Vì Đường Cửu đang há miệng ngẩn ngơ nên Tạ Lâm dễ dàng xâm nhập mà không hề bị cản trở, cuối cùng được toại nguyện liếm răng nanh của người nào đó.
Y đã muốn làm vậy từ lâu lắm rồi.
Mỗi khi Đường Cửu rảnh rỗi hay đụng đầu lưỡi vào răng nanh, Tạ Lâm nhìn mãi đã trở thành chấp niệm.
Hiện giờ đạt được ước muốn, từ đáy lòng Tạ Lâm phát ra một tiếng thở phào thỏa mãn, cánh tay khoác bên hông Đường Cửu siết chặt khiến đối phương nép sát vào ngực mình, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Có lẽ vì kìm nén quá lâu và quá sâu nên khi tình cảm bị chôn giấu trong tim phá lồng thoát ra thì đã không cách nào ngăn cản. Tạ Lâm luôn biết rõ khát vọng của mình đối với người nào đó, nhưng đến giờ khắc này y mới hiểu được lòng tham của mình là vô đáy.
Không đủ.
Làm thế nào cũng không đủ.
Y hôn người kia, làm hết những điều bấy lâu nay mình mơ ước nhưng chẳng những không thấy thỏa mãn mà trái lại càng khao khát hơn. Chỉ tiếp xúc răng môi vẫn chưa đủ, y điên cuồng muốn để lại dấu ấn của mình trên khắp thân thể người kia, chỉ hận không thể nuốt chửng đối phương vào bụng, muốn hắn biến thành một phần của mình mới hả dạ.
Cũng may trong đầu y còn sót lại chút lý trí nên buộc mình dừng lại rồi buông người trong ngực ra.
Mặt Đường Cửu đỏ gần bằng môi, hắn thở dồn dập, hai chân bủn rủn sắp khuỵu xuống thì được Tạ Lâm lanh tay lẹ mắt kéo vào lòng.
Quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn vỡ nát không thể hàn gắn nhưng trong lòng Tạ Lâm lại nhẹ nhõm lạ thường. Y dịu dàng xoa lưng Đường Cửu, chờ tiếng hít thở của đối phương ổn định lại mới hỏi: "Tìm được chân mệnh thiên tử của cậu chưa?"
Đường Cửu vẫn chưa hoàn hồn, chỉ thấy choáng váng.
Hiểu thì hiểu nhưng hắn cứ có cảm giác mình đang mơ.
Hắn thẫn thờ nhìn Tạ Lâm, miệng há ra ngậm lại mấy chục lần mới tìm được giọng nói của mình:
"Cậu...... Cậu không phải trai thẳng sao!?"
Tuy đã sớm biết mạch não người này không bình thường nhưng Tạ Lâm vẫn tức đến nỗi hai mắt tối sầm.
Mẹ, đã hôn cậu đến thế mà cậu còn nghĩ tớ là trai thẳng nữa sao!?
Y hít sâu một hơi cố gắng giữ bình tĩnh rồi nhẫn nại nói lý lẽ với đồ ngốc này: "Tớ nói mình là trai thẳng lúc nào?"
"Nhưng cậu...... cậu sợ gay mà!"
Tạ Lâm không bình tĩnh được nữa: "Tớ sợ gay lúc nào!?"
Đường Cửu gần như phát khóc: "Năm lớp mười một tớ thú nhận với cậu mà sao cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt đó?"
...... Lớp mười một?
Đầu óc Tạ Lâm cũng trống rỗng, sau đó những ký ức khắc sâu trong lòng từ từ xông lên đầu.
Tạ Lâm thích nhóc trúc mã của mình từ trước lớp mười một rất lâu.
Có lẽ là cấp hai, có lẽ trước đó nữa Tạ Lâm đã nhận ra mình có tình cảm vô cùng đặc biệt với cậu bạn luôn bên mình từ nhỏ đến lớn.
Cha mẹ hai bên là bạn bè lâu năm nên y và Đường Cửu quen nhau từ lúc còn mặc tã. Tính cách y điềm đạm ít nói nên luôn bị người lớn gọi đùa là "ông cụ non", nhưng chỉ cần ở cạnh Đường Cửu thì y lại bất giác nở nụ cười.
Chính Tạ Lâm cũng không hiểu tại sao, chỉ là rất thích ở bên Đường Cửu. Y thích nhìn đối phương cười đùa vô tư, thích nghe đối phương ríu rít không ngừng, thích cái ôm đầy ấm áp của đối phương, thích hết mọi thứ về đối phương.
Lúc nhỏ y cứ tưởng đây chỉ là sự yêu thích đơn thuần dành cho cậu bạn mình quý mến nhất, đến khi trưởng thành suy nghĩ chín chắn hơn một chút y mới nhận ra mình ấp ủ tình cảm gì với Đường Cửu.
Không hề bàng hoàng, không hề hối hận, từ khi xác định tâm ý của mình y vẫn luôn kiên định và lặng lẽ thích hắn nhiều năm như vậy.
Khác với y trưởng thành sớm, Đường Cửu vẫn mãi hồn nhiên vô tư không tim không phổi, năm lớp mười có nữ sinh tặng hắn sô cô la nhân dịp Valentine mà đồ ngốc kia còn tưởng người ta cảm ơn mình hôm trước quét lớp dùm.
Yêu thầm một kẻ ngốc là quá trình cực kỳ cô độc, Tạ Lâm vừa bất đắc dĩ lại vừa có cảm giác an tâm. Ít nhất trong thời gian ngắn y không cần lo đồ ngốc này sẽ bị người khác cướp mất. Còn y vẫn có đủ thời gian và kiên nhẫn để chờ cậu nhóc lớn lên, sau đó tìm thời cơ thích hợp để thổ lộ tâm ý của mình với hắn.
Nhưng Tạ Lâm hoàn toàn không ngờ biến cố sẽ ập đến đột ngột khiến y không kịp trở tay.
Lớp mười một năm đó, Đường Cửu quen một đàn anh học lớp mười hai tên Đỗ Tùng Du, càng ngày càng thân thiết với đối phương.
Tuy biết khả năng rất nhỏ nhưng trong lòng Tạ Lâm vẫn dâng lên một nỗi bất an to lớn. Khi Đường Cửu hớn hở đến chỗ hẹn ăn cơm với Đỗ Tùng Du, Tạ Lâm nhịn không được giữ chặt hắn hỏi: "Cậu và Đỗ Tùng Du có chuyện gì thế?"
Ánh mắt Đường Cửu lảng tránh: "Sao cơ, chuyện gì là chuyện gì?"
Bộ dạng này khiến trái tim Tạ Lâm chùng xuống, thậm chí giọng nói còn lộ ra sự hoảng loạn: "Ý tớ hỏi cậu và Đỗ Tùng Du có quan hệ thế nào?"
Đường Cửu không ngờ y sẽ hỏi vậy nên vẻ mặt cũng khẩn trương lên, hai tay đan chặt vào nhau, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt mới hạ quyết tâm thì thào với Tạ Lâm: "Mr. Krabs, tớ, tớ nói cậu nghe chuyện này nhé."
"Tớ phát hiện...... hình như mình thích nam."
Trong khoảnh khắc đó Tạ Lâm như rơi vào hầm băng.
Nỗi đau thấu tim xen lẫn tuyệt vọng và mỉa mai hệt như con rắn độc quấn chặt y rồi từ từ truyền nọc độc vào cơ thể y, lại giống như axit đậm đặc chẳng chút lưu tình tưới lên trái tim đang đập của y làm nó chảy máu đầm đìa, biến dạng hoàn toàn.
Y đã chờ rất lâu mới đợi được cậu nhóc của mình nghĩ thông suốt, nào ngờ khi hiểu ra thì cũng là lúc cậu nhóc ấy thích người khác.
Trời đất sụp đổ, hy vọng vụt tắt...... Bất kỳ từ ngữ nào cũng không đủ hình dung sự tuyệt vọng của y, thậm chí rất nhiều năm sau Tạ Lâm vẫn không có can đảm nhớ lại tâm trạng mình lúc đó.
Vì vậy hôm ấy y mới có phản ứng như vậy trước mặt Đường Cửu......
Thấy Tạ Lâm lặng thinh hồi lâu, Đường Cửu tưởng y đã quên nên buồn bã cắn môi rồi cúi đầu nói khẽ: "Khi tớ nói cậu biết mình thích nam, cậu...... cậu......"
Hình như cậu rất thất vọng về tớ.
Mặc dù vướng mắc này đã qua đi nhiều năm nhưng nếu không phải tình cảnh bắt buộc thì Đường Cửu cũng chẳng muốn nhớ lại làm gì.
Thời đi học chung quanh có rất nhiều bạn học yêu sớm, cũng có không ít nữ sinh âm thầm theo đuổi Đường Cửu nhưng hắn tuyệt nhiên chẳng có cảm giác gì. Đến năm lớp mười một, đêm nọ hắn đột nhiên nằm mơ.
Sau đó mới nhận ra mình không giống những người khác.
Hắn vừa hoang mang vừa bối rối, tựa như đang đi thẳng thì đột nhiên rẽ sang ngõ khác. Hắn lén lút lên mạng tìm hiểu, tuy biết được rất nhiều thứ nhưng vẫn không thể nào xóa tan nỗi lo lắng và bất an trong lòng.
Hắn muốn tâm sự với ai đó nhưng không dám nói với cha mẹ, ý nghĩ đầu tiên là nói với Tạ Lâm.
Nhưng chưa kịp mở miệng thì hắn đã lo sợ.
Tạ Lâm sẽ nghĩ thế nào về hắn?
Có thấy hắn lập dị quá không, có thấy hắn...... kinh tởm quá không?
Có khi nào đoạn tuyệt quan hệ bạn bè bao năm qua với hắn luôn không?
Đường Cửu càng nghĩ càng thấy những khả năng này rất có thể xảy ra. Tạ Lâm quá quan trọng với hắn nên hắn tuyệt đối không chịu được kết quả như vậy, thế là quyết định im lặng.
Nhưng hắn vốn không giữ được tâm sự trong lòng, mỗi ngày phải ôm bí mật này cực kỳ khó chịu. Đúng lúc đó hắn tình cờ quen một đàn anh lớp mười hai tên Đỗ Tùng Du, đối phương nhìn thấu bí mật của hắn, còn ôn hòa an ủi hắn: "Đừng sợ, anh sẽ không nói ai biết đâu. Chúng ta giống nhau mà."
Sau lúc kinh ngạc Đường Cửu rốt cuộc tìm được chỗ dựa, Đỗ Tùng Du hệt như anh trai nhà bên khéo hiểu lòng người, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn bảo hắn đừng hoang mang sợ hãi, cũng đừng phủ định bản thân, hắn không làm gì sai nên có quyền theo đuổi hạnh phúc.
Lúc đó Đường Cửu chỉ cần một người có thể an ủi và chấp nhận hắn. Đỗ Tùng Du khiến hắn không còn bối rối lo sợ, thế là dần dà hắn tin tưởng Đỗ Tùng Du và ngày càng thân thiết hơn với đối phương.
Thật ra khi đó hắn cũng chẳng có ý gì khác với Đỗ Tùng Du, chỉ là cảm thấy Đỗ Tùng Du đồng cảnh ngộ với mình nên vô thức muốn tới gần đối phương. Còn về tình cảm yêu đương gì đó thì mỗi ngày hắn đều hoang mang lo lắng nên không có tinh thần nghĩ tới.
Nhưng hắn và Đỗ Tùng Du quá thân cận lại làm Tạ Lâm sinh nghi. Khi Tạ Lâm hỏi hắn và Đỗ Tùng Du có chuyện gì, Đường Cửu khẩn trương đến nỗi đầu óc trống rỗng, theo bản năng định mở miệng phủ nhận.
Nhưng hắn lập tức nhận ra mình không thể giấu Tạ Lâm cả đời.
Tạ Lâm là bạn tốt nhất của hắn, là người mà hắn muốn ở bên mãi đến khi biến thành ông lão bảy tám chục tuổi râu tóc bạc phơ. Hắn không thể và cũng không muốn giấu giếm Tạ Lâm.
Hắn muốn mình luôn luôn thành thật trước mặt Tạ Lâm.
Thế là hắn mượn cơ hội này thú nhận với đối phương: "Mr. Krabs, tớ, tớ nói cậu nghe chuyện này nhé. Tớ phát hiện...... hình như mình thích nam."
Sau khi nói ra, hắn hồi hộp nín thở không dám nhìn phản ứng của Tạ Lâm.
Mặc dù biết rõ với tính tình Tạ Lâm thì xác suất xem thường hắn vì chuyện này là rất thấp nhưng hắn vẫn sợ, sợ xác suất cực thấp kia xảy ra.
Nhưng điều hắn lo sợ vẫn tới.
Khi Đường Cửu lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy trong mắt Tạ Lâm không chỉ có bàng hoàng, khó tin mà còn có...... thất vọng.
Hơn nữa còn là thất vọng tột cùng.
Ánh mắt kia như lưỡi dao nhọn đâm xuyên qua tim Đường Cửu, hắn không nhớ mình đã bỏ chạy trước mặt Tạ Lâm thế nào, chỉ nhớ sau đó mình trốn trong góc ngồi khóc nức nở.
Hắn biết đây là con đường rất khó đi, không được người đời chấp nhận, nếu hắn cứ khăng khăng muốn đi thì có lẽ phải đối mặt với vô số ánh mắt kỳ thị.
Hắn cứ tưởng mình đã chuẩn bị tinh thần vững vàng nhưng không ngờ chỉ một ánh mắt của Tạ Lâm còn mạnh hơn ngàn vạn người.
Từ đó về sau Đường Cửu không có dũng khí đối mặt với Tạ Lâm nữa. Bị Tạ Lâm chối bỏ cũng như bị cả thế giới chối bỏ, hắn lại lâm vào đau khổ, lo sợ và hoài nghi bản thân. May mà Đỗ Tùng Du luôn cổ vũ hắn như ánh sáng duy nhất trong đêm dài lạnh lẽo.
Khoảng thời gian đó Đường Cửu cứ mãi bần thần ngơ ngác, cộng thêm Đỗ Tùng Du vô tình hay cố ý dụ dỗ khiến hắn hồ đồ tỏ tình với đối phương.
Nhưng chưa đầy một tháng sau hắn phát hiện Đỗ Tùng Du là tra nam ăn tạp bất kể nam nữ. Tạ Lâm tìm tới đánh Đỗ Tùng Du nhập viện, thậm chí còn suýt bị trường kỷ luật. Nhờ vậy mà hai người nối lại quan hệ ban đầu.
Nhưng trong lòng Đường Cửu đã khắc sâu ý nghĩ Tạ Lâm là "trai thẳng" và "kỳ thị đồng tính".
Nghe hắn ủy khuất nói xong, Tạ Lâm im lặng rất lâu.
Rốt cuộc y đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu: "...... Vậy lúc cậu thú nhận với tớ thì cậu không hề thích Đỗ Tùng Du đúng không?"
Đường Cửu mờ mịt không hiểu sao đột nhiên y hỏi chuyện này nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không có."
Tạ Lâm đưa tay lau mặt.
Thì ra...... đều là hiểu lầm.
Y thả tay xuống rồi ngẩng đầu lên, trước mắt như có một làn sương mờ, hơi thở chua xót lại nóng hổi: "Tớ không hề kỳ thị cậu."
"Lúc đó tớ tưởng cậu đã hẹn hò với Đỗ Tùng Du nên mới đến thú nhận với tớ." Giọng Tạ Lâm khàn đi, "Lúc ấy sắc mặt tớ khó coi như vậy không phải vì ghê tởm cậu mà là ghen tị."
"Tớ ghen tị với người đã cướp cậu khỏi tớ."
Đường Cửu ngỡ ngàng nhìn y.
Ánh mắt Tạ Lâm một lần nữa rơi xuống, y đưa tay xoa má Đường Cửu, vành mắt đỏ lên, cuối cùng nói ra câu mình đã chôn sâu dưới đáy lòng gần mười năm qua: "Cửu Cửu, tớ thích cậu."
"Từ trước đó rất lâu...... đã thích cậu rồi."