[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ

Chương 24


Sau một trận đầu óc quay cuồng, bất tỉnh nửa ngày Đường Ngọc Phỉ mới mở mắt ra, một lúc sau liền lấy tay che miệng, không để ý đến hình tượng bản thân mà nôn khan một tiếng.
Chưa bao giờ có nhiều nhiệm vụ khẩn cấp như thế này, trực tiếp xuyên không qua một thế giới khác di chứng để lại cũng lâu hơn, Ngọc Phỉ hít một hơi thật sâu rồi xem tình hình hiện tại của mình.
Cô hiện giờ đang ở trong một chiếc xe, dựa người vào ghế thư giãn với một chiếc tủ đông nhỏ đang tỏa khí lạnh nhè nhẹ chứa đầy rượu vang đỏ champagne, cùng với đồ uống khác .
Trên người là một bộ váy lễ phục màu đỏ, rũ ở hai sườn cánh tay mềm mại thon dài, làn da trắng nõn trong suốt như sữa.
Nhìn từ hoàn cảnh tới kiểu trang điểm cho thấy điều kiện của nguyên chủ thực không tồi, khiến Cho Ngọc Phỉ khá hài lòng.
Khi đã nhớ được kịch bản tư liệu sau một lúc, cô không kìm nổi mỉm cười.
Cô muốn tiếp xúc với người nam phụ là đại thiếu gia của nhà họ Thẩm – Thẩm Thủ Ý, vì tai nạn khi còn nhỏ mà đã đánh mất đi cả người mẹ lẫn thị giác của anh.

Cha anh ta lại tái hôn rồi sinh thêm một người em trai tên là Thẩm Tắc Hành, kém anh ba tuổi và anh thậm chí còn bị lấy mất tất cả sự yêu mến từ mọi người.

Coi như cha anh còn có một chút lương tâm , đã tính toán muốn chia tài sản thành hai phần , và trợ cấp cho đứa nhỏ này nhiều thêm, nhưng mẹ kế của anh lại không an phận , có chút thủ đoạn còn đam mê thổi gió bên gối, một lòng muốn lót đường cho con trai mình.

Thẩm Thủ Ý còn nhỏ tuổi nên không thể đấu lại trăm ngàn thủ đoạn của mẹ kế , quan hệ ngày càng căng thẳng.
May mắn, không lâu sau đó ông nội của anh đưa anh sang Thẩm Gia viên ở, phát hiện anh ta có khả năng lãnh đạo cùng nhiều thủ đoạn nên đã có ý tốt bồi dưỡng anh ta.

Hai mươi tuổi Thẩm Thủ Ý tiếp nhận tập đoàn Thẩm Thị, lấy bản lĩnh như sấm chớp để thay đổi bộ máy, trong 5 năm đem sự nghiệp thăng tiến gấp bội, ngày càng mở rộng ra thị trường nước ngoài, địa vị ngày càng lớn.
Chuyện này căn bản nên chuyên tâm viết về tiểu sử của tổng tài, nhưng Thẩm Thủ Ý chỉ là nam phụ , hơn nữa đôi mắt là nhược điểm chí mạng của hắn, hắn cuối cùng vẫn là thua trên tay mẹ kế cùng đứa em kia, tất cả đều bị lấy đi hết.
Về phần thân phận của nguyên chủ, cho dù có tốt nhưng cũng không đủ sức.

Là tiểu thư nhà giàu được nhận sự ngàn cưng vạn chiều, từ nhỏ đã được ông cha của nhà họ Đường cùng với nhà họ Thẩm coi như con dâu, đều ngầm quyết định sẽ là vị hôn thê của Thủ Ý.

Với một kịch bản tốt như vậy, có thể nói cô như phải đi lùi lại vạch đích để dành chiến thắng.*
*Giống như câu: sinh ra đã ở vạch đích, nhưng đây còn hơn thế, trên cả vạch đích luôn img
Nhưng mà Đường tiểu thư tính tình ngốc nghếch lại phóng túng, ở nước Anh chơi mười mấy năm đột nhiên biết mình có vị hôn phu bị mù, liền ngay lập tức mua vé máy bay về nước hẹn gặp Thẩm Thủ Ý.

Cô thấy hôn sự này thì rất bất mãn, vì thế la lối om xòm , chửi bới, lăng mạ Thẩm Thủ Ý, thậm chí thăm hỏi tới cả mẹ đẻ của hắn, rốt cuộc là không thể nhịn được nữa nên Thẩm đại thiếu “Mời” đi ra ngoài.
Bởi vì cô chán ghét Thủ Ý, lại không có đầu óc , bị Thẩm nhị thiếu lợi dụng không biết bao nhiêu lần, kết cục bi thảm là biến Thủ Ý thành vũ khí sắc bén.


Diễn đàn Vietwriter.vn
Ngọc Phỉ thật vất vả mới tiếp nhận được cái giả thiết này,sau đó hít hà một hơi, nguyên chủ này đã không phải là Thủ Ý, cuộc sống của người ta lại không đơn giản như vậy, quả thực chính là liệt cốc!
Điều khiến cho cô đau đầu nhất là trước đây nguyên chủ đã cùng Thẩm Thủ Ý gặp mặt, hiện giờ độ thiện cảm trong mắt của Thẩm Thủ Ý đang âm đi, phỏng chừng không bao giờ muốn gặp lại cô nữa , cũng không bao giờ muốn nghe cô nói gì nữa.

Một quân cờ tốt liền bị đánh nát nhừ như vậy, nàng thật muốn như thế nào thế nguyên chủ ?
Đường Ngọc Phỉ không biết nói gì , cảm thấy mình lại bị công ty chơi một vố.
Đến nỗi hiện tại sao nàng nàng lại trên đường đi tham gia lễ mừng thọ của Thẩm lão gia.

Thiệp mời là Thẩm Nhị Thiếu cấp riêng , nguyên chủ cũng không phụ mà mong đợi đại náo một phen, huỷ hoại tiệc mừng thọ của lão gia, làm Thẩm Thủ Ý lộ ra hết cái xấu……
Biết chính mình hiện giờ đang ở trong một tình cảnh vô cùng xấu hổ , Đường Ngọc Phỉ nhịn không được che mặt, trong lòng đem công ty cùng nguyên chủ mắng chửi
Chẳng quá thì tới đâu hay tới đó, nàng Đường Ngọc Phỉ mới không sợ khiêu chiến, việc cấp bách là phải làm việc đại sự , hơn nữa nàng cũng định tác chiến sách lược.
Thẩm Thủ Ý bị mẹ kế cùng đứa em liên thủ lại hại ,sau cùng mất đi hết thảy, cuộc đời này phải gắn liền với Thẩm Gia viên.

Sao đến nỗi nguyên chủ bị Thẩm Nhị thiếu vắt kiệt giá trị lợi dụng ,về sau trở lại Anh quốc, tiếp tục hưởng thụ, hai người sau này không còn liên quan nữa.

Vì vậy nếu như cô đến đây là có thể tiện tay phá vỡ được âm mưu của người mẹ kế, còn có thể thoải mái ra sức đánh đứa em lòng lang dạ sói kia thay Thẩm Thủ Ý lấy lại hết tất cả những gì đáng lẽ ra anh ta phải có.

Không chỉ có như thế, cô còn muốn làm cho Thẩm Thủ Ý nhận cô là vợ chưa cưới thật sự, hơn nữa còn phải hết mực yêu thương cô, luôn giúp đỡ ,bên cạnh cô suốt phần đời còn lại.

Làm cho người nam phụ này có một tình yêu và sự nghiệp trở nên thật tốt đẹp hơn, đây mới chính là việc cô muốn thực hiện với người này !
Vừa nghĩ đến đây, xe đã dừng ở bãi đỗ xe ngoài khách sạn , người lái xe bước xuống, lễ phép thay Đường Ngọc Phỉ mở cửa xe ra.
Giày cao gót giẫm xuống đất, Đường Ngọc Phỉ động tác nhã nhặn cúi người bước ra phía trước tự chỉnh lại chân của mình.

sau đó nhấc váy rồi chui ra khỏi cửa xe.

Vừa nhìn là biết ngay con người phóng khoáng có tầm nhìn xa trông rộng, thoáng một lúc Đường Ngọc Phỉ cũng không nhận ra .
Chê cười, chủ cũ của cơ thể này tốt xấu gì cũng lớn lên từ trong nghi lễ quý tộc chính thống của Anh Quốc.


Từ giờ trở đi, lúc nào cô cũng phải chú ý tới Thẩm Thủ tìm cách để tăng thể diện cho anh .
Miệng mỉm cười một lúc rồi ngừng sau đó chuyển thành cười như không cười, Đường Ngọc Phỉ kiêu căng bước đi ngẩng cao đầu lên tiến về phía trước, đưa thiệp mời cho người tiếp khách ở cửa, người bồi bàn ở phía sau phong thái kính trọng, cúi đầu mời vào.
Đến gian trước nơi dự tiệc, Ngọc Phỉ liền đi tìm ngay một chiếc gương nhỏ để xem lại cơ thể mới của bản thân mình trong gương, trong gương là một thiếu nữ toát ra vẻ đẹp quý phái, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng sáng, mang trong mình một dòng máu của giới thượng lưu.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn lại vô cùng xinh đẹp với đôi mắt long lanh làm si mê lòng người, trên miệng thoa chút son đỏ, với bề ngoài ngây thơ cùng thái độ kiêu ngạo, làm nổi bật lên sự đặc trưng gì đó của một tiểu thư nhà giàu.

Với vẻ bề ngoài như vậy, chỉ cần là đàn ông có trái tim thì đều sẽ thần phục dưới váy của cô.
Đáng tiếc, Thẩm Thủ Ý lại là người mù, không thể nhìn được vẻ đẹp của cô, như vậy mỹ nhân kế đối với anh thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Ngọc Phỉ thở dài một tiếng đầy thất vọng .
Nếu đã như vậy, hay là dùng tiếng nói làm rung động anh ta đi.
Phía hai bên hành lang rộng lớn là những chiếc cột bằng đá màu trắng khắc Phù Điêu thần thoại Hy Lạp, quấn quanh trên đỉnh là cây tường vi nhỏ , màu đỏ đậm rực rỡ, khiến cho suy nghĩ ngày càng tốt đẹp hơn.

Đường Ngọc Phỉ tìm được địa điểm tổ chức yến tiệc, tác phong lịch thiệp bước tới đẩy cửa chính đi vào .
Âm thanh bên trong bỗng nhiên trở nên im lặng một hồi, mỗi người mỗi ánh mắt khác nhau đều nhìn cô, không giải thích thì Đường Ngọc Phỉ cũng hiểu rõ nguyên nhân.

Bởi vì cô đến muộn , chủ cũ của cơ thể này chính là cố ý chọn thời gian này mà tới.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Dù cô mới trở về có một tuần nhưng cũng đủ làm cho mọi người nhận thức được tính cách của cô đã thay đổi đến nhường nào, trở nên kiêu ngạo , bướng bỉnh, tính cách Đường Ngọc Phỉ như vậy mà cũng có thể thay đổi , rồi không coi ai ra gì mà đi vào.
Một giọng nói ôn hòa vang lên, giọng điệu xưng hô này làm cho Ngọc Phỉ nổi hết cả da gà.

“Ngọc Phỉ, sao bây giờ mới đến, anh trai tôi đã chờ cô lâu rồi đấy, tôi phải mang cô đi gặp anh ta cái nhỉ?”.
Người đi đến là Thẩm Tắc Hành, toàn thân là một bộ trang phục màu đen , vẻ tươi cười lộ rõ trên mặt, khoác lác với Đường Ngọc Phỉ giống như đã rất thân với nhau từ lâu.


Nếu cô nhớ không nhầm thì chủ cũ của cơ thể này và hắn, hai người mới biết được nhau không đến ba ngày ?
Rõ ràng biết nguyên chủ cực kỳ chán ghét Thẩm Thủ Ý vậy mà còn cố ý nhắc tới anh ta, xem ra Thẩm Tắc là người có lòng dạ xấu xa mà ai cũng biết, còn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để có thể biến nguyên chủ thành một kẻ ngốc đần độn .
“Vừa muốn gặp đã nhìn thấy .” Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy anh ta , tâm trạng trở nên phức tạp vừa có chút vui mừng vừa có chút lo lắng.

Cô không vội vã tiếp cận, tới nơi này mục đích chính cũng không phải là vì Thẩm Thủ Ý.

Muốn chờ đợi để có thể gặp người chồng chưa cưới của mình.
Thẩm Tắc biết cô ta sẽ không nghi ngờ gì mình , một mặt tiếp tục ra dáng vẻ người khiêm tốn, một bên dẫn Đường Ngọc Phỉ đi đến bữa tiệc khác.
Đột nhiên, Thẩm Tắc Hành cúi đầu bước đến bên tai Đường Ngọc, cẩn thận nói nhỏ, nói đúng những cái thứ không nên nói .”Ngọc Phỉ, tôi biết cô thật sự không thích anh tôi lắm.

Anh ta không nhìn thấy được gì, ở đây cô đừng quá gây khó khăn cho anh ấy.”
Đường Ngọc Phỉ trong lòng cười lạnh không thôi, nguyên chủ cực kỳ kiêng kị hai chữ “người mù”, Thẩm Tắc nói như vậy, nếu là thứ nguyên chủ ngốc nghếch lúc trước không chừng đã giận dỗi mà rời đi không làm đại sự nữa thì sao.

Huống hồ bây giờ ai cũng biết cô là vợ chưa cưới của Thẩm Thủ Ý , Thẩm Tắc làm như vậy là muốn người trong gia đình hiểu nhầm, làm cho vợ của anh ta ngoại tình thì sao?
Vậy nên Đường Ngọc Phỉ không chút do dự mà tránh xa hắn một khoảng cách, thản nhiên nói: “Anh yên tâm đi, tôi biết đúng mực.”
Cách một khoảng cách, Đường Ngọc Phỉ đã thấy người mà mình muốn tìm —— Thẩm Thủ Ý.
Mặc một bộ âu phục ngăn nắp, anh đang ngồi yên lặng tại bữa tiệc mắt không chớp ở một góc, mặt mày to lớn , tính cách lộ ra phần hào phóng, mũi cao thẳng, thân hình tuyệt đẹp.

Anh ta toát ra một phong cách đặc trưng, thoạt nhìn qua cũng thấy được phần dịu dàng, người ngoài đến gần bắt chuyện anh ta cũng đều từ chối, mang theo một cảm giác lạnh nhạt , xa cách.
Với Đường Ngọc Phỉ cho dù im lặng ngồi xuống cũng có thể sinh ra vẻ đẹp như trên bầu trời đỉnh núi Thiên Sơn, hoảng hốt như ở giữa biển trời mênh mông.
Chỉ với khuôn mặt và năng lực của anh ta thì hoàn toàn có thể sánh ngang với một viên ngọc quý ở sâu dưới Đại Dương.

Nguyên chủ này mới thật sự là người mù.
Không đợi hai người đến gần, một người đàn ông mặc bộ âu phục thuần mọt màu đen bước đến bên cạnh người Thẩm Thủ Ý, đem một cái chén từ trong tay đưa tới cho anh , ở bên cạnh nói nhỏ vào tai anh một câu.

Thẩm Thủ Ý vuốt cằm, bưng chén sứ nhỏ lên, anh nhận lấy cái thìa.
Đường Ngọc Phỉ ánh mắt rùng mình, chạy nhanh qua đó, không để ý Thẩm Tắc “Lo lắng” kêu gọi.
Người đàn ông kia trố mắt tỏ ra kinh ngạc, Đường Ngọc Phỉ chặn tay lại, cướp lấy cái thìa từ trong tay Thẩm Thủ Ý sau đó lật đổ cái bát sứ xuống mặt đất trước mặt anh.

Chén sứ vỡ xoảng một cái làm cho âm thanh vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn họ, hơi nóng từ đồ ăn trong chén rơi xuống bốc lên.

Vừa may không dính một chút nào lên ống quần của anh .

“Đường tiểu thư! Cô làm cái gì vậy!” Người đàn ông tức giận sắc mặt xanh mét, làm đủ trò để chỉ trích cô trước mặt mọi người: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Thẩm tiên sinh với cô không thù không oán, cô lại không lựa nơi mà nhằm, còn tại bữa yến tiệc mừng thọ của Thẩm lão gia mà gây sự!”
Chà,thật tuyệt vời, một câu chỉ đích danh người đàn ông, lời nói vô cùng thô bạo nói cô một cách vô lý không hiểu chuyện, còn nói ra ông Thẩm, nhất thời ở đây mọi người đều xem cô với một ánh mắt không thỏa mãn.
Quả nhiên, Thẩm Thủ Ý có hơi nhau mày một tí, sắc mặt nhất thời lạnh lại.

Anh tuy rằng nhìn không thấy,nhưng sức uy hiếp to lớn của anh ấy cũng không giảm đi một nửa.
“Anh, thực xin lỗi, là em không tốt, sớm biết rằng em liền.

.

.

.

.

.” Sớm biết rằng em sẽ không mang cô ta lại đây , Thẩm Tắc Hành đi đến giả vờ nói đúng lúc đó thì ngậm miệng lại, không nói thêm một câu nào nữa.
Trong lòng Đường Ngọc Phỉ lúc này lại không sợ một chút nào, cô tới nơi này chính là muốn làm loạn một phen.

Cô đã thoáng nhìn ra kế hoạch, biết rõ ràng người đưa cho Thẩm Thủ Ý chén hải sản là một trong những trợ lý thân cận bên cạnh anh ta.

Người đã sớm bị Thẩm Tắc mua chuộc để đối phó với Thẩm Thủ Ý , không biết đã làm ít hay nhiều việc phản bội.

Hắn cũng biết là Thẩm Thủ Ý dị ứng với hải sản nên muốn cho anh ta trước mặt mọi người bị xấu hổ một phen.

Hai người này tự biên tự diễn, đây không phải là ức hiếp một người không nhìn thấy được như Thẩm Thủ Ý hay sao?
Đúng vậy, bát sứ nhỏ đó chính là ngụy trang bằng cách cho hạt tiêu và hành xay nguyễn trải lên để che hết mùi của hải sản ở trong chén, nên là Thẩm Thủ Ý không thể nào mà đoán được.

Nếu lúc đó cô mà không hất chén hải sản đó đi thì Thẩm Thủ Ý ăn vào sẽ bị đau bụng.

.

Bình Luận (0)
Comment