[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ

Chương 43


Đường Ngọc Phỉ đi tới trước mặt Thẩm Thủ Ý, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn người yêu của mình ở thế giới này.
“Bài hát này được gọi là 《Ngợi Ca Tình Yêu》, khi người nhạc sĩ này đi xa, vị hôn thê đã đưa cho anh ta một bài thơ ngắn mang tên 《Vẻ đẹp của tình yêu》.

Vì vậy, anh ta đã phổ nhạc cho bài thơ này, biến nó thành một ca khúc cầu hôn.


Những lời này đã gần như rất rõ ràng, rất lâu sau Thẩm Thủ Ý mới lấy lại tinh thần.

Giọng nói bên tai và tiếng cười của người con gái mặc chiếc váy dài chồng lên nhau, dường như anh có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời ẩn chứa tình yêu sâu đậm của cô gái nhỏ, quyến rũ động lòng người.

Anh trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới đứng dậy, từ trong túi lấy ra một hộp nhỏ hình vuông.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đường Ngọc Phỉ, anh mở chiếc hộp nhỏ ra, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh xuất hiện, rõ ràng anh đã sớm chuẩn bị xong.

“Loại chuyện cầu hôn này, hẳn nên để cho anh làm.” Thẩm Thủ Ý thấp giọng nói, nhưng vì căng thẳng và kích động rất nhiều lần cũng không thể thành công đeo nhẫn vào ngón áp út của cô gái nhỏ, khiến anh có chút sốt ruột và quẫn bách.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ bật cười, nắm chặt tay anh đặt trên đầu ngón tay mình, lúc này anh mới có thể thuận lợi đeo nhẫn vào tay cô, sau đó cô nhào vào trong ngực Thẩm Thủ Ý, ôm thật chặt lấy anh.
“Sau khi đeo vào, có phải em chính là Thẩm phu nhân rồi không?” Cô mỉm cười hỏi anh.

“Đương nhiên.”
Một cảm giác không chân thật dâng lên trong lòng Thẩm Thủ Ý, trái tim anh chưa bao giờ tràn ngập sự yên bình như vậy.

Trước khi cô gái nhỏ đến, trong sinh mệnh của anh chỉ có ông nội cùng Pharos, nhưng bọn họ không thể làm bạn với mình quá lâu, rồi sẽ có một ngày họ rời đi trước một bước.

Ông nội sợ đi rồi sẽ không có người thật lòng đối đãi với anh, chăm sóc cho anh, nên yêu cầu đối với anh cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí so với người bình thường còn hơn chứ không kém.


Từ nhỏ anh đã phải học cách sống một mình, trong bóng tối mò mẫm tiến về phía trước, cho dù vô tình bị thương cũng phải tự mình đứng lên tìm thuốc chữa bệnh.

Anh hiểu được khổ tâm của ông nội, cũng không đành lòng làm cho ông thất vọng, bởi vậy anh không hề oán hận, cố gắng làm cho mình trở nên lớn mạnh.

Nhưng dần dần anh phát hiện, sau khi thích ứng với bóng tối, anh cũng dần quen với cuộc sống một mình, cũng không cách nào dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.

Tính cách anh trầm mặc không thích nói chuyện, quanh năm cô tịch làm cho anh rất khó tiếp nhận lòng người, rất ít mong chờ đối với tất cả mọi thứ.
Vốn tưởng rằng anh sẽ yên lặng đi hết cuộc đời này như vậy, không nghĩ đến sẽ có một cô gái nhỏ dùng tư thế phô trương như vậy xông vào cuộc sống của anh, mang đến cho anh cảm xúc mãnh liệt.

Anh không nhìn thấy khuôn mặt của cô gái nhỏ, nhưng lại có thể tưởng tượng ra cô xinh đẹp thế nào, tựa như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc, vẽ nên tất cả sự vật đặc sắc trên thế gian, khiến cho anh nguyện ý dùng thời gian cả đời đi trải nghiệm.
Đột nhiên, anh có chút kỳ vọng vào ngày mai.
“Anh là người nhàm chán không thú vị, so với náo nhiệt, anh thích một mình yên lặng chờ đợi hơn, có thể em sẽ không thích như vậy, đúng không?” Thẩm Thủ Ý hỏi cô với vẻ căng thẳng.

Trước khi kết hôn, anh hy vọng để cho cô bé hiểu rõ anh hơn nữa.
Đường Ngọc Phỉ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không đâu, em đã sớm nghĩ tới, nếu anh thích an tĩnh, em sẽ không ầm ĩ không ồn ào ở bên anh, nếu anh thích náo nhiệt em cũng có thể lôi kéo anh cùng đi.

Dù sao chỉ cần ở một chỗ với anh, như thế nào cũng được.


“Thủ Ý, thật ra anh hoàn toàn không cần lo lắng về đôi mắt của mình, bởi vì em sẽ làm đôi mắt của anh, dẫn anh xem qua tất cả cảnh sắc.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng trong.
Hôn lễ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Đường tuyên bố rất đột ngột, ngoại trừ hai nhà bình tĩnh tất cả mọi người đều trở tay không kịp, không thể tin được cứ nhìn đi nhìn lại tấm thiệp mời.

Không ngờ hôn lễ được tổ chức ngay ba ngày sau, thế mà trước đó một chút tin tức bọn họ cũng không biết!
Thật sự là tiểu thư Đường gia và Thẩm gia đại thiếu gia sao? Nhưng ai cũng biết hai người này không hợp, vị tiểu thư Đường gia đó vì từ hôn mới ngàn dặm xa xôi từ Anh quốc về, còn gây ra không ít chuyện.

Tại sao tính cách thay đổi, đột nhiên muốn kết hôn?
Tất cả mọi người đều choáng váng, nhưng cũng không dám chậm trễ, dù sao Thẩm gia và Đường gia là hai gia tộc lớn có căn cơ và ảnh hưởng sâu nhất trong thành phố, không có người nào dám không nể mặt.


Địa điểm hôn lễ được đặt ở khách sạn năm sao lớn nhất thành phố, Thẩm gia giàu có bao trọn toàn bộ khách sạn, trên màn ảnh rộng lớn đặt ảnh cưới của cô dâu và chú rể.

Trong ảnh hai người mỉm cười đứng trên bãi cỏ xanh, phía sau lưng là cảnh mặt trời mọc, từng tia ánh sáng xuyên qua đôi tay nắm chặt của hai người, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út toả ra hào quang chói mắt.
Cô dâu mặc váy đuôi cá dài, lộ ra đường cong hoàn hảo của thân thể.

Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô tựa như một đóa hoa đẹp đẽ, mắt hạnh mỉm cười, bên chân còn dựa vào một chú chó Labrador đang híp mắt cười lè lưỡi.

Chú rể mặc một bộ lễ phục màu đen, tao nhã thận trọng, tóc đen vuốt lên lộ ra khuôn mặt thanh nhã có hồn, vô cùng yêu chiều nhìn về phía người vợ tương lai của mình, dường như thật sự có thể nhìn thấy cô.

Tất cả những người nhìn thấy bức ảnh đó đều rất ghen tị, biến thành chanh tinh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên hâm mộ ai.

Ngày hôn lễ diễn ra, Đường Ngọc Phỉ đã thay bộ váy cưới đã chuẩn bị đứng trước gương, chưa tới bốn giờ cô đã bị kéo ra để chỉnh nắn, lúc này buồn ngủ đến mức mí mắt đều đang đánh nhau luôn rồi.
Bà Đường còn khẩn trương hơn cô, giống như người kết hôn là bà ấy vậy, lúc này hận rèn sắt không thành thép nói với con gái mình: “Sao còn ngủ gật nữa, lát nữa không nên xảy ra chuyện! ”
Đường Ngọc Phỉ lười biếng nâng mí mắt lên, ngáp một cái thật lớn cuối cùng hơi hé mắt ra, muốn cho mẹ mình một chút mặt mũi.
Thật ra cô muốn tổ chức theo kiểu hôn lễ du lịch, kéo Thẩm Thủ Ý bỏ chạy, đáng tiếc nhà họ Thẩm và nhà họ Đường về mặt này lại vô cùng truyền thống, khi kế hoạch của cô vừa mới thành hình đã đem cô nhốt lại.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Cuối cùng cô dâu cũng đã trang điểm xong, Đường Ngọc Phỉ nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, cuối cùng cũng có chút cảm giác muốn kết hôn, vì thế hài lòng ra khỏi phòng trang điểm.

Cửa lễ đường vẫn đóng, ông Đường mặc âu phục cũng hồi hộp chờ nửa ngày, sau khi nhìn thấy cô có hơi kinh ngạc.
“Quả nhiên người nương y phục, phật dựa kim trang, chỉ cần trang điểm một chút mà con gái ta đã rất xinh đẹp rồi.” Ông Đường rất hài lòng đưa ra lời khen ngợi, trên mặt Đường Ngọc Phỉ xẹt qua mấy đường hắc tuyến.

Nắm lấy tay của bố Đường, cánh cửa từ từ được đẩy ra, thảm đỏ kéo dài từ ngoài cửa đến lễ đường, khách mời hai bên nín thở nhìn về phía cô dâu, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Khúc nhạc hôn lễ là do Đường Ngọc Phỉ chọn, vẫn là bài “Ngợi ca tình yêu”, bài hát này nói ra sao cũng là khúc hẹn thề của bọn họ.
Đường Ngọc Phỉ từ xa đã nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của Thẩm Thủ Ý.


Dù anh không nhìn thấy, nhưng ánh mắt cũng có thể xuyên qua xuyên qua hàng người mà nhìn về phía cô.

Cô không nhịn được cong khóe môi, đột nhiên cảm thấy con đường này có chút dài, vì thế cô tránh thoát cánh tay ông Đường, trong tiếng la hét hổn hển của ông Đường, cầm hoa xách váy chạy về phía anh, thành công ngã vào lòng anh.
Thẩm Thủ Ý có chút kinh ngạc đỡ lấy cô, khẽ trách: “Đừng chạy nhanh quá, cẩn thận ngã.


“Em không muốn anh chờ quá lâu.” Đường Ngọc Phỉ ở trong ngực anh cười hì hì nói, hoàn toàn không để ý khách mời ở đây bởi vì ăn một ngụm thức ăn cho chó mà vẻ mặt rất đặc sắc.

Dù sao Thẩm Thủ Ý cũng không nhìn thấy, cho nên quá trình chậm rãi đi tới cũng chẳng có ý nghĩa gì, dứt khoát bỏ qua luôn đi.

Trợ lý bị ép làm phù rể ở một bên yên lặng lui ra vài bước, phòng ngừa mình bị mùi chua của tình yêu lan đến.

Nhưng anh ta cũng biết, một người da mặt dày một người không nhìn thấy, nên cũng chẳng có tý áp lực nào.

Ngược lại MC ở một bên rất bình tĩnh, sau khi đọc một đống lời thề, tỏ ý cô dâu chú rể có thể trao nhẫn cho nhau rồi ôm hôn.
Đường Ngọc Phỉ đeo nhẫn cho Thẩm Thủ Ý nhưng vẫn không buông tay anh ra, ngược lại đem anh kéo tới, dán vào anh nói: “Thẩm tiên sinh, em muốn hôn anh.

“Dứt lời không đợi Thẩm Thủ Ý phản ứng lại, cô đã hôn lên môi anh trước một bước, phía dưới toàn bộ hoan hô vang ầm ĩ.
Thẩm Thủ Ý cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cô gái nhỏ luôn nóng nảy như vậy, hình như anh vẫn luôn bị cô dắt mũi.

Nhưng mà, anh cũng không cảm thấy khó chịu.

Thẩm Thủ Ý nâng tay vòng quanh eo cô, ôm chặt cô vào trong ngực, cả đời này cũng sẽ không buông ra nữa.

Sau đó Đường Ngọc Phỉ kéo Thẩm Thủ Ý đi kính rượu trưởng bối hai bên, lại không ngờ tới sẽ gặp được một vị khách không mời mà đến.
Sắc mặt Thẩm Duy tiều tụy, trên cằm đều là râu xanh, trong mắt tràn đầy tơ máu đỏ, làm cho người ta hoàn toàn không cách nào liên tưởng đến bộ dáng uy nghiêm lúc trước của ông ta, lúc Đường Ngọc Phỉ phát hiện ông ta ở trong góc cũng không nhịn được hơi kinh ngạc.

Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên ông cẩn thận nhìn khuôn mặt vừa quen vừa xa lạ của đứa con trai lớn, khuôn mặt anh giống mẹ như đúc.

Sau khi ly hôn với Trác Hân, tinh thần ông ta đã sa sút một thời gian dài, không nhịn được nên đến thăm mộ vợ trước.


Bia mộ của cô ấy được quét dọn rất sạch sẽ, người phụ nữ trong ảnh vẫn dịu dàng như trước.

Nỗi buồn lớn dâng lên trong lòng, Thẩm Duy quỳ gối trước mộ vợ cũ bật khóc, sám hối về sự phản bội của mình.

Ông ta đã quên cô và bỏ lỡ sự trưởng thành của con cái họ.

Hiện giờ trong hôn lễ của con trai, ông ta cũng chưa bao giờ bình tĩnh, chỉ từ xa nâng chén rượu với Đường Ngọc Phỉ, toàn bộ đều không nói một lời.

Đường Ngọc Phỉ khẽ nhíu mày, cũng nâng chén rượu lên với ông, lập tức uống một hơi cạn sạch.

Cô không biết Thẩm Thủ Ý có thể tha thứ cho người cha không xứng đáng này hay không, nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Anh không cần phải đối mặt với những chuyện phiền lòng này nữa, bởi vì sau này đã có cô chăm sóc anh, cả đời anh sẽ thật hạnh phúc.

MC nhà họ Đường mời tới rất biết khuấy động không khí, lôi kéo phù dâu phù rể chơi mấy trò chơi nhỏ, các vị khách kích động đến mặt đỏ tai hồng, bầu không khí trong hôn lễ rất sôi động.

Nhưng khi anh phục hồi tinh thần muốn tìm chú rể, tất cả mọi người mới giật mình phát hiện hai người quan trọng nhất trong hôn lễ lại lặng lẽ biến mất.
Lúc này trên sân thượng khách sạn, Đường Ngọc Phỉ cuối cùng cũng thoát khỏi những người đó, lẳng lặng dắt Thẩm Thủ Ý đi tản bộ, cảm thụ được ánh mặt trời chiếu lên mặt cùng làn gió nhẹ thổi qua, tâm tình đặc biệt thoải mái cùng an bình.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua, người đàn ông cao lớn dịu dàng bên cạnh, mãi mãi ôm lấy cô như biển cả, và họ còn có mấy chục năm để cùng nhau trải qua.

Đường Ngọc Phỉ tin rằng, hai người sẽ sống rất tốt.

Diễn đàn Vietwriter.vn
“Thẩm tiên sinh ơi, tuần trăng mật chúng ta sẽ đi đâu vậy?” Đường Ngọc Phỉ giơ tay lên che ánh mắt trời, nheo mắt lại đột nhiên hỏi.
“Nghe Thẩm phu nhân hết.”
“Em đi đâu cũng nguyện ý đi? Anh không sợ em đưa anh đến nơi nguy hiểm nào sao? “Đường Ngọc Phỉ không nhịn được cười trêu anh.
“Vậy em phải nhớ nắm chặt tay anh, cẩn thận anh bị lạc.” Thẩm Thủ Ý cười khẽ, nhéo nhéo đầu ngón tay cô, đây là động tác nhỏ thân mật của bọn họ.

Có cô ở đây, tương lai phía trước, có vẻ rất đáng để mong đợi.

.

Bình Luận (0)
Comment