[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ

Chương 10


Giang Yển vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy Đường Ngọc Phỉ đang ngồi ở bên cạnh.

Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu lên người cô, rọi vào gò má ửng hồng, đôi mắt trong veo, những đường nét trên gương mặt đều mềm mại và xinh đẹp.

Cách xa nhau chỉ một cánh cửa, bọn họ thực sự đã trải qua cả một đêm như vậy.

Đường Ngọc Phỉ mỉm cười, như thể giữa hai người chưa từng có ân oán gì, cô hỏi anh bằng giọng điệu bình thường thoải mái nhất.

- Anh thật sự không muốn tới thử quán bánh bao ở trước cổng trường hay sao? Hương vị rất ngon a.

Giờ khắc này Giang Yển có thể cảm giác được rõ ràng trái tim mình đang đập mạnh, hắn chưa bao giờ thấy được nó có thể vui vẻ đến như vậy.

Hắn siết chặt tay trên then cửa, ngay sau đó giả vờ hờ hững đóng lại, bước qua chân của Đường Ngọc Phỉ rồi buông một câu.

- Động tác nhanh lên.

Thế này là chấp nhận rồi sao? Đường Ngọc Phỉ cong cong khóe môi, đỡ cửa từ từ đứng dậy.

Đấm lên đôi chân đã mềm nhũn, đầu có chút choáng váng, có lẽ là do tối qua cô bị cảm lạnh, về nhà nấu một bát canh gừng là được rồi.

Nhìn thấy Giang Yển ngạo kiều rời đi, Đường Ngọc Phỉ không khỏi có chút cảm khái.

Không hổ là nhiệm vụ Lục An An không thu phục được, đối phó với đứa trẻ mềm cứng không ăn như vậy, thực sự không phải là lĩnh vực mà Lục An An am hiểu.

Tuy vậy, cô cũng xem như thành công để Giang Yển tin tưởng mình rồi đi?
- Giang Yển, tôi đuổi không kịp.

Mắt thấy Giang Yển càng ngày càng đi xa, Đường Ngọc Phỉ lại gân cổ lên gọi hắn.

Thật không hiểu hắn có biết chăm sóc phụ nữ hay không, bây giờ cả người cô đều đau nhức, sau này lại còn phải nhanh chân đuổi theo phía sau hắn.

Đường Ngọc Phỉ, người đảm nhiệm chức vị CEO, chính là một nữ nhân rất biết cưng chiều.

Giang Yển liếc mắt nhìn cô một cái, trong giọng nói hoàn toàn không có kiên nhẫn.

- Đường Ngọc Phỉ, cô thật phiền toái.

Nhưng mà đến khi quay đầu lại, Giang Yển không có nhận thấy được khóe môi mình đã nhẹ nhàng cong lên, cặp mắt từng bị bao phủ bởi mây mù, lần đầu tiên toát ra một sự chờ mong cùng sung sướng.

Bất giác, hắn đi chậm lại.


Đường Ngọc Phỉ vừa ăn bánh bao vừa chậm rì rì bước tới phòng học, vốn dĩ định nghỉ ngơi cho khỏe bụng, nhưng lại được thông báo rằng lớp cô hôm nay sẽ tổ chức các hoạt động ngoại khóa.

Vì là hoạt động của tập thể, nên bắt buộc tất cả mọi người phải tham gia.

Lớp cô thuê hai chiếc xe buýt, suốt đường chỉ cãi cọ bàn tán về địa điểm mà lớp sẽ hoạt động—— đó chính là nhà ma.

Đầu nặng nề bước chân tới cửa, Đường Ngọc Phỉ không nói nên lời, nhất là khi nghe rằng đây là hoạt động mà Lý Chí Phong đề xuất.

Bằng đấy tuổi rồi mà cô vẫn phải tham gia các hoạt động của sinh viên trường, này là để cho cô ôn lại tuổi trẻ sao?
Không khí u ám rất dễ gây xúc động, nữ sinh ở một bên túm lấy góc áo của nam sinh mà la hét, rất dễ dàng khơi dậy được mong muốn che chở của nam nhân, hai người bước ra từ nhà ma đáng sợ, thuận tiện nắm tay nhau mà trốn thoát.

Liệu cơ hội lần này, có để cô thúc đẩy tình cảm với Giang Yển không?
Giang Yển có sợ ma hay không vậy?
Nghĩ đến khả năng này, Đường Ngọc Phỉ sáng mắt lên, lập tức ngẩng đầu tìm thân ảnh của Giang Yển trong đám đông.

Không biết có phải bởi vì xấu hổ không, mà đứa trẻ này hôm nay trốn cô rất xa.

- Các bạn học, nhớ phải bảo vệ lẫn nhau trong nhà ma, đừng tách ra, sau nửa giờ đồng hồ sẽ kiểm lại số người ở lối ra.

Giáo viên chủ nhiệm đẩy mắt kính, gào thét khàn cả giọng.

Nhưng đám học sinh đã hưng phấn tới nỗi không để ý tới lời nói của cô, tiếng reo hò theo dài từ cổng vào, đến khi bước xuống cầu thang.

Bị mọi người xô đẩy chen lấn, Đường Ngọc Phỉ vốn dĩ luôn nhìn đằng sau đầu của Giang Yển, nhưng vì ánh sáng trong nhà ma quá mức tối tăm, nên cô đã lập tức mất mục tiêu.

Phía sau hành lang là một cánh cửa, ngay lúc bị đẩu ra liền vang lên một tiếng nhạc ảm đạm, trước mắt hiện ra ba phân thân, mỗi thứ đều có đèn báo khác nhau.

Những học sinh vốn ồn ào đã nín thở từ lúc nào, ngoại trừ tiếng bước chân, họ còn nghe được cả âm thanh tí tách của giọt nước, ước tính là hiệu ứng âm thanh đã được thiết lập sẵn.

Tầm nhìn xung quanh không cao, Đường Ngọc Phỉ thực sự chưa thích ứng nổi.

Không biết có phải vì nhiệt độ ở đây hơi thấp hay không, mà cô cảm thấy có chút lạnh.

- Đường tỷ, chúng ta đi sang bên trái đi?
Giọng nói của Dư Tư Giai rất hưng phấn, mang theo vẻ nóng lòng muốn thử, nhóm tiểu muội này từ lúc bước vào luôn kiên quyết đi theo cô, giống như chiếc kẹo mạch nha dính chặt ném cũng không xong, khiến cho Đường Ngọc Phỉ cực kỳ bất đắc dĩ.

- Giang Yển đã đi đâu rồi?
Đường Ngọc Phỉ hỏi ngược lại, cô tất nhiên muốn ở bên cạnh Giang Yển.

- A?
Dư Tư Giai mờ mịt.


- Hình như là bên trái?
- Vậy thì đi bên trái.

Đường Ngọc Phỉ không chút nghĩ ngợi, đã đi tới chỗ rẽ.

Những người khác cũng lần lượt chọn đường, người trong lớp đã chia thành ba phần.

Cách bài trí của nhà ma thực ra không có gì sáng sủa, chẳng qua chỉ là tạo ra một bầu không khí đáng sợ với âm thanh kinh dị cùng ánh đèn ngắt quãng.

Bỗng nhiên khi đang đi trên đường sẽ chợt phát ra tiếng kêu khanh khách, lúc đi ngang qua đàn dương cầm thì nó lại vang lên vô cớ, kích thích nhất là không biết nhảy ra từ đâu một con NPC gào to biết cắn người.

Đường Ngọc Phỉ cảm thấy vô cùng chán nản, bên tai hết lần này đến lần khác là những tiếng gào thét, khiến cho đầu của cô cũng cảm thấy bức bách, đi được một nửa đường đã cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Hơn nữa, cô vẫn chưa tìm thấy Giang Yển, chẳng lẽ đã chọn sai lối rẽ sao?
Nhất là khi cô chợt nghĩ, liệu cách bài trí của ngôi nhà ma này đã kích thích đến hắn không? Nếu hắn sợ hãi thì làm sao bây giờ?
Đường Ngọc Phỉ tính đi tìm Giang Yển, cô không thể để hắn đợi chờ trong vô vọng.

Rời khỏi đám người Dư Tư Giai, Đường Ngọc Phỉ trở về hướng ngược lại.

Đi hết một vòng những chỗ ngã rẽ khác, hẳn là có thể gặp được Giang Yển, cũng không biết hắn có sợ tối không.

Mặt không cảm xúc đi ngang qua mấy con NPC giương nanh múa vuốt, Đường Ngọc Phỉ đá vào cánh tay đẫm máu mà cậu ta ném lại.

Trên đường đã không còn ai, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng thở của cô, hiệu ứng tiếng vang của nhà ma rất tốt, âm thanh của bước chân Đường Ngọc Phỉ vang đến, cảm giác như đang có người đi theo sau cô vậy, thực sự có chút đáng sợ.

Đi tới ngã rẽ lại cảm nhận được cơn gió lạnh, Đường Ngọc Phỉ nhịn không được hắt xì một cái, cảm thấy đầu ngày càng đau.

Chắc không phải sốt đi, Đường Ngọc Phỉ dùng mu bàn tay xem xét cái trán của mình, quả thực có hơi nóng.

Ngày hôm qua bị dội nước lạnh thấu tim lại còn chưa thay quần áo, ở thế giới hiện thực cô tuyệt đối không có yếu ớt như vậy, xem ra là đánh giá cao trình độ chịu đựng của thân thể này rồi.

Cách bố trí của hai lối rẽ còn lại cũng tương tự như vậy, chỉ là Đường Ngọc Phỉ đi một vòng vẫn chưa tìm được Giang Yển, rồi lại đụng phải cặp đôi đang lén lút hôn nhau ở trong góc.

"Cương thi" không nói nên lời đưa ra một cú đấm, Giang Yển nếu bị dọa như vậy, thì cũng thật mất mặt rồi.

Chân đã bủn rủn, cả người mấy sức.

Cách đó không xa là một chiếc giường sắt, ga trải giường màu trắng sơn đỏ in hình người hầm hố.


Đường Ngọc Phỉ cảm thấy vô cùng chóng mặt, cũng không màng bẩn thỉu mà ngồi lên chiếc giường, xoa xoa thái dương để giảm bớt cơn đau nhức.

Cô thực sự không thể đi được nữa.

Tại lối ra lúc này, đám học sinh đã lần lượt ra khỏi ngôi nhà ma, tốp năm tốp ba tụ tập thành từng nhóm.

Giang Yển đứng một mình, ánh mắt đảo qua mấy nhóm người, vẫn không tìm được người hắn muốn tìm, rồi lại nhìn thấy đám người Dư Tư Giai chưa hết kinh hồn chạy ra.

Không có Đường Ngọc Phỉ.

Cô ở đâu? Đáy lòng của Giang Yển bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất an, đôi chân đã vô thức bước tới trước mặt họ, lần đầu cùng Dư Tư Giai đáp lời.

- Đường Ngọc Phỉ tại sao không ở bên cạnh mấy người?
Dư Tư Giai nghĩ đến lời dặn dò của Đường Ngọc Phỉ, không tình nguyện mà nói.

- Đường tỷ trở về tìm cậu, chị ấy để chúng tôi...!
Còn chưa nói xong, Giang Yển lướt qua cô bước đến lối vào, cũng không quay đầu lại.

Dư Tư Giai tức giận không nói được gì.

Ánh sáng trở nên tối mịt, Giang Yển lại đi rất nhanh, không khỏi hô lên.

- Đường Ngọc Phỉ?
Một tiếng vọng từ xa truyền đến, đó chỉ là giọng nói của hắn, tầng tầng đẩy ra, không có ai đáp lại.

Cô đã đi đâu? Khi biết rằng cô đang ở trong nhà ma đợi mình, Giang Yển lúc này thực ảo não.

Không biết tại sao, hôm nay hắn lại không dám đối mặt với Đường Ngọc Phỉ, đặc biệt khi nhìn thấy cô cười với mình thì liền tâm hoảng ý loạn, cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy rất xa lạ.

Hắn nghĩ, nếu cho hắn một chút thời gian để thích nghi với sự tồn tại của Đường Ngọc Phỉ, thì hắn sẽ chân thành chấp nhận như cô mong đợi.

Nếu cô nguyện ý chờ đợi hắn, thì hắn sẽ không bao giờ dẩy cô ra nữa.

Nhưng bây giờ, hắn vẫn chưa hình dung được tình cảm mà mình dành cho cô.

Hắn chỉ biết, khi vừa tiếp xúc với ánh mắt của Đường Ngọc Phỉ, tim hắn đã đập với tần suất nhanh hơn, hô hấp cũng mất đi tiết tấu, khiến cho hắn dễ dàng thất thố.

Hắn thậm chí còn không ngờ rằng mình lại lo lắng như vậy khi phát hiện cô đã biến mất.

Lo lắng cô sẽ sợ hãi, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, cũng lo lắng cô sẽ tự trách bản thân...!
- Đường Ngọc Phỉ, trả lời tôi.

Giang Yển dường như muốn chạy lên, hắn hận không thể khiến cho Đường Ngọc Phỉ xuất hiện ở trước mặt, hắn liên tục áp xuống sự căng thẳng cùng lo âu trong lòng.

Giang Yển nhíu chặt mày, trong lòng càng thêm hoảng sợ.

Cho đến khi đi tới ngã rẽ cuối cùng, hắn nhìn thấy chiếc giường trước đó đi ngang qua, có một người đang cuộn tròn mình trên đó.


Giang Yển thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, trái tim đã dần ổn định.

Hoảng loạn quá nhiều, hắn không khỏi có chút tức giận.

Bước nhanh đi tới trước mặt cô, giọng nói run rẩy bất giác lộ ra oán trách cùng trách cứ.

- Đường Ngọc Phỉ, cô ngồi ở chỗ này làm gì? Không phải nơi nào cũng có thể ngủ.

Còn nghĩ rằng cô đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ là cô cố ý trốn tránh hắn sao? Cô có biết hắn đã sốt ruột biết bao nhiêu không?
Đường Ngọc Phỉ nghe được giọng nói, cô ngẩng mặt ra khỏi đầu gối, nhìn thấy Giang Yển đang đứng trước mặt mình, sắc mặt nặng nề giống như đang giận.

Đang muốn nói với cô vài câu, lại nhìn thấy cô bẹp miệng, rất là ủy khuất mà nói.

- Giang Yển, tôi không thể đi được nữa, vừa mệt lại vừa lạnh.

Lạnh? Nhưng bây giờ đang là mùa hè mà.

Giang Yển lập tức ngậm miệng, có chút khẩn trương duỗi tay sờ trán cô, quả nhiên rất nóng.

- Đường Ngọc Phỉ, cô sốt rồi.

Giang Yển không khỏi nhớ tới bản thân hôm qua vừa đổ một xô nước, để cô ở ngoài cửa ướt sũng cả đêm, đương nhiên là sẽ bị bệnh.

Lúc này trong lòng Giang Yển tràn ngập hối hận.

- Tôi muốn ngủ.

Đường Ngọc Phỉ nhắm hờ mắt làm nũng, đầu gật gật.

Giang Yển nâng đầu cô lên, không khỏi phân trần nói.

- Tôi cõng cô ra ngoài.

Dứt lời, hắn ngồi xuống trước người Đường Ngọc Phỉ, ý bảo cô trèo lên.

Đường Ngọc Phỉ cũng không khách khí, trực tiếp leo lên lưng Giang Yển, gắt gao ôm cổ hắn, còn không quên cười hì hì bên tai hắn nói.

- Giang Yển, đây là lần đầu tiên anh chủ động giúp tôi a.

Đứa trẻ nhà cô quả nhiên là hiểu chuyện, Đường Ngọc Phỉ ghé vào trên lưng Giang Yển, giờ khắc này cảm thấy thật mỹ mãn.

Lỗ tai hơi ngưa ngứa, khoảng cách giữa hai người bây giờ đã gần tới nỗi có thể ngửi được cả mùi hương trên tóc Đường Ngọc Phỉ.

Cơ thể của cô có chút nóng, dán chặt lên hắn, thậm chí còn không an phận mà nhích tới nhích lui.

Trong màn đêm tối mịt mù, Giang Yển cảm thấy gương mặt mình cũng bất chợt nóng theo..

Bình Luận (0)
Comment