa về trường thì đã bị Phó Viễn Hàng chặn lại.
"Tiểu Ngôn, sao anh gọi điện cho em không được?" Trên mặt Phó Viễn Hàng lộ rõ vẻ mệt mỏi buồn rầu, "Em chặn số anh à?"
"Không thì làm gì?" Đường Cửu khó hiểu, "Giữ anh lại ăn Tết à?"
"Em vẫn còn giận sao?" Phó Viễn Hàng thở dài thườn thượt, "Tiểu Ngôn, cậu anh ngồi tù rồi em còn muốn thế nào nữa? Quãng đời còn lại của ông ấy đã bị hủy hết. Không riêng gì ông ấy mà giờ cả nhà anh đều...... đều chẳng còn mặt mũi nào nữa. Các cô dì anh đã chuyển ra khỏi thôn, giờ đang ở tạm khách sạn gần đó. Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách."
Đường Cửu nghe hắn lải nhải nửa ngày càng thêm khó hiểu: "Thì sao??"
"Tiểu Ngôn, mặc dù cậu anh có lỗi trước nhưng chẳng phải em cũng quá đáng lắm sao?" Phó Viễn Hàng nhìn hắn chằm chằm, "Lẽ ra chuyện này có thể giải quyết êm xuôi nhưng em cứ muốn la làng cho mọi người biết, giở thì tốt rồi, cô dì anh đều không còn nhà để về, nhất là mợ anh, chồng thì vào tù, con còn đang đi học, bà ấy lại không có việc làm, em thử nghĩ xem sau này bà ấy phải sống thế nào?"
"Ý anh là," Đường Cửu bật cười, "Tôi còn phải nuôi bà ta nữa à?"
"Chưa đến mức phải nuôi nhưng tìm việc cho bà ấy chắc là được chứ?" Phó Viễn Hàng nói, "Còn có cô dì của anh nữa, họ vừa vào thành phố chưa tìm được việc làm, cha mẹ anh...... lại không chịu cho họ vào công ty, em sắp xếp cho họ chỗ nào được không? Điều kiện không cần tốt lắm đâu, để họ có cuộc sống bình thường ở thành phố này là được rồi."
Đường Cửu quả thực chẳng còn lời nào để nói.
Hắn từng gặp rất nhiều kẻ vô liêm sỉ nhưng giờ mới nhận ra đó chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là kẻ không biết mình vô liêm sỉ.
"Tôi muốn hỏi anh một câu," Đường Cửu thành tâm thực lòng hỏi, "Anh có biết bốn chữ "Biết thân biết phận" viết thế nào không vậy?"
Phó Viễn Hàng sầm mặt: "Có ý gì?"
"Ý tôi là anh thật đê —— tiện." Đường Cửu nói, "Từ lâu tôi đã muốn hỏi anh lấy đâu ra tự tin và kiêu ngạo như vậy?"
"Chẳng lẽ anh thật sự không biết mình là đồ cặn bã vừa nghèo hèn vừa ngu muội, ích kỷ tự kiêu, dối trá hư vinh, dơ bẩn ti tiện làm người ta buồn nôn mắc ói sao?"
Mặt Phó Viễn Hàng thoáng chốc tái mét.
Mặc dù mấy năm qua bên tai toàn những lời ca tụng nhưng Phó Viễn Hàng biết vẫn có rất nhiều người xem thường hắn, rất nhiều kẻ nói xấu sau lưng hắn, mắng hắn không biết thân biết phận mà đòi trèo cao...... Hắn cố gắng phớt lờ những lời này, cố gắng quên đi xuất thân của mình, liều mạng che giấu nỗi tự ti và xấu hổ trong lòng xem như chúng không tồn tại.
Nhưng hôm nay câu nói này hệt như ngọn roi quất mạnh vào mặt hắn khiến những thứ bao lâu nay hắn cố phủ nhận bại lộ ra trước mắt.
Cơ mặt Phó Viễn Hàng run rẩy khiến hắn càng thêm đáng sợ hơn: "Em ——"
"Tôi nói không đúng à? Phó Viễn Hàng, anh hẹn hò tôi lâu như vậy, anh ăn của tôi mặc của tôi nhưng đã bỏ ra một xu nào cho tôi chưa?"
"Ngoài mặt thì anh không thừa nhận quan hệ với tôi nhưng sau lưng lại giả bộ vô ý khoe khoang với bạn anh rằng phú nhị đại Lục Ngôn đang theo đuổi anh, tưởng tôi không biết à?"
"Em họ anh là đồ ăn cắp còn anh là đồng lõa. Cậu anh là tên đồi bại còn anh là tòng phạm bao che. Cả nhà anh đều là rác rưởi chỉ biết ăn bám nên mới sinh ra thứ rác rưởi như anh đấy."
"Anh tưởng từ quê ra thành phố thì sẽ biến thành phượng hoàng à? Không, không có cửa đâu, loại người như anh mãi mãi chỉ là một đống rác làm ô nhiễm xã hội thôi."
——
Sau khi chửi tra nam một trận xối xả, nhớ đến bộ mặt tái xanh của đối phương như sắp trào máu họng khiến tâm tình Đường Cửu vui phơi phới cả ngày.
Nhưng buổi tối về nhà hắn lập tức nếm mùi đau khổ.
Bởi vì hắn lại bị Lục Tự Minh đè ra làm một trận.
Nói vậy cũng không đúng, lúc đầu vẫn rất sảng khoái nhưng lão nam nhân ngoài ba mươi tuổi thật quá đáng sợ, mặc sức giày vò hắn chẳng chút lưu tình. Đường Cửu bị làm từ chết tới lết, thoi thóp nằm trong ngực Lục Tự Minh, cảm giác như thân thể bị hút cạn.
Nhìn nam nhân thoả mãn ngủ bên cạnh, Đường Cửu xoa eo nghiến răng quyết tâm trả thù.
Hắn cài chuông báo thức rồi sáng hôm sau dậy thật sớm bất chấp cơn buồn ngủ cực độ, thừa dịp Lục Tự Minh chưa tỉnh giấc lặng lẽ chui ra khỏi ngực y, lấy hai cái cà vạt trong tủ trói chặt tay y vào đầu giường.
Sau đó hắn dạng chân ngồi trên người Lục Tự Minh cười híp mắt đánh thức y.
Mở mắt ra thấy người trong lòng, Lục Tự Minh vô thức muốn ôm hắn nhưng vừa cử động thì phát hiện mình bị trói lại, trên mặt lập tức lộ vẻ bất đắc dĩ: "Lại nghịch gì đây?"
"Cháu không có nghịch nha." Đường Cửu nháy mắt, "Cháu thấy đêm qua chú út lao lực quá nên muốn khích lệ chú thôi mà."
Lục Tự Minh không biết hắn lại có chủ ý xấu gì nên thuận theo lời hắn hỏi: "Khích lệ thế nào?"
"Để cháu nghĩ xem...... Đấm bóp cho chú nhé?"
Đường Cửu đặt tay lên ngực Lục Tự Minh nhẹ nhàng xoa nắn cơ bắp rắn chắc, ngón tay còn vô tình hay cố ý vẽ vài vòng.
Vẻ mặt ung dung của Lục Tự Minh hơi biến đổi. Đàn ông sáng sớm dễ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất, làm sao chịu được người trong lòng trêu chọc như vậy. Ánh mắt y dần trầm xuống: "Ngôn Ngôn, thả chú ra."
"Chú út, hình như chú vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình thì phải." Đường Cửu cười híp mắt như tiểu hồ ly sắp làm chuyện xấu, "Lúc ức hiếp cháu sao chú không nghĩ tới ngày hôm nay?"
Hắn dương dương đắc ý khiêu khích xong lại tiếp tục trả thù và tra tấn nam nhân. Hắn ngồi trên bụng y, móng vuốt không an phận sờ chỗ này gãi chỗ kia trên người đối phương, vừa sàm sỡ chấm mút vừa cố ý châm lửa cho y, sau đó hài lòng nghe tiếng hít thở của y càng thêm nặng nề.
"Nhìn cháu làm gì? Nhìn cháu cũng vô ích thôi!" Đường Cửu tiếp tục đắc ý, "Đã bảo chú rồi, lớn tuổi phải kiềm chế một chút, hôm nay cái gì chú cũng đừng hòng làm, ráng nhịn đi."
Nói xong hắn chợt phát hiện cơ bụng nam nhân dưới người mình thực sự rất đẹp, nhất thời nảy sắc tâm muốn sờ cho đã ghiền, thế là nhích mông ra sau cọ xát rồi cúi người hôn lên cơ bụng săn chắc kia.
Thân thể Lục Tự Minh thoáng chốc căng cứng, trong giọng nói đầy vẻ nguy hiểm: "Lục Ngôn ——"
"Chú gọi đi! Chú có gọi lớn đến đâu cũng vô ích thôi!"
Đường Cửu ngồi dậy đắc ý hừ một tiếng, thấy đã trêu chọc đủ nên đứng dậy chuẩn bị chuồn đi.
Hắn không hề biết trong mắt nam nhân mình là phong cảnh tuyệt diệu đến mức nào. Trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi rộng, hai chân thon dài trắng nõn cưỡi ngang hông y, cổ áo để hở lộ ra xương quai xanh rõ ràng và những trái dâu đỏ lấm tấm đáng yêu.
Giống hệt như chủ nhân của chúng, vừa đáng yêu vừa tươi ngon mọng nước.
Thơm ngon đến mức dù có vạn kiếp bất phục thì vẫn muốn ngậm hắn trong miệng rồi nuốt vào bụng.
"Phựt" một tiếng, cà vạt bị kéo đứt, vẻ mặt diễu võ giương oai của Đường Cửu cứng đờ, khi thấy thần sắc đáng sợ của nam nhân thì mới ý thức được nguy hiểm, hắn trợn tròn mắt rồi vội vã nhấc chân bỏ chạy.
Sau đó bị túm chặt cổ chân kéo về.
Cổ tay bị cà vạt mới cột vào đầu giường, hai mắt cũng bị cà vạt đen bịt kín, Lục Tự Minh nằm đè lên thiếu niên đang kêu la ầm ĩ, ngón tay nắm cằm trắng nõn của hắn rồi cúi đầu in lên một nụ hôn tràn đầy du͙ƈ vọиɠ.
"Ngoan...... để chú thương em nhé."