Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nếu có thể quay ngược thời gian, nàng nhất định sẽ bịt kín miệng mình lại.

Thực ra nàng còn chưa nói xong thì đã hối hận rồi, thanh âm càng ngày càng nhỏ, hận không thể tìm ra một khe hở mà trốn vào.

Tự dưng lại nói đến chuyện đai lưng kia làm gì không biết? Thế tử Viễn Đình Hầu sẽ là người thiếu đai lưng sao?
Hơn nữa một thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân, lại nói ra loại lời này trước mặt một nam tử trẻ tuổi, hắn có thể cảm thấy nàng quá tùy tiện hay không?
Vừa nghĩ như vậy, A Lạc liền thấy bạch y công tử sững sờ trong chớp mắt, đột nhiên khẽ nở nụ cười.

Mặt mày sạch sẽ tuấn tú giãn ra, con ngươi màu hổ phách thoáng cong xuống, giống như gió thổi mây bay, khí tức ung dung dịu dàng phả vào mặt.

"Như vậy liền đa tạ Tô tiểu thư." Văn Nhân Cẩn đứng lên, khóe môi ngậm cười, chắp tay nói.

Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu, "Trùng hợp ta cũng rất yêu thích đai lưng kia, phải nhờ Tô tiểu thư giúp ta lấy lại rồi."
A Lạc thở phào nhẹ nhõm, trong lúc nam tử ôn hòa nhìn chăm chú, cảm xúc căng thẳng dần thả lỏng xuống, khuôn mặt cũng lặng lẽ đỏ lên.

Hắn thật sự là một nam nhân quá mức ôn nhu, cho dù đề tài có phần xấu hổ nhưng vẫn đưa ra bậc thang cho nàng xuống.

Bởi vì mù mắt nên khi Văn Nhân Cẩn trò chuyện với người khác sẽ nhìn thẳng vào đối phương nhằm tỏ ý tôn trọng người đối diện.
A Lạc biết đây là thói quen từ trước đến nay của hắn, nhưng nhìn đôi mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng của nam tử, cảm thụ được "ánh mắt" quá mức trực tiếp của hắn, cho dù ở trong lòng tự nhủ hắn không nhìn thấy, nàng vẫn không khống chế được mà cảm thấy ngượng ngùng.

Có lẽ cảm nhận được sự câu nệ của thiếu nữ, bạch y công tử không dấu vết thu liễm tầm mắt, lông mi dày rậm giống như một cái quạt nhỏ, bao trùm lấy đôi đồng tử màu hổ phách của hắn.
Thấy hắn đã rời tầm mắt không chăm chú nhìn mình nữa, A Lạc lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều.

"Thế tử...!không ngại ra ngoài đi dạo một chút chứ? Ngoài hoa viên trong phủ, hoa phượng hoàng* đang nở rất đẹp."
xuyen-nhanh-ta-thuc-su-thich-nam-phu-kia
*Phượng hoàng đỏ (hay còn các tên gọi như chuông đỏ, sò đo cam, hồng kỳ, đỉnh phượng hoàng, uất kim cương châu Phi, tulip châu Phi...).

Hoa phượng hoàng có màu đỏ cam rực rỡ và rất quyến rũ.

Cây thân gỗ cao 15-20m, thường xanh phân cành, tán lá rậm hình tròn, lá mọc đối kép thành hình lông chim.

Lần đầu tiên gặp mặt, không biết làm gì, lúc này có thể cùng nhau ra ngoài tản bộ một chút.

Hai người ở trong không gian kín không tránh khỏi có chút khẩn trương, đặc biệt hai bên lại là người khác phái, hoàn cảnh trống trải bên ngoài dễ dàng làm cho người ta thả lỏng hơn.

Dứt lời, A Lạc mới phát hiện mình lại lỡ lời.

Hoa nở có đẹp đến đâu, Văn Nhân Cẩn cũng không nhìn thấy! A a, đây chẳng phải là đâm trúng chỗ đau của người ta sao?
Không ngờ công tử bạch y với thân hình thon dài như tùng trúc mỉm cười gật đầu, không có chút nào là không vui khi bị mạo phạm, thanh âm ôn hòa trước sau như một: "Được, có thể làm phiền tiểu thư dẫn đường không?"
A Lạc sững sờ nhìn hắn, trong lúc nhất thời không lên tiếng.

Văn Nhân Cẩn không đợi đến khi nàng đáp lại, khẽ nháy mắt, nghiêng đầu về phía A Lạc: "Tô tiểu thư?"
".....Đương nhiên là có thể." A Lạc bỗng nhiên hoàn hồn, cuống quít xoay người đi ra ngoài.
Người nam nhân này thực sự quá ôn nhu mà.
Đi vài bước, nàng đột nhiên thả chậm cước bộ, cố ý làm nặng thêm tiếng bước chân, quay đầu lại nhẹ giọng nói với hắn: "Cẩn thận...!nơi này có một bậc cửa."
Trên mặt Văn Nhân Cẩn vẫn thủy chung mang theo nụ cười nhàn nhạt, ngữ điệu bình thản trầm tĩnh: "Tô tiểu thư cứ cất bước như ngày thường, không cần nhân nhượng ta, Cẩn nhĩ lực nhạy bén, có thể theo kịp ngươi."
A Lạc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, đột nhiên nghĩ, có lẽ hắn đã sớm quen với việc như vậy.

Lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân của người khác, phân biệt nơi đó bằng phẳng, lầy lội hay bậc thang, giẫm lên con đường mà mọi người bước qua, để mình có thể trông như một người bình thường hơn.

Nhưng nếu là ở một địa phương xa lạ chưa từng đi qua, không có người ở phía trước dẫn dắt thì phải làm sao đây? Hắn có thể đụng vào tường hay không, có thể chật vật ngã xuống hay không? Có bị thương không?
Hoặc là nói, đến cùng hắn đã phải chịu đựng trải qua bao nhiêu, mới luyện được dáng vẻ ung dung trầm ổn như hôm nay?
A Lạc cúi đầu đáp một tiếng Được, nhưng bước chân của nàng vẫn không hề thả nhẹ đi, mỗi một bước đều phát ra tiếng vang mà người thường có thể nghe thấy.

Danh môn quý nữ chú trọng việc đi đường lặng yên không một tiếng động, nhịp bước từ tốn chậm rãi, bước đi như vậy mới có vẻ đẹp mắt lại ưu nhã, làn váy lay động, bộ bộ sinh liên, đẹp không sao tả xiết.

A Lạc lại không thèm để ý đến quy củ cùng mỹ cảm, cứ như vậy từng tiếng từng tiếng đi về phía trước.

Văn Nhân cẩn đi theo phía sau nàng nghe tiếng bước chân vẫn không thay đổi, hai tròng mắt hơi lóe lên, nhưng cũng không mở miệng nhắc nhở, chỉ chợt an tĩnh lại.

Sự trầm mặc lưu chuyển giữa hai người lại không xuất hiện cảm giác xấu hổ hay câu nệ.


Tiếng bước chân vang lên một hồi, giống như một khúc nhạc đơn giản lại sinh động, quanh quẩn trong không gian.

Đi đến dưới gốc cây phượng hoàng khổng lồ trong hoa viên, A Lạc dừng bước, "Đến rồi."
Nàng quay người lại nhìn Văn Nhân Cẩn, tựa hồ nhận thấy được ánh mắt chăm chú của nàng, hắn theo bản năng nhìn lại.

Đôi mắt lưu ly kia vừa mới rơi vào trên người A Lạc, lại giống như bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, đột ngột nghiêng sang hướng khác, dời mắt về phía hư không.

Ý cười bên môi hắn vẫn như trước, nhìn một nơi nào đó trong hư không, tựa như hắn đang thật sự thưởng thức cảnh đẹp bốn phía, một lát sau nói: "Cẩn tuy không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được, hoa nở rất đẹp, bốn phía đều ngào ngạt hương thơm của nó."
A Lạc mím môi, ngẩng đầu nhìn lên hoa đỏ nở rực đầy cây trên đỉnh đầu, màu đỏ tươi mãnh liệt như lửa này, nếu như hắn cũng có thể nhìn thấy thì tốt biết bao?
"Đây là một cây phượng hoàng, hoa có màu đỏ.

Cây phượng hoàng rất cao, gốc này được trồng xuống vào năm ta sinh ra, hiện giờ sinh trưởng vô cùng cao lớn, lúc nở hoa, khắp cả cây đều là những đóa hoa đỏ rực, lúc điêu tàn thì giống như rơi xuống một trận hồng vũ."
A Lạc đến gần hắn, chậm rãi kể cho hắn nghe về lai lịch của cây phượng hoàng này, dáng vẻ nó nở hoa, bộ dáng héo tàn, lúc nhỏ nàng nghịch ngợm trèo lên cây hái hoa đã dọa cho cha mẹ một trận hoảng hốt.

Bạch y công tử lẳng lặng lắng nghe, vẫn tươi cười điềm đạm an nhiên.

A Lạc đi tới trước người hắn, đột nhiên giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt hắn.

Không khống chế được chớp mắt một cái, biểu tình Văn Nhân Cẩn có chút kinh ngạc, còn có một chút nghi hoặc.

Hắn biết A Lạc tới gần nhưng không ngờ nàng sẽ chạm vào hắn.
Giọng nói mềm nhẹ của người thiếu nữ hỏi: "Thế tử có biết màu đỏ trông như thế nào không?"
Thần sắc Văn Nhân Cẩn ngưng trệ, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Không biết, Cẩn bẩm sinh đã bị mù mắt, chưa từng biết màu đỏ là bộ dáng gì."
A Lạc lại chạm vào mắt hắn: "Nhắm mắt lại."
Đầu ngón tay của thiếu nữ di chuyển trên mí mắt, mềm mại, ấm áp, một chút nhiệt độ như đốm lửa nhỏ, dẫn tới đại hỏa cháy lan ra cả đồng cỏ, lan rộng đến tứ chi bách hài.

Cực kỳ thuận theo, Văn Nhân Cẩn thật sự nhắm mắt lại, vành tai trắng như ngọc cũng đỏ lên một mảnh.

A Lạc khẽ nắm cằm dưới của hắn, nâng đầu lên - tạo thành tư thế nhìn lên bầu trời.


Nàng có thể cảm giác được sự nghi hoặc của hắn, nhưng tính khí rất tốt không chống cự, nàng chỉ dùng khí lực rất nhỏ, hắn liền tự mình ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Trong nhiệm vụ trước đây, A Lạc không biết đã xem qua ở đâu đó một thuyết pháp rằng: Kỳ thật, ngoài trừ màu đen, người mù bẩm sinh còn có thể nhìn thấy màu đỏ.

Vì mí mắt bao phủ nhãn cầu chứa đầy mao mạch và rất mỏng, ánh sáng có thể thâm nhập vào nó.

Cho nên người nhắm mắt nhìn về phía nơi có ánh sáng mạnh, ánh sáng xuyên qua huyết dịch, trước mắt sẽ xuất hiện một mảnh đỏ.

"Đừng mở mắt ra, nhìn thấy không? Ánh sáng hiện tại xuất hiện trước mắt huynh chính là màu đỏ."
Văn Nhân Cẩn không lên tiếng, hắn nhắm mắt lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ dưới ánh mặt trời, dường như đang cảm nhận "màu đỏ" mà A Lạc nói tới.

A Lạc không định để cho hắn nhìn quá lâu, trên bầu trời còn có mặt trời, cho dù hắn mù mắt, nhìn thẳng ánh mặt trời trong thời gian dài cũng không phải chuyện tốt gì.

Thân hình hắn quá cao, lại ngửa đầu, nàng chỉ có thể kéo vạt áo hắn, giống như ngày ấy rơi xuống nước, nhẹ nhàng lôi kéo: "Không nên nhìn quá lâu, sẽ làm tổn thương đến mắt."
Văn Nhân Cẩn yên lặng cúi đầu, nụ cười trên mặt hắn chẳng biết đã tan biến từ lúc nào, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: "Cẩn bị mù đến ngày hôm nay, bây giờ mới biết được màu đỏ là như thế nào, đa tạ Tô tiểu thư."
"Đây cũng không phải đại sự gì." Thấy thần sắc hắn có một tia buồn bã, A Lạc chuyển đề tài: "Lại nói, cây phượng hoàng này ngày càng cao, hiện giờ ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, nếu muốn hái mấy nhánh mang về, cũng không thể làm được nữa rồi."
Văn Nhân Cẩn khẽ cười nói: "Việc này không khó, Tô tiểu thư chờ một chút."
A Lạc thấy hắn nghiêng tai lắng nghe một hồi, đúng lúc có cơn gió thoảng qua làm cho cành cây xào xạc rung động.

Mũi chân hắn khẽ điểm, thân thể đột nhiên bay lên, chạm vào cành hoa kia, nhanh chóng bẻ gãy một cành, phiêu nhiên rơi xuống mặt đất.

Tư thái thong dong, bạch y nhẹ nhàng giống như tiên nhân giáng thế.

Văn Nhân Cẩn cầm cành hoa kia, trực tiếp đưa tới trước mắt A Lạc.

"Cho ta?" A Lạc Minh chỉ vào mình hỏi.
"Ừ." Bạch y công tử rũ mắt, mang tai phiếm hồng, gằn từng chữ, "Lấy hồng tặng hồng."
A Lạc cẩn thận nhận lấy, cành cây nở hoa không đồng đều, nhưng Văn Nhân Cẩn bẻ cành hoa này lại nở đầy phượng hoàng tươi đẹp như lửa, cực kỳ xinh đẹp.
Nàng cúi đầu ngửi thấy mùi hương: "Thơm quá."
Hoa trong tay rực rỡ như lửa, lại nhìn người trước mắt kia, bạch y thắng tuyết, thuần khiết tựa ánh sáng dưới bầu trời xanh.

Vừa nhận lấy cành hoa kia, liền có nha hoàn đến tìm A Lạc, nói là Diêu thị gọi nàng đi qua.

Mấy người theo đường cũ trở về, A Lạc vẫn đi ở phía trước.


Nha hoàn tụt lại phía sau nàng một bước, nhìn thấy kim điệp trâm lay động trên tóc nàng, nhịn không được tán dương nói: "Hôm nay tiểu thư mang trâm cài tóc thật đẹp mắt, giống như một con bướm bay trên đầu ngài vậy."
Bước chân A Lạc rối loạn, thầm nghĩ nha hoàn này thật nhiều chuyện.

Hôm qua người ta tặng trâm cài, hôm nay nàng liền đeo trên đầu ngay rồi, chính nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Lúc trước Văn Nhân cẩn không nhìn thấy còn đỡ, giờ thì tốt rồi, bị nha hoàn trực tiếp chỉ ra trước mặt hắn, hai má A Lạc lập tức nóng lên.

Nàng tăng nhanh cước bộ, chạy trối chết: "Đi nhanh đi, đừng để mẫu thân sốt ruột chờ đợi."
Hai người không hề biết, bạch y công tử chậm rãi đi theo phía sau các nàng bỗng nhiên cúi mặt xuống, đáy mắt lướt qua ý cười như gió thổi qua mặt hồ phẳng lặng, sóng nước nổi lên, hiện ra một hồ gợn sóng lăn tăn.

Trở lại tiền sảnh, Văn Nhân Cẩn liền cáo từ với Tô thái phó, A Lạc thì cùng Diêu thị trở về hậu viện.

Về phần đai lưng kia, hai người ai cũng không có đề cập tới.
Diêu Thị hỏi dò A Lạc về thái độ của nàng đối với Văn Nhân Cẩn, trong lòng A Lạc thầm nghĩ ngay cả thời gian đính ước các người cũng đã định trước rồi, còn cần hỏi lại ý kiến của ta làm gì?
Dựa theo tính cách của Tô Lạc Yên, A Lạc bảo thủ trả lời: "Thế tử ôn lương khiêm tốn, là người có thể phó thác."
Diêu Thị nói: "Ta thấy hắn trừ đôi mắt ra, những thứ khác không có gì không tốt.

Chỉ là về sư phụ hắn, cũng không biết Thế tử định tính toán thế nào."
A Lạc cũng có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ Văn Nhân Cẩn thật sự sẽ vì một phần trách nhiệm không cần thiết, đi cãi lại mệnh lệnh của sư phụ mình?
Nàng trở lại viện tử, suy nghĩ một hồi mà nghĩ không ra, liền không rối rắm nữa.

"Xuân Hỉ, mang cho ta một cái bình hoa."
"Tiểu thư, hoa phượng hoàng người lấy từ đâu ra vậy? Cây cao như thế, không phải là người leo lên để hái chứ?" Nhìn thấy một cành hoa đỏ trong tay A Lạc, Xuân Hỉ ngạc nhiên nói.

"Có người hái cho ta đó." A Lạc cười mang theo chút đắc ý nói.

Đem cành hoa phượng hoàng kia cắm xong, lại cắt tỉa hình cành lá, tỉ mỉ bày ở bên cạnh ghế quý phi.

Ước chừng chăm sóc được ba ngày, đến khi nó héo tàn hết, A Lạc mới gọi người mang đi.

Tác giả có lời muốn nói: Liên quan đến màu sắc mà người mù nhìn thấy, các bạn cứ coi như là một giả thiết trong truyện vậy, tác giả ngu ngốc trước đây không biết đã xem qua ở nơi nào, kết quả kiểm tra nửa ngày cũng không tìm thấy...!QAQ
Quãng thời gian trước dọn nhà, bây giờ gần nơi mình sống có một cây phượng hoàng cao, hoa nở rất đỏ rất đẹp, nhìn từ xa như thể một đám mây đỏ.

Vốn còn muốn hái một đóa làm hoa khô, đáng tiếc quá cao, chỉ có thể nhìn mà thở dài ~.

Bình Luận (0)
Comment