"Cửu Cửu, hết giờ làm rồi!"
"Cửu Cửu, sao hôm nay hớn hở thế, có chuyện gì vui à?"
Đường Cửu đang học năm cuối, trước khi chính thức tốt nghiệp trường yêu cầu học kỳ này tất cả sinh viên năm cuối phải ra ngoài thực tập bốn tháng. Đường Cửu học ngành quản lý tài chính nên tất nhiên sẽ thực tập ở tập đoàn Đường thị. Cả công ty đều biết đây là con trai ông chủ, tính cách Đường Cửu lại vui vẻ hòa đồng chứ không kiêu căng như đại thiếu gia, còn thường xuyên đãi mọi người ăn uống nên chưa đầy nửa tháng đã trở thành cục cưng của cả công ty: Quản lý cấp trên hầu như chẳng giao việc gì cho hắn, còn một ngày ba lần hỏi điều kiện văn phòng có thoải mái không, ghế ngồi có cần thay nệm êm hơn không. Các nữ đồng nghiệp thì ngày ngày mua đồ ăn vặt cho hắn, dành thời gian nói chuyện phiếm với hắn. Nam đồng nghiệp thì giúp hắn sửa đồ án, còn hỏi hắn có cần viết giùm luận văn tốt nghiệp không.
Một ngày nọ Đường Hoành Diệp tiên sinh đến công ty kiểm tra đột xuất để xem con mình có siêng năng làm việc không, sau đó chính mắt thấy Đường Cửu nằm dài trên ghế, chân gác lên bàn làm việc, vừa ăn khoai tây chiên uống CocaCola vừa đọc manga say sưa.
Đường Hoành Diệp: "......"
Ông giận tím mặt đóng cửa lại quất Đường Cửu một trận rồi gọi nhân viên phụ trách tới nghiêm khắc trách mắng một trận, còn dặn họ nhất quyết không được cho ai đó bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào, nếu không thì đừng mơ tới tiền thưởng cuối năm nữa!
Cả công ty câm như hến, không dám nuông chiều Đường tiểu thiếu gia nữa nhưng quan hệ với hắn vẫn rất tốt.
Hôm nay hết giờ làm, thấy Đường Cửu vui vẻ hát ngâm nga đi ra ngoài, mọi người không khỏi trêu ghẹo: "Có chuyện gì mà vui thế?"
Đường Cửu không giấu mà cười hì hì nói: "Bạn trai tới đón em đó!"
Mấy nữ đồng nghiệp biến sắc, nụ cười đột nhiên tắt ngấm, xông tới vây quanh Đường Cửu.
"Em lại quen bạn trai rồi à!?"
Chữ "lại" này thể hiện rõ ràng lịch sử đen của hắn, Đường Cửu chột dạ sờ mũi, "Ừm, đúng vậy."
Các cô gái đều lộ vẻ đau lòng nhức óc: "Cửu Cửu, em nhớ lâu một chút được không? Chẳng phải hai ngày trước em mới chia tay tra nam đó sao!?"
Hình như đúng là thế thật...... Đường Cửu nghĩ ngợi rồi lập tức cười lên, "Yên tâm đi, lần này tuyệt đối không phải tra nam đâu!"
"Lần nào mà em chẳng nói thế!!"
Các cô gái càng đau lòng hơn.
Thể chất thần kỳ của Đường tiểu thiếu gia mọi người biết rõ như ban ngày, chỉ cần quen bạn trai thì kiểu gì cũng bị cắm sừng. Mấu chốt là đám tra nam kia không chỉ lừa tình mà còn lừa tiền nữa!
Chết tiệt, chàng trai đáng yêu như vậy mà cũng nhẫn tâm lừa gạt, tra nam chết không yên lành!!
"Cửu Cửu, em nghĩ kỹ lại đi!" Các cô gái tận tình khuyên nhủ, "Tìm đàn ông nhất định phải cảnh giác cao độ, nếu không em sẽ bị lừa nữa đấy!"
"Cám ơn." Đường Cửu biết họ có ý tốt nên cười tủm tỉm nói, "Nhưng cậu ấy thật sự rất tốt rất tốt với em, đây là bạn trai cuối cùng của em đó."
"Tạm biệt, đi đường cẩn thận nhé."
Hắn cười phất tay với họ rồi đi ra cổng công ty.
Các cô gái đau đầu nhìn nhau.
"Làm sao bây giờ, tớ vẫn chẳng yên tâm chút nào."
"Tớ cũng vậy! Cửu Cửu khờ quá, lại không biết xót tiền nữa, nghe nói lần trước chia tay tra nam còn quăng bể chiếc đồng hồ hai triệu bạc!"
Vừa nhắc tới chuyện này các cô gái lại đau lòng không thôi.
Thiếu gia!
Ngài muốn vứt thì cho chúng tôi cũng được mà!!
Đồng hồ có lỗi gì mà ngài quăng nó như thế!!
"Hay là vậy đi. Chẳng phải Cửu Cửu nói bạn trai mới đến đón mình sao? Chúng ta âm thầm đi theo xem thế nào!"
Các cô gái nhao nhao đồng ý rồi kéo nhau chạy ra ngoài nhanh như gió, túm tụm núp sau cột đá cẩm thạch ở đại sảnh công ty.
"Sao, thấy chưa?"
"Hình như thấy rồi, người cao cao mặc vest đen đúng không? Í, cậu ấy sắp quay đầu lại kìa!"
Các cô gái đột ngột im bặt.
Sau đó.
"Quào......"
"Đẹp trai quá......"
"Cực phẩm thiệt......"
Sau đó nữa.
"Nhìn tướng mạo hình như không phải tra nam đâu."
"Tớ cũng thấy vậy."
"Hơn nữa soái ca này giống hệt núi băng nhưng ánh mắt nhìn Cửu Cửu...... dịu dàng quá đi mất."
"A a a, cậu ấy còn vuốt tóc Cửu Cửu nữa kìa!"
"A a a cười kìa! Tớ chết đây, nhìn nụ cười đủ thấy cưng chiều rồi!!"
"Làm sao bây giờ, tớ thấy hai người xứng đôi lắm!!"
"Tớ cũng vậy!!"
Nghe thấy giọng nói kích động của các cô gái, Tạ Lâm nhìn thoáng qua bên kia rồi hỏi: "Đồng nghiệp của cậu à?"
"Ừ." Đường Cửu cũng quay đầu nhìn, đoán được mục đích họ theo tới nên trong lòng vừa buồn cười vừa ấm áp, "Họ không yên tâm ấy mà."
Tạ Lâm khó hiểu: "Không yên tâm chuyện gì?"
Đường Cửu cười khúc khích nhìn y: "Họ sợ cậu cũng là tra nam thôi." Hắn nắm tay phải giả làm micro đưa lên miệng Tạ Lâm, "Tạ tiên sinh, xin hỏi sau này ngài có phụ bạc Đường tiên sinh không?"
Đường Cửu chỉ thuận miệng hỏi đùa một câu, cứ tưởng Tạ Lâm sẽ làm ngơ hắn, ai ngờ Tạ Lâm cầm tay hắn lên hôn nhẹ một cái.
"Không bao giờ." Y nhìn vào mắt Đường Cửu nghiêm túc nói, "Tớ sẽ đối tốt với Đường tiên sinh cả đời."
Đường Cửu chọc người không thành còn bị tán tỉnh nên mặt lập tức nóng lên.
Chàng trai này vốn là như vậy, rõ ràng chỉ nói những câu đơn giản bình thường nhưng vì chân thành nên luôn lộ ra vẻ trịnh trọng. Giờ khắc này Đường Cửu cảm thấy mình không phải đứng trước cổng công ty nhộn nhịp mà đang đứng trong lễ đường trang nghiêm, nghe người trước mặt chân thành hứa hẹn chung sống và đối tốt với mình trọn đời.
Tim hắn đập nhanh không tưởng, sợ mình đỏ mặt quá lợi hại nên cúi đầu kéo tay Tạ Lâm lên xe: "Tớ, tớ đói rồi, chúng ta về nhà ăn cơm đi!"
Tạ Lâm bật cười ngồi vào ghế lái, đợi Đường Cửu lên xe thì cài dây an toàn cho hắn rồi lấy ra vật gì đó từ hộc để đồ: "Há miệng."
Đường Cửu nghe lời há miệng, được y đút cho một viên kẹo sữa ngọt lịm.
"Ăn lót dạ trước đi," Tạ Lâm lái xe ra ngoài, "Tớ mua đủ đồ ăn rồi, về nhà sẽ nấu cho cậu một bữa thật ngon."
Tạ Lâm và Đường Cửu đều có nhà riêng, thời đại học Tạ Lâm lên kế hoạch mở công ty bên ngoài, có lúc bận quá không kịp về trường mà ở khách sạn mãi cũng không tiện nên dứt khoát mua một căn hộ gần công ty mình. Còn nhà Đường Cửu là quà sinh nhật cha hắn tặng nhưng chỉ để làm kiểng vì khả năng tự thân vận động của hắn cực kém, không về trường thì toàn về nhà cha mẹ hoặc đến chỗ Tạ Lâm ăn ké, hoàn toàn xem nhà Tạ Lâm như ngôi nhà thứ hai của mình.
Trước kia Đường Cửu ăn chực ở ké chẳng cảm thấy gì nhưng hình như bây giờ lại có một ý vị khác.
Đây có tính là sống chung không?
Đường Cửu xoa mặt nhìn trộm Tạ Lâm rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ, khóe miệng cong lên cười ngốc.
Sau khi về nhà, Tạ Lâm cởi vest mặc vào bộ đồ ở nhà rồi xắn tay áo xách đồ ăn vào bếp. Đường Cửu ngắm chàng trai đeo tạp dề thuần thục rửa rau, cắt thịt, nấu canh...... Trong lòng chợt dâng lên cảm giác hạnh phúc dạt dào.
Đây là bạn trai hắn!
Vừa cao vừa đẹp trai lại có cơ bụng, còn đích thân xuống bếp nấu cơm cho hắn nữa!
Trước kia hắn đúng là ngốc thật, cỏ gần hang quý hiếm đốt đèn cũng tìm không ra như vậy sao hắn lại không biết ăn chứ!?
Cũng may cọng cỏ này không chạy mất mà cuối cùng vẫn về tay hắn!
Đường Cửu vừa thấy may mắn vừa đắc ý, càng nghĩ càng vui vẻ, làm cái đuôi nhỏ lon ton đi theo Tạ Lâm một tấc cũng không rời. Bếp không rộng lắm nên Tạ Lâm suýt đụng vào hắn, buồn cười đưa tay véo mũi hắn: "Ra ngoài chờ tớ đi, xíu nữa là ăn được rồi."
Đường Cửu ân cần nói: "Tớ phụ cậu một tay nhé!"
"Cậu mà giúp tớ thì khỏi có cơm ăn luôn đấy." Dù Tạ Lâm cưng chiều hắn đến mấy thì trong một số vấn đề nguyên tắc vẫn quyết không nhượng bộ, y túm gáy áo Đường Cửu xách ra ngoài, sau đó bận rộn hơn bốn mươi phút mới bưng đồ ăn lên bàn.
Đường Cửu thấy toàn những món mình thích thì hết sức cảm động, vừa rơi nước mắt vừa chảy nước miếng, không kịp chờ đợi gắp một miếng sườn chua ngọt lên gặm.
Hương vị quen thuộc lan tràn khắp miệng làm vị giác vô cùng thỏa mãn, Đường Cửu mãn nguyện cảm thán: "Mr. Krabs, tay nghề của cậu đúng là không chỉ để làm kiểng......"
Hắn sực nhớ ra một điểm mấu chốt: "Khoan đã, có phải khi làm nhiệm vụ ở thế giới thứ hai cậu cũng nấu cho tớ ăn không?"
Tạ Lâm nhíu mày: "Cậu nhận ra được à?"
Khi y làm Trang Hoàn quả thật đã nấu cơm cho Đường Cửu nhưng vì hệ thống có nguyên tắc bảo mật nên y không được để Đường Cửu nhận ra mình, thế là cố gắng thay đổi khẩu vị món ăn.
Nhưng có lẽ vẫn còn chút gì đó quen thuộc.
"Hèn gì lúc đó tớ cứ thấy quen lắm!" Đường Cửu vỗ bàn một cái, "Tớ còn nghĩ có khi nào là cậu không nhưng thấy hoang đường quá nên tự gạt bỏ ý nghĩ của mình luôn."
Không chỉ có Trang Hoàn làm Đường Cửu liên tưởng đến Tạ Lâm mà Yến Ngọc Sâm biết hắn thích đồ ngọt, Bùi Hàn tinh thông trò chơi mật thất đều khiến hắn không tự chủ thất thần.
Nhưng khả năng này thực sự quá nhỏ nên lần nào ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua rồi bị hắn quên ngay.
"Mà tớ vẫn chưa kịp hỏi nữa," nhắc tới chuyện này Đường Cửu không màng ăn cơm mà tò mò hỏi, "Sao cậu cũng xuyên qua vậy? Còn nhiều lần ở chung với tớ nữa? Là trùng hợp hay có nguyên nhân gì khác?"
Sắc mặt Tạ Lâm hơi gượng gạo, muốn nói lại thôi.
Thấy bộ dạng này của y, Đường Cửu càng thêm hiếu kỳ, chồm tới trước mặt Tạ Lâm nhìn thẳng vào mắt y rồi nhẹ giọng thúc giục: "Nói đi mà."
"Có nguyên nhân khác." Tạ Lâm không chịu nổi dáng vẻ này của hắn nên trả lời, "Tớ biết cậu khóa lại với một hệ thống ngược tra....... Thật ra tớ cũng vậy."
Đường Cửu kinh ngạc: "Cậu cũng gặp hệ thống ngược tra à?"
"Không phải." Vẻ mặt Tạ Lâm một lời khó nói hết, ngập ngừng mở miệng, "Là......"Hệ thống nghịch tập nam phụ khổ tình"."
Hôm đó quản lý quán bar Deep Ocean gọi điện cho y nói Đường Cửu lại uống say mèm. Y vội vàng chạy tới đưa Đường Cửu đến một khách sạn gần đó, tắm rửa thay đồ cho hắn rồi pha nước mật ong đút từng ngụm cho hắn uống.
Đúng lúc này trong đầu y vang lên một âm thanh máy móc: 【 Ting —— Đã phát hiện ký chủ phù hợp điều kiện!】
Tạ Lâm khựng lại.
【 Xin chào ký chủ, đây là "Hệ thống nghịch tập nam phụ khổ tình"! Chúng tôi phát hiện lịch sử yêu thầm dài dằng dặc mà chưa có được người trong lòng của ngài, vì rất thông cảm với ngài nên tìm tới để cho ngài một cơ hội tuyệt vời! Nếu ngài đồng ý khóa lại với hệ thống để xuyên qua các thế giới khác nhau thực hiện nghịch tập cho nam phụ yêu mà không được đáp lại, bước lên đỉnh cao cuộc đời ôm vai chính tiểu thụ về nhà thì sẽ tích lũy được điểm may mắn thay đổi vận mệnh của ngài, giúp ngài chiếm được trái tim người trong lòng!】
Tạ Lâm là người không bao giờ tin vào số mệnh.
Từ nhỏ y đã tự lập và có chủ kiến, làm bất cứ chuyện gì cũng không thích nhờ vả người khác, thời đại học một mình lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng từng gặp rất nhiều khó khăn nhưng y chưa bao giờ dựa dẫm vào gia thế hay những mối quan hệ quen biết.
Không phải cao ngạo, cũng không phải ngoan cố mà vì y cảm thấy mình có thể làm được.
Quả thật bao nhiêu năm nay những việc y muốn làm và thành tích muốn đạt đều từ từ thực hiện được. Y chưa bao giờ tin vào vận mệnh hư ảo mờ mịt mà luôn cho rằng chỉ có dựa vào sức mình mới giành được những thứ mình muốn.
Nhưng có một người bất kể y cố gắng thế nào cũng không thể với tới.
Hệ thống "làm nhiệm vụ để thay đổi vận mệnh" này hoàn toàn trái ngược với quan niệm của Tạ Lâm, lẽ ra y phải xem thường nó nhưng y phát hiện mình không thốt ra được hai chữ từ chối.
Bởi vì phần thưởng thực sự quá hấp dẫn.
Đó là người trong lòng y.